Chương 3: Ngoại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa dần lăn bánh, Lý phủ dần dần biến mất ở sau lưng, cơn ác mộng của Từ Nghiên cuối cùng cũng kết thúc.

Bốn tháng trước, nàng mặc giá y, ngồi vào kiệu hoa, đi theo sau ngựa của phu quân tuấn tú lịch sự, bước vào Lý phủ, vừa thấp thỏm lòng lại đầy mong chờ chào đón cuộc sống mới. Nhưng cuộc sống mới lại không nhủ ý, vừa kéo khăn voan đỏ, Lý Văn Phi liền cũng chẳng thèm bước chân vào phòng nàng, mỗi đêm đều sang thư phòng để ngủ.

Nàng bị thất sủng gần hai tháng, cho đến khi ngẫu nhiên một lần phát hiện ra bí mật của Lý Văn Phi....

Như bị hất một chậu nước lạnh vào người, lúc đó nàng mới hiểu được rằng, bản thân không phải làm gì sai mới bị phu quân ghét bỏ, hóa ra cái tên bệnh hoạn đó sở thích khác thường chưa một lần xem nàng là nương tử, lúc nào cũng xem thường nàng.... Hóa ra hôn nhân này chỉ là bề nổi, chính nàng là nguyên nhân ngăn cản hắn có tình nhân bên ngoài, mình chỉ là một thứ dư thừa, nam nhân mới là sở thích của hắn...

Sau một trận bão táp, cuối cùng từ dưới đáy địa ngục nàng đã được cứu vớt, bất luận như thế nào, chỉ cần có thể rời khỏi cái địa phương lạnh lẽo kia, trở về với chính gia đình của mình thì coi như may mắn trong cái họa vẫn còn có phúc.

Phu xe dừng lại Từ Nghiên liền mở mắt, xuống xe, hiên ngang bước qua cửa chính An Bình Hầu phủ.

Từ Nghiên từ nhỏ được tổ mẫu để bên cạnh mà dạy dỗ, hồi phủ chuyện đầu tiên phải làm đó chính là hướng tổ mẫu thỉnh an.

"Tổ mẫu."

Biết rõ tổ mẫu nhất định chờ mình, nàng nhanh chóng tiến lên vén mành bông kêu lên một tiếng. Liền thấy ở chính giữa gian phòng, gương mặt lão phu nhân đang chờ đợi quả nhiên lộ ra sắc mặt vui mừng từ trên ghế đệm đứng lên.

"Tổ mẫu, con đã trở về." Từ Nghiên đè nén sự run rẫy, lại kêu thêm một tiếng.

"Nha đầu, cuối cùng cũng trở về, mệnh ta suốt ngày khổ vì con cháu mà..."

Nghẹn ngào chư kịp nói xong lời nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt, lão phu nhân giang hai tay, m tôn nữ nhi bảo bối sít sao ôm chặt vào lòng ngực.

Thấy tổ mẫu nhử vậy, Từ Nghiên nãy giờ đang cố gắng kiềm nén cuối cũng cũng phát ra tiếng, lệ rơi không ngừng, vì cuộc hôn nhân hoang đường kia, bốn tháng nay đối với nàng như một cơn ác mộng.

Căn bản trong nhà chỉ có nàng cùng hai nha hoàn Xảo Vi và Xảo Hủy mới biết rõ giữa nàng và Lý Văn Phi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thấy nàng khóc thương tâm như vậy, mấy mama nha hoàn đều cho rằng nàng khóc vì mất đi phu quân, nên vây quanh để an ủi:

"Tiểu thư, con người sống hay chết đều ra ý của ông trời, cô gia ngắn mệnh, ngài đừng quá thương tâm, bảo trọng thân thể là quan trọng nhất."

"Đúng vậy, tiểu thư, ngài xem ngài vừa khóc, lão phu nhân cũng khổ sở theo..."

"Lão phu nhân, tiểu thư đã trở lại, ngài đừng quá thương tâm."

Đám nha hoàn, bảy miệng tám lời khuyên, hai người tổ tôn đem khổ sở trong lòng khóc hết nên cũng dễ chịu hơn đôi phần, liền lau lệ, ngồi xuống để nói chuyện.

Từ Nghiên vừa mới xoay người, nghe thấy ngoài cửa truyền tới thanh âm của nữ nhân, trong lòng liền hiểu rõ, nàng mới trở về nhà mẹ đẻ, kế mẫu liền muốn đến xem kịch vui.

Quả nhiên, bọn nha hoàn kéo màng bông lên, kế mẫu liền tiến vào, sau lưng còn có muội muội Từ San cùng đệ đệ Từ Hãn năm nay vừa tròn năm tuổi.

Trương thị vừa bước sang ba mươi, cũng là một mỹ nhân, hôm nay là mùng hai tết, nàng mặc một bộ y phục đỏ mận rất hợp với tính tình, quả thực so với tỏ lụa trắng của Từ Nghiên nổi bật hơn vài phần.

"Thỉnh an mẫ thân." Trương thi đi trước dẫn con gái thình an lão bà bà.

Lão phu nhân điềm nhiên gật đầu, Trương thị liền đứng cạnh Từ Nghiên, giữ chặt cánh tay nàng thơt dài: "Nghiên Nghiên cuối cùng cũng trở về, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm, trên đường trở về đều thuận lợi chứ?"

Đoạn đường từ Lý phủ đến Từ phủ chưa đến một canh giờ, nhưng thấy kế mẫu vè mặt đau lòng quan tâm, Từ Nghiên cũng không thể không nể tình, rủ mắt đáp lại; "Làm phiền nương, trên đường mọi chuyện đều ổn, ngài yên tâm."

Vốn không quá thân cận, lời khách sáo nói xong, cũng không còn gì để nói, Trương thị xoay đầu ý bảo hai đứa trẻ đang đứng đi lại: "Còn không mau tới thình an trưởng tỷ?"

Từ San cùng Từ Hãn lúc này mới bước đến trước mặt nàng.

"Trưởng tỷ." Từ San mỉm cười chào hỏi.

Hai tỷ muội chỉ thu kém nhau một tuổi, người mười lăm kẻ mười sáu cũng không kém bao nhiêu, Từ San cũng là một cô nương xinh đẹp, ở kinh thành có thể mang danh hiệu mỹ nhân, chỉ là Từ Nghiên tướng mạo càng thêm xuất chúng, cho nên khi người ta nhắc đến An Bình Hầu phủ, lúc nào cũng chỉ khen Từ Nghiên là "Kinh thành đệ nhất mỹ nhân", mà xem nhẹ nhị tiểu thư Từ San.

Hằng năm đều bị danh tiếng của trưởng tỷ đè xuống, Tử San kỳ thật rất để ý chuyện đó, không dễ dàng gì trưởng tỷ bị gả ra ngoài, nàng cuối cùng có thể khống thoái thở một ngụm, Lý gia lại xảy ra sự tình, thấy cha lại mang đại tỷ trở về, trong lòng Từ San lại thêm nặng trĩu.

Qua giao thừa liền được thêm một tuổi, Tử San năm nay mười sáu, độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, hôm nay bận một bộ xiêm y màu hải đường lại điểm thêm một đoa hồng đỏ, làm dáng người nhỏ nhắn lại càng thon thả, Từ Nghiên thấy muội muội vô cùng xinh đẹp, cũng chỉ khẽ cười đáp một tiếng.

Từ hãn là đệ đệ nhỏ tuổi nhất trong nhà, bởi vì được mẫu thân dưỡng ở phía sau viện, cùng Từ Nghiên không quá thân thiết, tiểu hài tử vâng lời, tiến lên chào hỏi trưởng tỷ hảo, liền theo bọn nha hoàn ra ngoài chơi, trong phòng nữ quyến ngồi cùng nhau trò chuyện.

Từ lão phu nhân không nỡ buông tay của tôn nữ, dắt Từ Nghiên cùng nhau lên giường ngồi, thở dài nói: "Trở về là tốt, sớm biết rằng hôn sự này thành ra như vậy, ta nhất quyết cũng không chịu gả, lưu lại trong nhà vài năm cũng tốt, vừa ra ngoài liền gặp chuyện, còn trẻ thế này mà phải mang danh góa phụ, về sau còn có thể nào hảo...." Nói xong lại đau lòng lau lệ.

"Tổ mẫu." Từ Nghiên vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho lão phu nhân, an ủi: "Sao ngài lại nói vậy, tôn nữ về sau lại không gả, liền ở nhà bồi ngài..."

"Nói bậy." Lão phu nhân ngắt lời. "Ta là lão bà tử há còn có thể sống được mấy năm, ngươi bồi ta? Tương lai ta mất thì ngươi phải làm sao?"

Từ Nghiên lại vội vàng che miệng ngăn không cho lão phu nhân nói tiếp: "Hừ hừ hừ, đang là năm mới, người nói gì thế!"

Trò chuyện tới lui vài bận, bầu không khí trở nên tốt hơn, lão phu nhân không còn lấy khăn lau nước mắt nữa, còn bị tôn nữ làm cười ra hai tiếng, Từ Nghiên thấy tỗ mẫu vui vẻ, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn vài phần.

Kỳ thật vừa nãy nàng không chỉ đơn thuần là dụ dỗ lão phu nhân, trong lòng nàng cũng xác thực là đã nghĩ đến thế, trải qua chuyện vừa rồi, gặp gỡ tên phu quân cùng gia đình nhà chồng không ra gì, nàng thực sự mất lòng tin đối với hôn nhân, huống chi bây giờ nàng còn bị gắn cho danh hiệu góa phụ, quả phụ tái giá thì có thể gặp được gia đình tốt sao? Cho nên liền quyết định lưu lại nhà mẹ đẻ, cùng bồi tổ mẫu sống hết quảng đời còn lại.

Nhìn thấy hai tổ tôn đều như vậy, Trương thị cũng mở miệng an ủi: "Mẫu thân nặng lời rồi, sách cổ thường nói 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', chỉ cần tướng mão của Nghiên Nghiên, còn sợ không tìm được người trong sạch hay sao? Chỉ là trước mắt gặp chuyện không may, còn chưa qua một tháng, ngài đừng vội, để Nghiên Nghiên ở nhà hảo nghỉ ngơi, đợi qua một thời gian, Hầu gia sẽ thay Nghiên Nghiên quan tâm."

Lão phu nhân thở dài: "Cũng là ta nóng lòng, nha đầu vừa về đến nhà, ta liền nhắc đến chuyện này..." Vỗ vỗ tay tôn nữ, lão phu nhân trấn an: "Ta không nóng nảy, trước tiên cứ ở nhà tịnh dưỡng thật tốt, ngươi xem, vừa ra phủ vài ngày mà đã liền gầy thành như thế này."

Từ Nghiên nhìn mẹ kế, khẽ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Nàng thiếu chút nữa đã quên, Trương thị không đơn thuần là vì nàng mà chiếu cố, vẫn là mẹ kế cùng muội muội, nếu để nàng ở nhà, chắc chắn hai mẹ con Trương thị sẽ không cảm thấy thoải mái.

Tổ mẫu, nương còn có tỷ tỷ, thậm chí bọn mama trong phòng đều đang nói chuyện, chỉ có Từ San im lặng yên tĩnh ngồi ở một bên. Nàng cùng nương lớn lên từ nhỏ, thường cùng phụ thân làm nũng, cha cũng thương nàng, thường mang nàng ra ngoài chơi, kỳ thật từ nhỏ đến lớn so với Từ Nghiên nàng chỉ có hơn chứ không kém, nhưng tại An Bình Hầu phủ này, mỗi lần nàng tới chỗ tổ mẫu liền sinh ra một loại cảm giác, đó chính là người ngoài.

Bởi vì tổ mẫu chỉ xem một mình tỷ tỷ là tôn tử, mỗi lần đến chơi, có thể thấy tổ mẫu cùng tỷ tỷ thân mật, đối với nàng liền kém một chút, giống như chỉ có tỷ tỷ mới là cháu gái ruột, nàng thì không phải; nàng mặc dù không muốn thừa nhận cũng không được, Từ Nghiên thật sự xinh đẹp hơn nàng, nhất là mỗi lần tới nơi này, gương mặt đó lại như nhắc nhở nàng thêm một lần nữa, làm cho tâm khí cao ngạo của Từ gia nhị tiểu thủ thật là không thoải mái.

Thêm vào đó, thật vất vả ngóng trong Từ Nghiên được gả đi, nàng có thể đến thăm lão phu nhân bất kỳ lúc nào, để có thêm vài câu khen ngợi, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, lão phu nhân luôn bắt lỗi nàng, nói cái này không phù hợp cái kia cũng không thích hợp, tóm lại là không có nuôi lớn dãy dỗ như Từ Nghiên, khi Từ Nghiên đi cũng không một lần để tâm đến nàng, làm Từ San chỉ có thể bất mãn trong lòng chứ không dám thể hiện ra bên ngoài.

Giống như hiện tại, từ lúc vào nhà, tổ mẫu liền mạnh mẽ kéo tỷ tỷ đến nói chuyện, không để ý gì đến nàng, trong lòng Từ San càng thêm không thoải mái, nàng lặng lẽ hướng mắt về bên giường quan sát vị đại tỷ này đi rồi hà cớ gì lại quay trở về, càng nhìn càng làm Tử San tức điên lên.

Từ San phát hiện, mặc dù không mặc xiêm y màu sắc rực rỡ, Từ Nghiên vẫn cứ xinh đẹp như vậy, đặc biệt là bây giờ, từ chân mày đến khóe mắt đều có chút gì đó u sầu, so với lúc chưa xuất giá còn có hàm xúc hơn chứ không kém, chính mình hôm nay diện xiêm y rực rỡ cũng không bằng Từ Nghiên, Từ San khẽ cắn môi, ảo não rủ mắt.

Trong phòng đang nói chuyện, bông vải mành một lần nữa bị đẩy ra, một bà tử tiến vào, đây là người bên cạng Trương thị. Bà tử hướng lão phu nhân khom người, rồi tiến đến bên cạnh Trương thị, xin chỉ thị: "Phu nhân, bên ngoài có hạ nhân từ nhà mẹ đẻ ngài được Trương phu nhân phái đến, hỏi ngài khi nào khởi hành về nhà mẹ đẻ?"

Hôm nay là mùng hai, ngày đón con rể, từ khi Trương thị xuất giá, lúc trước đều cùng phu nhân mang con về nhà mẹ đẻ chúc tết, hôm nay Từ Nghiên trở lại, đại khái có chút khó xử. Trương thị nhìn Từ Nghiên nói: "Hôm nay đại cô nương trở về, ngươi đi truyền lời, ta liền không trở về, hôm nào tìm cơ hội khác sẽ đến.."

"Nương." Từ Nghiên vội vàng ngăn cản. "Nương, không có gì đáng ngại, ngày hãy đi về trước đi, ta ở nhà bồi tổ mẫu, còn rất nhiều thời gian, ngài không cần phải vì ta mà phá hư quy củ."

Lão phu nhân cũng gật đầu nói: "Nghiên Nghiên nói đúng lắm, trong phủ của các người cũng không đông người, đều chờ đợi các ngươi quay về, không đi liền không tốt. Thời gian không còn sớm, mau đi đi, ngày mai chúng ta hảo hảo ăn một bữa cơm đoàn viên."

Trương thị cũng gật đầu không dài dong, đứng lên nói tiếng cảm ơn: "Quyết định như vậy đi, trước tiên ủy khuất Nghiên Nghiên một chút, ngày mai gọi nhà bếp hảo hảo chuẩn bị, cả nhà ta cùng mừng năm mới."

Từ Nghiên gật đầu cười, nhìn kế mẫu đưa muội muội và đệ đệ ra khỏi phòng.

Kỳ thật từ trước đến nay, mỗi năm đều là một dạng này, lão phu nhân không có nữ nhi, dưới gối chỉ có Từ Phàn là con trai, mùng hai tết hằng năm, đều là nàng cùng tổ mẫu cùng nhau, nàng thân là người phương nam, nhà ngoại lại cách khá xa, nương mất cũng dần dần không còn lui tới, bởi vậy nàng cũng chưa từng nhận thức được cảm giác theo cha mẹ hồi ngoài thuê gia là như thế nào.

Kỳ thật Từ San không biết rõ, thực ra chỉ có Từ Nghiên cùng tổ mẫu ở nhà một mình thật sự rất cô đơn, mà Từ Nghiên từ nhỏ đã quen với tư vị này rồi.

Ngoại nhân?

Kỳ thực ngoại trừ nơi ở của tổ mẫu, tại An Bình Hầu phủ này mỗi địa phương đối với nàng đều xa lạ, Từ Nghiên mới thật sự là một ngoại nhân.

Kỳ thật việc về nhầ mẹ đẻ đã sớm được chuẩn bị tốt, Trương thị gọi bà tử bên cạnh đến thông báo, chẳng qua muốn việc về nhà được thực hiện sớm, lão tổ mẫu cũng chẳng thể trách ả lựa chọn sai lầm. Hiện tại vô cùng tốt, cho dù việc gì cũng không thể làm trễ nãi thời gian, là Từ Nghiên cùng lão tổ mẫu gọi nàng trở về chứ không phải là nàng không muốn lưu lại!

Bên ngoài Từ Phàn ôm Từ Hãn lên lưng ngựa cùng cưỡi, Từ Hãn năm nay đã mười ba tuổi nên muốn tự mình cưỡi ngựa di chuyển, Từ San cùng Trương thị ngồi trong xe ngựa, một nhà bốn người từ An Hầu Bình phủ, ung dung đi thẳng tới Trương phủ.

Trong xe ngựa, Trương thị tự mình trong lòng tính toán trong chốc lát, cảm thấy nữ nhi thường ngày nói rất nhiều nhưng từ hôm qua đến giờ không nói một lời, liền hỏi: "Có chuyện gì vây?"

Từ San khó chịu không lên tiếng.

Kỳ thật không cần nữ nhi nói, Trương thị cũng có thể đoán được ngay, nàng vỗ vỗ tay nữ nhi thấp giọng nói: "Tức giận không tốt nha, nàng hiện thời là một quả phụ, lớn lên cho dù xinh đẹp đi chăng nữa thĩ cũng đã xuất giá, không còn trong sạch, ngươi lại là một khuê nữ, còn là con dòng chính thất, hà cớ gì phải ghen tỵ với Từ Nghiên?"

Từ San biễu môi, vừa vặn khăn, vừa lầm thầm: "Từ Nghiên ở nhà dù thế nào con cũng không thấy thoải mái."

Trương thị khẽ cười một tiếng: "Yên tâm đi, chờ mùa xuân qua, nương lại vì nàng ta mà tìm vài gia đình, không tới sang năm, liền gả nàng ra ngoài."

Từ San lúc này mới ngẩn đầu lên, tự mình suy nghĩ cân nhắc chuyện vừa nãy.

Trương thị nhìn nữ nhi vài lần, sau nhắm mắt lại dưỡng thần.

Từ Nghiên trở về, đừng nói Từ San, chính Trương thị cũng không thấy dễ chịu, bởi vì Từ Nghiên lớn lên dung mạo không khác nương nàng bao nhiêu, vừa nhìn thấy gương mặt Từ Nghiên, lại không nhịn được nhớ tới nữ nhân kia, trong lòng càng thấy không yên.

Lần này trở về nhà mẹ đẻ, hướng người trong nhà nhờ hỏi thăm một chút, nhất định phải nhanh đưa nữ nhân này nhanh chóng gả ra ngoài, tốt nhất là gả đi thật xa, vài năm cũng đừng trở về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh