Bị phản bội - Kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quân Hàn Khinh đường đường là thiên kim chi nữ của Tập đoàn tài chính Đế Hoàng vậy mà cuối đời kết thúc bằng cái chết bi thảm ở tuổi 23. Bị người đàn ông mình yêu nhất phản bội bán đứng, bị người mình xem như là chị gái ruột hãm hại thuê người làm nhục hơn thế nữa chính ả ( Lãnh Thanh Ly) và người đàn ông cô yêu nhất ( Mạc Đạt Minh ) thông đồng lừa tình lừa tiền họ chà đạp trên tinh thần và cả thể xác của cô khiến cô rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.

Năm cô 7 tuổi được Chủ tịch tập đoàn Đế Hoàng ( Quân Hành Cẩn ) nhận nuôi người đàn ông này tuy luôn nghiêm khắc với cô nhưng không để cô sống thiếu một cái gì.

Người ngoài ai cũng e sợ anh với bộ dáng nghiêm chỉnh đạo mạo cao lãnh như vậy rất khó có người nào tiếp cận làm thân được với anh.

Khi anh nhận nuôi cô anh chỉ mới 19 tuổi.

Lần đầu cô gặp anh không cảm thấy sợ chỉ cảm thấy anh có vẻ ngoài quá chói mắt, một thiếu niên đôi mươi với vẻ ngoài nổi bật từ vóc dáng đến gương mặt gia thế đều hoàn hảo quá mức.

Cô tự nghĩ tại sao một người như anh nhận cô làm con gái nuôi?

Anh có thể lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối về làm vợ rồi sinh ra con ruột có phải hay hơn không?

Sống với anh 12 năm mà số lần cô nói chuyện với anh đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa là lúc nào cũng dùng khuôn mặt lạnh không cảm xúc nói chuyện với cô.

Bởi như thế cô mới hiểu lầm rằng anh không xem cô là người thân anh chỉ coi cô một cô con gái trên danh nghĩa mà thôi. Cô nổi loạn cải lời anh chạy theo tình yêu cô xem là định mệnh của mình.

Cô bỏ nhà đi vào năm 19 tuổi trước cái ngày sinh nhật của chính mình.Thế là cô sống cùng người đàn ông ( Mạc Đạt Minh ) mà cô yêu bằng cả trái tim ấy, hai năm trong hai năm cô luôn bị hắn ghẻ lạnh đánh đập hành hạ nhưng, cô vẫn cố chịu đựng vì cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cô ở bên anh ta cho đi chắc chắn anh ta sẽ dần trở lại làm người yêu thương cô như trước. Nào ngờ cuộc đời tàn nhẫn tát cho cô một cái tát giáng trời, khi chính mắt chứng kiến chồng và người chị thân thiết gian díu ngay trên chính cái giường mà cô nằm.

Đôi mắt cô đỏ hoe phát hận nhìn hai con người trần trụi đang âm yếm trên giường cô tức giận dùng chân đạp cửa mở toang rồi đi đến trước mặt bọn họ, Mạc Đạt Minh và Lãnh Thanh Ly đang vui vẻ thì bị cô làm cho giật mình nhìn thấy cô bọn bọ không thấy hổ thẹn hay sợ sệt mà vẫn bình ổn đưa ánh mắt chán ghét nhìn cô.

Hàn Khinh run run mà bộc phát quát lớn :

" Hai người ! Đồ tiện phu kỹ nữ ! "

" Các người sao lại dám làm chuyện ghê tởm dơ bẩn này sau lưng tôi "

" Ha ! Đúng là mặt người mà nhân cách không bằng con chó "

Nói xong Hàn Khinh tức giận mà lao thẳng tới giường nắm tóc mà đánh Lãnh Thanh Ly dám cướp chồng của bà bà đánh cho ra máu.

Lãnh Thanh Ly cũng không phải dạng hiền lành gì ả đánh trả đẩy mạnh khiến cô ngã xuống giường vẫn may là cô không bị sao chỉ hơi choáng tí.

Hàn Khinh nhanh đứng dậy đôi mắt giận dữ nhìn hai người trước mặt.

Tên Mạc Đạt Minh bực mình mà đứng dậy bước tới chỗ cô tát vào mặt cô một cái tát trời giáng cái tát này làm cô chảy máu.

Cái vị mặt chát tanh nồng của máu và nước mắt khiến cô nhìn rõ lòng người hơn, hai người mà cô yêu thương tin tưởng bây giờ lại phản bội cô.

Giọng cô run run mang một chút hi vọng cuối cùng mà hỏi hắn :

" Anh Mạc! Từ trước đến nay anh có bao giờ thật lòng yêu tôi không? "

Hắn đem ánh nhìn lạnh lùng quét qua người cô rồi nở một nụ cười thương hại giả dối nhàn nhạt trả lời câu hỏi của cô :

" Yêu? "

" Cô nghĩ cô là ai mà khiến tôi phải yêu cô? "

" Mạc Đạt Minh này chưa bao giờ yêu cô một chút cũng không có! "

" Cô chẳng qua là con rối , một trò tiêu khiển rẻ tiền để tôi giải trí mà thôi "

Lời hắn nói ra trực tiếp đánh vào tâm cô, tim cô đau lắm thì ra trước giờ chỉ có cô là một con ngốc tự cho rằng hắn yêu cô quan tâm cô. Quân Hàn Khinh cả đời mày đúng là một tấm bi kịch đau thương mà từ nhỏ đến lớn cuộc đời mày có mấy ngày là được hạnh phúc.

Gia đình thật sự của mày đang ở đâu?

Tại sao họ lại bỏ rơi mày để thân cô nhi lưu lạc nơi xa lạ.

Mày tưởng bản thân đã tìm được bến đỗ yên bình của đời mày nhưng giờ đây còn lại gì tất cả là sự lừa gạt dối trá.

Quân gia, người papa nuôi Quân Hành Cẩn kia của mày liệu bây giờ có nhớ đến người con gái nuôi trên danh nghĩa như mày hay không?

Sao mày không giả vờ ngoan ngoãn làm tốt vị trí một đại tiểu thư thì cuộc sống bây giờ đã khác tuy Quân Gia không cho mày tình cảm nhưng cho mày cuộc sống vật chất xa hoa hào nhoáng !

Tình yêu ....rốt cuộc là gì mà khiến tim con người đau đớn như vậy?

Quân Hàn Khinh bản thân mày có thực sự yêu tên họ Mạc này nhiều như mày nghĩ không?

Hay cái tình yêu mà mày nói chỉ là cái cớ để che lấp đi sự ngu ngốc vọng tưởng của bản thân.

Hàn Khinh khẽ nở một nụ cười đầy sự khinh bỉ chua xót đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ oán hận nhìn hai người trước mặt một chất giọng lạnh lùng bi thương cất lên :

" Hah ! Quân Hàn Khinh tôi đây giờ mắt đã sáng rồi hai người đúng là một đôi tuyệt ngẫu ấy tra nam phối tiện nữ .....à không ....dâm phu phối dâm phụ .! "

" haha ! Haha!  Nực cười quả là nực cười ông trời ông tốt lắm cho tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hỉ này ! "

Mạc Đạt Minh và Lãnh Thanh Ly đưa ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn cô họ nghĩ cô tức giận nên điên rồi nhìn xem biểu hiện bây giờ của cô khiến họ cảm thấy giống như một trò hề không phí vậy.

" Quân Hàn Khinh cô điên rồi sao ! Mới như vậy mà không chịu được à ai chà xem kìa trông thật bi ai " _Lãnh Thanh Ly cao ngạo mà lên giọng đùa cợt

Mạc Đạt Minh đi tới ôm eo ả Thanh Ly ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rồi buông lời đâm chọt

" Cô vợ ngốc nghếch của tôi trông đáng thương chưa kìa ......chật ! chật ! Đường đường là thiên kim chi nữ của Tập Đoàn Đế Hoàng mà sao bây giờ lại ra nông nổi này ..xem ra cô đúng là không xứng với vị trí đó "

" À mà cô biết không ... .cái người ba nuôi Quân Hành Cẩn của cô ấy sau khi biết cô bỏ trốn theo tôi thì đã lết cái thân thương tích đi tìm cô khắp nơi "

" Hàn Khinh ơi là Hàn Khinh cô thật sự có người ba nuôi tốt đấy vì cô mà ông ta bỏ mặc sức khỏe của bản thân và công việc sang 1 bên mà đi tìm cô trong sự đau khổ ấy ...thật là làm người ta cảm động mà "

Quân Hành Khinh nghe hắn nói Quân Hành Cẩn vì cô mà làm nhiều việc như thế trong lòng liền trỗi dậy cảm giác áy náy hối hận.

Cô càng nghĩ càng thấy đắng lòng, đúng là trắng đen khó phân biệt mà người mình nghĩ tốt lại là kẻ giả dối xấu xa, còn người mình cho rằng không tốt thì lại âm thầm quan tâm che chở và hi sinh nhiều cho mình như vậy.

Hàn Khinh bây giờ rất hối hận cô muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi đau thương kinh tởm này quay về với papa nuôi của mình cô muốn sống một cuộc sống bình thường.

Hàn Khinh đưa ánh mắt kiên nghị nhìn Mạc Đạt Minh rồi nói : " Các người đúng là bọn khốn nạn tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa tôi sẽ rời khỏi đây hai người cứ ở đây mà hạnh phúc vui vẻ trên cái cuộc tình vụng trộm ghê tởm này đi "

Cô nói rồi quay lưng rời đi đi xuống cầu thang thì bị Mạc Đạt Minh dùng gậy đánh ngất trói lại mang lên trực thăng riêng của hắn, bay sang Ấn Độ dùng chân tại một  vùng nông thôn nhỏ rồi nhẫn tâm trao đổi cô như một món hàng mà bán cho bọn buôn dâm ở đó.

Xong việc nhận được tiền hắn cùng ả lên trực thăng đi mất sở dĩ hắn làm vậy vì sợ, nếu để cô về với Quân Hành Cẩn thì Quân Hành Cẩn sẽ khiến bọn họ phải trả giá cho những gì họ gây ra cho Quân Hàn Khinh.

Thế nên việc bán cô  cho bọn buôn dâm ở chợ đen là đều tốt nhất mà bọn chúng nghĩ ra, đem cô bán ở đây sẽ khiến cô bị hành hạ mỗi ngày và sẽ không có khả năng chạy thoát.

Nhưng hắn không ngờ chính tay mình đã gián tiếp giết chết đi đứa con của mình.

Liệu hắn biết có hối hận đau lòng hay không ?
Khả năng không chiếm rất cao bởi hắn có bao giờ coi Hàn Khinh là một con người một người vợ đúng nghĩa đâu hắn chỉ xem cô là một con rối một trò tiêu khiển không hơn không kém.

Con cô mất rồi ! Một sinh mệnh bé bỏng chỉ vừa được đến với thế gian này không bao lâu thì đã bị ba ruột của nó gián tiếp hại chết ngay cả con của chính mình cô cũng không thể bảo vệ được cô hận bản thân mình tại sao lại quá yếu đuối nhu nhược như thế !

Chắc là do cô quen sống trong sự sung túc của một tiểu thư giàu có được cưng chiều đến mức không động đến một ngón tay cho nên cô mới ngây thơ yếu đuối bị tên cặn bã Mạc Đạt Minh và Lãnh Thanh Ly kia lừa thảm hại như vậy.

Bây giờ trái tim cô dường như chỉ còn một nữa, trong hai năm tiếp theo cô phải ngày ngày chịu đựng sự tra tấn về thể xác của những kẻ hám dục kia. Những tên dân đen to con hôi hám thô tục kia ngày ngày dày vò thân xác và tra tấn linh hồn cô chỉ để thỏa mãn dục vọng chết tiệt của bản thân họ.

Một căn phòng ẩm thóc vừa đủ cho hai người cô bị bọn chúng giam lõng ở đó như một con vật không điện đài, chỉ có ngọn đèn dầu lấp lé đung đưa bởi tác động của hơi thở dục vọng điên cuồng ghê tởm kia.

Quân Hàn Khinh bị bọn chúng làm nhục cho đến thương tích đầy mình trên dưới đều sưng tấy bầm tím.

Những ngày đầu mới bị bắt vào đây cô cũng phản kháng chống trả rất kịch liệt, lần đầu tiên bị một tên khách hàng to con đụng chạm hắn sức lực rất mạnh, ngay khi thấy cô hắn đã bày ra vẻ mặt thèm thuồng dâm tặc không cho cô từ chối mà hung hăng  siết chặt hai cổ tay cô , đụng chạm thân thể cô thô bạo cuồng dâm làm làn da xinh đẹp của Hàn Khinh in dấu bầm tím, cô kịch liệt phản kháng chửi mắng đánh hắn nhưng hắn không bị thương gì cho nên  cô đã tóm ngay cây đèn dầu trên bàn đập vào đầu hắn.

Hắn ôm đầu kêu la lớn tiếng chửi thề khuôn mặt dữ tợn mà dùng hai tay bóp chặt cổ cô làm cô suýt chết, tuy đầu hắn bị chảy máu và bỏng nhưng con quỷ đội lót người này không tha cho cô hắn mạnh bạo xé nát quần áo cô cưỡng bức thân thể cô đến mức cô ngất đi vì quá tàn bạo quá đau cũng vì cái lần đó mà cô đã mất đi đứa con bé bỏng của mình. Cô còn chưa được sờ được gọi con một lần nào nhưng bây giờ sinh mạng bé nhỏ ấy đã rời xa cô vĩnh viễn.

Những ngày tháng sau cô đau khổ đến tuyệt vọng đôi mắt đẹp như vậy nhưng bây giờ chỉ còn là một mảng trống lạnh hư vô.

Hai năm sống cùng chồng là đau khổ, hai năm sống ở nơi xa lạ kia là địa ngục, cô bây giờ chỉ là các xác biết đi cô khóc không nổi nữa cô thật sự tuyệt vọng rồi.

Một mình cô nơi xa lạ với thân thể tàn tạ nhơ nhuốc linh hồn bị tàn phá cô biết làm gì bây giờ.

Mạc Đạt Minh cũng ác lắm hắn ta bắt cô bỏ ở một miền xa xôi tại Ấn Độ và cắt đứt hết mọi thông tin dấu vết của cô, thế nên Quân Hành Cẩn không tìm được cô trong suốt hai năm kể từ cái ngày anh nhận được tin cô tự nhiên biến mất từ miệng của Mạc Đạt Minh anh không tin cô tự nhiên mà biến mất được vì thế anh điên cuồng vung tiền thuê người tiền cô suốt 2 năm. Quân Hành Cẩn trước giờ luôn bình tĩnh kiên nhẫn, nhưng lúc biết tin cô mất tích anh cảm thấy bất an không biết là do anh quá yêu cô nên trái tim mới cảm nhận được sự bất thường này.

Trong hai năm này Quân Hành Cẩn đêm nào cũng vào phòng cô nằm trên chiếc giường của cô mà ôm bức ảnh của cô mà đau khổ chợp mắt , hốc mắt anh hốc hác đến đau lòng anh đã khóc rất nhiều anh nhớ cô rất nhiều.

" Khinh nhi à con đang ở đâu mau về với Papa đi Papa nhớ con rồi , nhớ con gái rồi ".

" Tại sao con lại bỏ ta đi mà không nói lời nào con có biết rằng con rất quan trọng với ta không hả "

" Anh đã nuôi em 12 năm cho em những gì tốt nhất có thể tại sao em không hiểu cho anh mà rời bỏ anh mà đi "

" Lần đầu tiên khi nhìn thấy em anh đã biết mình động tâm rồi "

" Anh vốn muốn đợi tới ngày sinh nhật 19 tuổi của em mà tỏ tình nhưng em lại trốn anh chạy theo cái tên Mạc Đạt Minh kia, em có biết trái tim anh đau lắm không nó rất đau đau như là bị ai đó đục khoét vậy".

Những lời nói này anh chỉ có thể tự mình nói với tấm ảnh của cô, nhìn anh bây giờ có khác gì một người bị bệnh không.

Không phải là anh không quan tâm cô chỉ là anh không biết thể hiện, anh cố tình tránh tiếp xúc với cô vì anh sợ bản thân sẽ không kìm chế được hành động của mình mà làm cô sợ làm cô đau. Vậy nên anh cứ nghĩ khi nào cô đủ chín chắn rồi sẽ dần thu dần khoảng cách và an tâm biểu lộ tình cảm của mình với cô.

Đúng là định mệnh trêu ngư mà, anh khổ tâm suy tính như vậy là bị một người xa lạ phá vỡ hết tất cả.

Trong kinh doanh anh luôn thành công thông minh nhạy bén như vậy nhưng về phía mặt tình cảm lại thất bại đau khổ thảm hại như thế.

Công sức tìm người hơn hai năm của anh cuối cùng cũng đã có kết quả. Người của anh báo là đã tìm được ở cô ở một vùng miền nhỏ xa xôi ở Ấn Độ hắn vui mừng lật tức buông bỏ công việc dùng máy bay riêng đi đến Ấn Độ tìm cô.

" Khinh nhi à lần này anh sẽ không để mất em một lần nữa đâu ".

Anh nói câu này cả khuôn mặt rạng rỡ hẳn ra nhưng anh đâu ngờ lần gặp mặt này là lần gặp, cuối cùng của hai người.

Ở bên này Quân Hàn Khinh đang khó khăn chạy trốn trên đôi chân trần đẫm máu, cả người cô tràn đầy vết thương vết bầm tím, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết ngày nào giờ đã khô cần tái nhợt sắc xuân tàn tạ bi ai đến xót xa. Phía sau có 3 tên da đen cao to bậm trợn đang lái xe đuổi theo cô bọn chúng dữ tợn hét lớn đe dọa cô buôn lời mắng nhiếc cô, cô ôm tai mà gắng sức chạy đi. Nhưng sức người chạy làm sao bằng xe được cô đã bị bọn chúng bắt lại.

Chúng hung hãng nắm tóc cô mà kéo đi mặc kệ cô khóc lóc van xin.

" Xin các người hãy tha cho tôi đi mà ...hức ! Xin các người đấy ...tha cho tôi đi mà ..."

" Tha mày nên nhớ rằng chồng mày đã bán mày cho bọn tao nên mày phải làm việc để trả nợ "

" Không ....không....tôi đã làm 2 năm rồi ...tiền nợ cũng đã trả hết tại sao các người không buông tha cho tôi "

" Mày hiện tại chỉ là một con đàn bà dơ bẩn cho nên hãy ngoan ngoãn dùng cái thân xác này phục vụ bọn tính dục kia đi "

" Hức ! ...Hức ....mấy người quân khốn nạn đồ không bằng cầm thú ...các người sẽ không có kết cục tốt đâu. "

Nói rồi cô cắn mạnh vào tay hắn mà bỏ chạy đi , nhưng cô không ngờ bọn chúng lại có đem theo súng tiếng súng vừa nổ nên cô giật mình ôm tai mà ngồi xuống, tiếng súng này vừa hay giúp Quân Hành Cẩn tìm được cô.

" Con khốn mày chạy nữa đi coi thử tao có bắn nát hai chân mày không ".

Lúc này Quân Hàn Khinh thật sự là rơi vào mức đường cùng rồi. Cô nghĩ nếu chạy cũng chết mà bị bắt về lại phải sống như một con chó thì thà cô kéo theo chúng cùng chết không phải sẽ vui vẻ hơn sao.

Cô đứng dậy giả bộ đầu hàng dần đến tiếp cận tên cầm súng mà cố sức giật lấy súng từ tay hắn ta.

" Hôm nay tôi có chết cũng phải lôi các người theo cùng ".

" Pằng !!! Pằng !!! "

Cô bắn súng chết được hai tên nhưng vẫn bị tên còn lại dùng đá tảng mà đập vào sau đầu, bị đập trúng đầu cô đau dữ dội sức lực cũng dần yếu đi, tên da đen kia giành lại súng dễ dàng tay mạnh bạo nắm tóc cô mà giật đầu lên không thương tiếc.

" Con đĩ mày dám giết anh em tao được tao sẽ cho mày chết ! "

Hắn dơ súng lên ngay trán cô định một phát xử cô, cô cũng buông bỏ mà nhắm mắt định ra đi rồi nhưng khi tiếng súng vang lên cô không cảm thấy đau nên lờ mờ mở mắt nhìn thì thấy  tên da đen đã nằm chết trên vũng máu, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện một giọng nói trầm ấm đang dần tiếng lại cô.

" Khinh nhi "

Trong tầm mắt mờ ảo của mình cô thấy bóng dáng 3 người đàn ông đang đi tới gần hai người  ở hai bên đang cầm súng trên tay còn người đàn ông ở giữa vẻ mặt quen thuộc này hình như là ba nuôi của cô, cô kinh động mở to đôi mắt nặng trĩu của mình lên mà nhìn rõ hình dáng người phía trước.

Là Quân Hành Cẩn, cô mở to mắt không tin vào mắt mình, là Papa nuôi của cô tại sao anh lại ở đây anh đến cứu cô ư.

Hàn Khinh cứ nghĩ đây là mơ hay là cô quá nhớ anh nên xuất hiện ảo giác, nụ cười đau khổ khẽ hiện lên trên khuôn mặt bi ai ấy đôi mắt từ từ rũ xuống dường như thân thể cô đã gần đến cực hạn cả người không vững mà ngã xuống.

Quân Hành Cẩn thấy thế mà hốt hoảng chạy lại bên cô, bế cô lên nằm gọn trong vòng tay của mình đôi mắt thâm tình cô một chất giọng trầm khàn quen thuộc nhưng có chút run run sợ hãi thốt ra:

" Khinh nhi là ta Quân Hành Cẩn đây "

" Rốt cuộc ta đã tìm được con rồi con đừng sợ ta đến đưa con về nhà ..."

Quân Hàn Khinh yếu ớt đưa đôi tay gầy gò bầm tím lên mà khẽ chạm vào khuôn mặt Quân Hành Cẩn.

Đôi mắt yếu liễu ấy ánh lên ánh nhìn bi hỉ mà khiến anh đau lòng.

Đôi môi khô cằn tái nhợt đang cố gắng hé mở mà thốt nên câu " Papa là người thật sao người đến đây vì Khinh nhi à ".

Anh trầm giọng run run mà đáp lời :

" Ừ ta đây , Papa đến đón con gái bảo bối về nhà đây "

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng mà chua xót :

" Papa con bây giờ rất nhơ nhuốc không đủ tư cách làm con gái của người nữa đâu ... " .

Anh nước mắt run run mà lắc đầu phủ nhận:

" Không ! con là Khinh nhi của ta cả đời này con mãi là bảo bối duy nhất của ta dù con có ra sao ta vẫn sẽ không bỏ rơi con ".

Nghe thấy những lời nói này của anh Quân Hàn Khinh trong lòng cảm động vui vẻ đến phát khóc đôi mắt cô ươn ướt đỏ ửng " Con xin lỗi con sai rồi con không nên cãi lời người tự con biến bản thân con thảm hại như vậy tất cả là do con quá ngây thơ quá ngu ngốc ".

" Không con không sai gì cả chỉ là do bọn chúng quá mưu mô xảo huyệt, con ngây thơ đơn thuần như vậy làm sao có thể đấu lại, chỉ trách ta không bảo vệ được con ta thật sự rất vô dụng mà."

Quân Hàn Khinh đau lòng mà lắc đầu

"Không ! Papa không có lỗi gì hết tất cả là do con quá tin người ngang bướng không nghe lời người khuyên cho nên mới dẫn đến kết cục của ngày hôm nay "
,
Quân Hành Cẩn cảm thấy tay mình ướt ướt vội buông ra  nhìn......là máu rất nhiều máu máu của Khinh nhi tức khắc đôi mắt anh đỏ ngầu khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ bi thương anh vừa nói vừa ôm cô chạy đến chỗ máy bay.

" Khinh nhi chờ ta ta sẽ đưa con đến bệnh viện con sẽ không sao không sao đâu "

" Papa đừng khóc con sẽ cố con sẽ không chết đâu con còn chưa yêu thương người được ngày nào mà " .

" Khinh nhi em đừng nói nữa em phải ráng lên anh không cho em chết "

Khi hai người lên được máy bay thì cô đã ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều.

Quân Hành Cẩn không biết là Mạc Đạt Minh đã cho người đặt bom trên máy bay của anh trong lúc anh đi cứu cô. Cả phi công cũng là người được hắn ta mua chuộc.

Tên phi công đó thấy hai người đã lên máy bay rồi hắn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt khởi động máy bay bay lên một độ cao vừa đủ thì vội vàng mang đồ nhảy đù lên người buông tay lái ra đi đến cửa máy bay mà nhảy xuống trốn thoát.

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên kia là Mạc Đạt Minh hắn thông báo cho Quân Hành Cẩn món quà của mình gửi đến hai người.

" Quân Tổng ông có thích quả  bom ta đặc biệt tặng cho hai người không nó rất là lớn đấy để coi còn 20 s nữa là sẽ nổ * Bùm* hahah "

Quân Hành Cẩn nghe xong tức giận tột cùng đưa mắt nhìn xem quả bom đang ở đâu anh xem có cách nào tháo không, nhưng vì máy bay không có người lái nên đang ở trạng thái mất cân bằng ngã nghiêng loạn xạ cho nên không thể nào di chuyển đến chỗ quả bom được. Quân Hành Cẩn nhìn thời gian trên quả bom chỉ còn vỏn vẹn 12 giây, anh tuyệt vọng hét lớn rồi ôm chặt Quân Hàn Khinh vào trong lòng đôi mắt đỏ ngầu rưng rưng nước mắt nhìn cô lần cuối rồi khẽ đặt một cái hôn dịu dàng lên trán cô cất giọng uất nghẹn nói những lời từ biệt sau cùng :

" Khinh nhi anh yêu em , xem ra kiếp này chúng ta đã định không sống hạnh phúc cùng nhau được rồi " .

Cô nghe tiếng nói của anh đôi mắt bỗng cố gắng mở ra nhìn thấy anh đang ôm chặt mình trong lòng mà khóc nức nở đùng một cái tiếng nổ vang lên chiếc máy bay nổ tang tành.

Tất cả đã kết thúc !

Quân Hàn Khinh trong lúc hôn mê vẫn nghe thấy cuộc gọi của Mạc Đạt Minh và lời thổ lộ của Quân Hành Cẩn, cô thật sự không cam tâm mà tại sao kẻ ác lại được sống hạnh phúc lộng hành như vậy còn cô lại phải chịu đau khổ tuyệt vọng rồi chết như này, cô còn muốn sống bên cạnh Papa của mình mà tại sao ông trời lại tàn nhẫn đối với cô như vậy.

* Tôi thật sự không cam tâm, ông trời ơi ông ác lắm kẻ cầm thú như Mạc Đạt Minh và Lãnh Thanh Ly mà vẫn yên ổn hạnh phúc như vậy tại sao tôi lại chịu đựng những đau thương này, tôi không cam tâm tôi muốn bọn chúng phải trả giá ! Tôi nguyền rủa hai người Mạc Đạt Minh, Lãnh Thanh Ly nếu có kiếp sau tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho hai người *

* Quân Hành Cẩn nếu có kiếp sau em sẽ không buông tay anh, em sẽ bên anh không xa rời *

Tiếng ai oán của cô vang vọng trong tiếng lửa bập bùng dần dần hòa vào không gian vô vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro