Chương 20: Oan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Chi là hình mẫu con gái mạnh mẽ, bốc lửa, tính tình hơi tùy tiện, thẳng thắn nên họ nói chuyện với nhau rất hợp.

Ăn kem xong, cả hai dẫn nhau đi dạo phố một lát, buôn chuyện linh tinh rồi mới chia ra. Lê Hương nhìn thấy một tiệm bánh bên đường có bán bánh vòng mà cô thích ăn nên vào mua mấy cái mang về.

Đến khi quay ra, vừa bước chân xuống vỉa hè thì một đứa con gái từ đâu nhào đến đâm sầm vào người cô, hất luôn cốc cafe lên vai áo Lê Hương. Cô loạng choạng nhưng không ngã, lùi lại phía sau, ngơ người nhìn cafe làm ướt sũng cả vai và lưng áo mình.

Đứa con gái kia ngã nhào ra vỉa hè, ly cafe và chồng tài liệu mà nó cầm rơi tung tóe ra đất. Nó ngước lên chửi.

- Đi đứng cái kiểu gì thế hả? Đâm sầm vào người tôi rồi đây này.

Lê Hương trợn mắt nhìn Dương Huế đang ngồi dưới đất, máu nóng bốc lên ngùn ngụt trong người.

Oan gia ngõ hẹp.

- Ai đâm vào ai?

Lê Hương quát trả, trong đầu tua lại hình ảnh kiếp trước, bao nhiêu tủi nhục, ấm ức, bức bối trào lên khiến cô không thể bình tĩnh được. Dương Huế, con nhỏ khốn nạn, bạch nguyệt quang trong lòng Mạc Tuân, kẻ đã có người yêu còn muốn cướp chồng người khác, đẩy cô sảy thai, đẩy cô ngã chết. Kiếp trước cô thua, kiếp này ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
- Cô có mắt như mù à? Tay cầm cafe, ôm tài liệu mà mắt để sau gáy lao như điên, tông ngang vào người tôi mà còn gào mồm lên nói rằng tôi tông cố.Tôi đâm vào cô thì cafe phải đổ thẳng lên ngực tôi chứ, té ướt hết vai và lưng áo thế này mà dám đổi trắng thay đen.
Dương Huế tức điên lên, đứng bật dậy chỉ vào mặt Lê Hương.

- Nếu cô không từ bên trong đi ra thì sao tôi tông vào cô được?

- Hừ, nói hay gớm nhỉ. Chị đây đi rất thong thả, đường của nhà mình cô à mà cấm người khác đi? Tông vào, đổ hết cafe lên áo người ta, không biết xin lỗi còn quay lại cắn trả, đổ điêu, nói vô lý ầm ầm.Ai mà ngửi nổi.

Lê Hương đang chửi, nhìn thấy Mạc Tuần mở cửa một chiếc xe đã đỗ xe bên vệ đường cách chỗ này không xa, đi về phía họ. Trong đầu cô lóe lên một ý tưởng.

Dương Huế gào lên.

- Cô nói ai cắn trả đấy? Cô coi tôi là chó à? Tôi đang đi thẳng, chẳng thấy một ai trên vỉa hè, đùng một cái cô nhào từ bên trong ra thì tôi tránh thế nào được?

- Cô mới là đồ có mắt như mù. Nhìn thì cũng không đến nỗi nào đầu mà ăn nói thô thiển, vô giáo dục.

Mạc Tuân đã đến gần, đứng phía sau Dương Huế, cách chỉ ba bước chân nữa thôi. Lê Hương làm như không nhìn thấy hắn, vung tay lên tát bốn một cái vào mặt Dương Huế.

- Vô giáo dục này... Con điên, tông vào tao, hất cafe lên người tạo rồi chửi cái gì?

Dương Huế á lên một tiếng, ôm mặt, trừng mắt vừa căm thù vừa sợ hãi nhìn Lê Hương Mạc Tuân vội vã rảo bước tới, nắm cánh tay Lê Hương kéo lùi về phía sau.

Lê Hương ngước nhìn Mạc Tuần chờ hắn mắng mỏ, chửi bới cô.

Chửi đi, chửi đi nào...

Chửi rồi cô mới có cớ tống khứ hắn khỏi cuộc đời mình. Cuộc hôn nhân sai lầm sẽ không lặp lại nữa.

Mạc Tuần nhìn thoáng qua Dương Huế rồi kéo lưng áo phông của cô ra cho nó khỏi dính vào người vì bị cafe làm ướt, lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ? Cafe có nóng không?

Lê Hương sững lại, mở to mắt nhìn Mạc Tuân như nhìn người từ trên trời rơi xuống, không hiểu nổi Mạc Tuân đã nhìn kỹ Dương Huế hay chưa. Đó là Dương Huế mà, người hắn yêu, bạch nguyệt quang của hắn, người mà hắn tin tưởng vô điều kiện đến nỗi không tin vợ, để vợ con bị hại chết.

Cô cố tình tỏ ra đanh đá, mồm miệng ghê gớm để Mạc Tuần nhìn thấy, vỡ mộng vì hình tượng của cô không giống như hắn tưởng tượng. Sao hắn lại ân cần hỏi thăm cô?

Người đi đường xúm lại xem, chỉ chỏ. Lê Hương lập tức cao giọng.

- Nóng chết đi được.Anh xem con nhỏ kia tông vào, hắt hết cafe lên lưng em, còn mắng chửi em, đặt điều cho em đâm vào nó. Nó bảo em vô giáo dục đấy...
Mạc Tuần lia mắt về phía Dương Huế một cái nữa, nhíu mày, mặt lạnh đi.

- Đi, ra xe với anh. Đừng tức giận.

Lê Hương không thể tin vào tai mình.

Mạc Tuần bị làm sao vậy? Anh ta có phải là Mạc Tuân không? Thấy Dương Huế bị đánh, bị chửi mà không bênh vực, không bất chấp tất cả tin cô ta vô điều kiện sao? Mạc Tuân bị ma nhập hay thế nào đây?

Vừa lúc đó, Dương Huế thốt lên. - Mạc Tuân?

Hắn bị gọi thẳng tên, quay sang nhìn.

Lê Hương nhìn từ Mạc Tuân sang Dương Huế, thấy Dương Huế đang ôm má, trừng mắt nhìn họ nhưng không phải ánh mắt giả vờ đáng thương, diễn kịch như kiếp trước. Cô ta gọi tên Mạc Tuân để xác nhận xem đó có phải là hắn không.

Chuyện này là thế nào?

- Mạc Tuân, lâu rồi không gặp, anh không nhận ra em à? - Dương Huế hỏi.

Lê Hương trực tiếp hóa đá tại chỗ.

Mạc Tuần nhìn Dương Huế bằng ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt trầm tĩnh không có một chút ý cười nào dù chỉ là xã giao. Dương Huế tiếp tục.

- Em là Dương Huế, học dưới anh hai khóa ở trường cấp ba đây ạ. Khi em vào nhập học, anh và hội học sinh đã hướng dẫn bọn em tham gia các câu lạc bộ. Chúng ta còn chung câu lạc bộ bắn cung nữa nhưng học kỳ hai anh phải ôn thi đại học nên rút lui khỏi đội.

Mạc Tuân vẫn giữ nguyên khuôn mặt trơ trơ, ánh nhìn lạnh lẽo ấy, khẽ lắc đầu.

- Xin lỗi, tôi không nhớ. Câu lạc bộ bắn cung có rất nhiều thành viên.

Dương Huế nhăn mặt, trừng mắt oán hận, xấu hổ nhưng không thể sốc bằng Lê Hương được. Cô cứ nhìn qua nhìn lại hai người, không tin nổi vào điều mình vừa nghe.

Chẳng lẽ họ diễn kịch để lừa cô?

Mạc Tuần quay lại, nhẹ nhàng nói với Lê Hương, trong mắt tràn ngập lo lắng.

- Đi thôi, anh đưa em về. Tay và vai có bị bỏng không? Có cần tới bệnh viện không?

- Cần ạ, vai em rát lắm.

Tới bệnh viện đi, cô sắp đau tim mà chết rồi đây.

Mạc Tuân khẽ gật đầu, nắm tay Lê Hương kéo về phía xe, bỏ Dương Huế lại đó. Cô ta bị người đi đường chỉ trỏ, tức điên lên cúi xuống nhặt đồ mình làm rơi.

- Không sao. Con nhỏ đó và vào em, còn ngoa ngoắt chửi mắng nên em mới lấy cớ cafe nóng để nó ngậm miệng lại.

Cô nhìn xoáy vào mắt hắn. - Người quen của anh à?

Mạc Tuần có chút nao núng, lắc đầu. - Không quen.

- Nói dối. - Lê Hương cao giọng.- Nó còn nhớ anh rõ ràng, hai người chung đội bắn cung...

Vô lý. Kiếp trước Mạc Tuân và Dương Huế còn chung cả trường đại học nữa. Lên đại học họ mới trở nên thân thiết, sau đó ra trường đi làm thì cái sự thân thiết kia chẳng còn giới hạn quái gì nữa rồi. Sao kiếp này lại có màn lâu ngày không gặp, Mạc Tuần nhìn thấy Dương Huế mà chẳng có phản ứng gì? Trước kia hắn nhìn Dương Huế bằng ánh mắt lấp lánh, đong đầy yêu thương sủng nịnh còn dịu dàng hơn cả nhìn Lê Hương những ngày đầu mới yêu. Trước mặt Dương Huế, hắn cười thật lòng, tươi tắn đến mức khó tin, nụ cười mà chẳng bao giờ hắn dành cho cô, chưa từng cười Với cô như vậy bất cứ lần nào.

Tại sao kiếp này hắn không gặp Dương Huế: Năm nay Mạc Tuần 25 tuổi, vậy là bảy năm rồi, từ sau khi rời trường cấp ba Mạc Tuân không gặp Dương Huế.

Tin nổi không?

Không tin nổi.

Mạc Tuần nhìn thẳng về phía trước. - Có chung đội bắn cung thì sao chứ? Đội bắn cung có tới hơn hai mươi thành viên cơ mà...

Lê Hương trực tiếp đứng hình.

Kiếp này không giống kiếp trước ư? Cha mẹ Mạc Tuân còn sống, công ty nhà hắn phát triển thịnh vượng, tự hắn điều hành công ty riêng của mình chứ không thừa kế của cha mẹ như trước. Mạc Tuân không quen, không thân với Dương Huế. Nghe hắn nói thì thậm chí họ còn không quen nhau chứ thân thiết nỗi gì. Sao lại kỳ lạ như vậy?

Mạc Tuần nói thêm.

- Em đừng lăn tăn. Dù có quen biết mà xấu tính như vậy anh cũng không giao du đầu.

- Dạ? - Lê Hương chưa kịp hiểu. Mạc Tuần liếc sang, nhếch mép cười nhạt.

- Anh dừng xe vì thấy em vào mua bánh, ngồi trong xe chờ em ra, chứng kiến toàn bộ. Con nhỏ kia tông vào em rồi chửi em câu nào anh đều nghe thấy hết. Xấu tính, điệu ngoa như vậy có quen biết anh cũng không giao du đầu.

Lê Hương cảm thấy choáng váng đầu óc. Cô cũng chửi Dương Huế không tiếc lời, cũng ngoa ngoắt không kém, sao Mạc Tuân không để bụng?

Đây là Mạc Tuân đang nói về Dương Huế sao?

Cô muốn hét lên cho hắn biết rằng kiếp trước Dương Huế chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là cô gái trong sạch, tốt bụng, yếu đuối, cần phải được che chở bảo vệ nhất thế gian, trong mắt Mạc Tuân, chẳng có ai tốt đẹp hơn Dương Huế được. Cô ta là trăng dưới nước, sao trên trời mà Mạc Tuân không bao giờ với tới nên chấp nhận đứng phía sau, lấy danh nghĩa bạn thân để bảo vệ. Hắn yêu thầm cô ta, yêu mù quáng đến nỗi Dương Huế nói gì hắn cũng tin. Có thể vì kiếp trước cha mẹ Mạc Tuân mất, Dương Huế ở bên cạnh an ủi, giúp đỡ hắn hết lòng nên hắn sinh ra si mê tin tưởng vô điều kiện, móc hết tim phổi cho cô ta. Lê Hương không biết, Mạc Tuấn chưa bao giờ kể về quá khứ của hắn và Dương Huế, cô chỉ đoán như vậy.

Kiếp này thật là kỳ lạ!

Có thể bởi vì cha mẹ Mạc Tuân không chết, hắn chẳng cần sự giúp đỡ của ai cả, không quen biết, không thân với Dương Huế. Nhìn thấy cái xấu lập tức kết luận là xấu, lý trí bình thường như mọi người đàn ông trưởng thành khác.

Đúng là kinh hoàng mà...

Vậy sau này Mạc Tuân và Dương Huế có thân với nhau nữa không?

Lê Hương phải làm thế nào với hắn bây giờ?

Hắn không yêu Dương Huế, chăm chăm vào tán tỉnh cô, dồn hết tâm trí cho cô nên nhắn tin, gọi điện nhiều như vậy ư? Kiếp trước bởi vì dăm ba bữa lại chạy tới phục vụ Dương Huế nên khi tán tỉnh hắn chẳng nhắn tin gọi điện được mấy?

Lê Hương suy đoán lung tung, cảm thấy đau đầu dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro