Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng rộng lớn lam sắc một người thiếu nữ trẻ tuổi đang nằm trên giường khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn đẫm lệ miệng lẩm bẩm gì đó rồi bất ngờ giật mình ngồi dậy mở to hai mắt đôi mắt tràn đầy sự uất hận bi thương vô định.

Cô liền cảm thấy đầu của mình đau nhói nên đưa tay lên hai bên thái dương mà xoa xoa giảm thiểu cơn đau đôi mắt xanh lam dần dần dịu xuống.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn xuống cơ thể của mình khung cảnh quen thuộc căn phòng đơn giản này ngay cả cơ thể này là lúc cô còn ở nhà với Papa Quân Hành Cẩn mà.
Cô đặt chân xuống giường đi vào nhà tắm mà đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình.

* Đây là bộ dáng của mình lúc trẻ, làn da căn mịn này cả dáng người xinh đẹp này nếu như nhớ không lầm đây là lúc 19 tuổi *

Cô dùng tay vỗ nhẹ mặt mình trấn tỉnh lại

" Đây là mình trọng sinh quay trở về năm 19 tuổi rồi ư "

Cô vui mừng rạng rỡ nhìn mình trong gương bổng thoắt cái khuôn mặt giận dữ đôi mắt đầy đầy sát khí đôi tay năm thành đấm mà căm phẫn trút uất hận vào chiếc gương.

Nhìn vào gương hình ảnh của Mạc Đạt Minh và Lãnh Thanh Ly cùng bọn buôn dâm khốn nạn kia cứ hiện lên làm cô tức đến không kiềm chế được cơn hận của mình phải dùng tay mà đấm mạnh vào chiếc gương.

Chiếc gương đã bị cô làm cho vỡ nát từng giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt rơi xuống nền đất, những mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào da thịt cô cũng không làm cô nhăn mặt đau đớn, bàn tay trắng mịn bây giờ đã đỏ thẫm tổn hại đến đau lòng.

Ánh mắt đầy đầy sát khí nhìn vào gương chất giọng lạnh đến kinh người thốt lên :
" Tôi đã sống lại , những nổi đau dày vò mà các người ban cho Quân Hàn Khinh này  tôi sẽ cho các người nếm trải từng chút từng chút một. "

" Tôi sẽ khiến cho các người phải thống khổ và nhục nhã sống đi chết lại gấp ngàn lần , các người sẽ phải tự mình quỳ xuống mà cầu xin tôi được chết "

Tiếng kính vỡ vang vọng cả căn phòng những mảnh thủy tinh trắng tinh bay giờ đã nhuộm đỏ nó đỏ như sự căm thù  trong ánh mắt của Quân Hàn Khinh vậy.

Sau khi đã xả xong cơn hận thì cô điềm nhiên mà rửa sạch đi máu trên hai tay của mình, những vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì so với những thống khổ mà kiếp trước cô đã trải qua.

Ánh mắt của cô bây giờ sáng ngời kiên định mạnh mẽ hơn bao người khác, Quân Hàn Khinh ngây thơ đơn thuần nhút nhát đã chết rồi bây giờ cô là Quân Hàn Khinh mạnh mẽ thông minh quyết đoán là thiên kim chi nữ của Tập Đoàn Đế Hoàng.

Làn nước mát lạnh gọt sạch đi quá khứ ngu ngốc trước kia của cô đi bây giờ tương lai mới hạnh phúc sẽ do cô tự giành lấy, quyết sẽ không để ai phá hoại.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ cô quấn vội lên mình chiếc khăn tắm chậm rãi mà ra lấy điện thoại của mình xem lịch.

" Hôm nay là ngày 13 tháng 4 năm 21×× "

" Chẳng phải chiều nay Hành Cẩn sẽ bị tai nạn dẫn đến bị thương nghiêm trọng sao "

" Không được chỉ còn 2 tiếng nữa là tai nạn sẽ xảy ra mình phải ngăn cản nó mới được "

Quân Hàn Khinh tức tốc thay một bộ đồ thun màu đen ( Áo đen quần jean đen và áo khoác da đen ) đơn giản buột gọn mái tóc lên cao kéo ngăn tủ lấy chìa khóa xe moto mà nhanh chân đi ra khỏi nhà.
Những người làn cùng quản gia ngơ ngác nhìn cô lái xe rời đi không kịp cản lại.

" Tiểu thư hôm nay ăn mặc khác ngày thường vậy tôi suýt nữa không nhận ra cô ấy đấy "

" Không biết tiểu thư vội vàng ra ngoài như vậy là đi đâu "

" không được phải gọi báo cậu chủ một tiếng mới được "

Lưu quản gia lấy điện thoại gọi cho Quân Hành Cẩn, ở trong văn phòng chủ tịch tiếng chuông điện thoại vang lên một người đàn ông thân khí cao lãnh thần thái uy quyền đưa tay bắt máy một giọng trầm ổn thốt ra " Alo ! Tôi đây có chuyện gì ? "

" Cậu chủ Hàn Khinh tiểu thư vừa mới lái moto ra ngoài rồi."

Anh nghe vậy khuôn mặt vẫn trầm tĩnh mà đáp lời " Ừ tôi biết rồi không có gì nữa thì tắt máy đây "

" À vâng ! "

Lưu Quản gia khuôn mặt trầm luân mà suy nghĩ

* Cậu chủ hôm nay hình như hơi khác lạ bình thường sẽ tức giận khi tiểu thư đi chơi lung tung mà ta ....nay sao nghe giọng có vẻ bình thường không quan tâm lắm *

* Heizz hông biết khi nào cậu chủ với tiểu thư sống hòa thuận như một gia đình đây *

Trong căn phòng làm việc to rộng rãi kia người đàn ông thân một bộ vest xám thuộc bộ sưu tập của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, một tay cầm điện thoại một tay bỏ trong túi quần ánh mắt xa xăm nhìn khung cảnh sau tấm kính tầng 20, một giọng trầm ổn mà lạnh lùng thốt ra :

" Cậu nhớ cho người đi theo bảo vệ Khinh nhi phải bảo đảm an toàn nhất cho con bé "

Bên kia một chất giọng lịch sự rõ ràng nhanh chóng trả lời " Vâng ! Thưa ngài ."

Cuộc gọi vừa kết thúc tiếng gõ cửa ở ngoài vọng vào một người con trai thân cao 1m8 thân hình cao gầy vẻ ngoài thư sinh lịch sự nghiêm túc bước vào tay cầm tập tài liệu đặt nhẹ lên bàn : " Quân tổng hợp đồng tôi đã soạn xong mời ngài xem thử có đúng yêu cầu không "

Quân Hành Cẩn quay người lại bước 3 bước tới bàn cầm lấy tập tài liệu mà xem ánh mắt lạnh lùng như mọi ngày " Được rồi , cậu làm rất tốt "

" Vâng , đây là trách nhiệm của tôi "

" Cũng gần đến cuộc hẹn ký kết hợp đồng với bên Thành Nam rồi thưa ngài "

Anh bộ dạng nghiêm chỉnh tay mặc lên chiếc áo khoác vest ngoài " Được! Chúng ta đi tới đó thôi."

Thư Ký Dạ tay nhanh cầm lấy hợp đồng trên bàn đi bước theo sau hắn.

Hai người đi ra khỏi phòng bước vào thang máy chuyên dùng cho chủ tịch mà di chuyển xuống tầng 1, khi hai người họ ra khỏi cửa tòa nhà tài xế riêng của nhà họ Quân đã lái xe đợi sẵn từ trước thấy anh vừa bước ra hai người vệ sĩ đã nhanh chóng đưa tay mở cửa xe ô tô, hắn cứ thế mà bước vào xe, trên xe không khí tĩnh mịch đến lạ thường không ai dám nói một lời nào nhìn sắc mặt của Quân Hành Cẩn cũng đủ đóng băng mọi vật.

Xe của Quân Hành Cẩn vừa rời đi thì Quân Hàn Khinh cũng vừa lúc lái moto đến, cô lật đật dựng xe trước cửa tòa nhà mặc kệ nhân viên cúi người chào mình mà chân chạy vào đến trước quầy lễ tân giọng vội vàng mà hỏi :

" Cho em hỏi Papa của em hiện tại có ở trong văn phòng không."

Cô lễ tân vẻ mặt ngơ ngác chậm rãi mà trả lời

" Tiểu thư ! Quân tổng ngài ấy vừa cùng thư ký Dạ đi ra ngoài rồi "

" Đi khoảng bao lâu rồi chị "

Cô lễ tân nhìn đồng hồ " Hình như cũng được hơn 25 phút rồi."

Cô vẻ mặt khẩn trương gặng hỏi lễ tân " Vậy chị có biết họ đi đến đâu không "

Cô lễ tân vẻ mặt e ngại mà nhìn vào máy tính ngập ngùng mà đáp lời " rất tiếc lịch trình của chủ tịch chỉ có thư ký thân cận mới biết chị chỉ là một lễ tân nhỏ cho nên em hỏi chị cũng không biết gì."

Quân Hàn Khinh đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên tay mình khuôn mặt hiện lên vẻ căng thẳng lo sợ " Chỉ còn 40 phút nữa là tai nạn xảy ra không được mình phải đi tìm ba mới được."

Cô chân chạy nhanh như sóc mà leo lên xe moto vặn ga hết tốc lực chạy vụt đi trên đường cô cố gắng nhớ lại kiếp trước về địa điểm xảy ra tai nạn.

Ánh mắt Hàn Khinh tràn đầy nỗi sợ hãi bi thương cô rất sợ cô sợ mất anh một lần nữa cô chỉ mới được sống lại mà còn chưa gặp anh... cô không muốn lại  xa rời anh nữa đâu.

" Đúng rồi hình như là đoạn đường gần nhà hàng Vạn Thiên. "

Cô cứ thế chạy đến chỗ đấy.

Bên phía Quân Hành Cẩn lúc này cũng đã bàn xong hợp đồng định lên xe đi về công ty thì bị cô lái xe chặn lại, cũng may là cô đến vừa đúng lúc anh chưa lên xe nếu trễ 1 phút nữa thôi thì xong rồi. Làm ba người bọn họ ngạc nhiên một phen họ to mắt nhìn người con gái trước mặt, cô vội xuống xe mở chiếc mũ bảo hiểm ra khuôn mặt lo lắng mất mát mà chạy tới ôm chầm lấy người cô yêu.

Quân Hành Cẩn cả người cứng nhắc khuôn mặt đơ ra anh không hiểu tại sao cô lại ôm mình. hình như có tiếng khóc là cô khóc ư cô khóc nấc trong lòng anh.

Thư ký Dạ bên cạnh không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết trố mắt nhìn họ chẳng phải tiểu thư Quân Hàn Khinh trước giờ rất ghét tiếp xúc với Quân tổng hay sao nhưng bây giờ lại chủ động ôm ngài ấy bộ dáng lại bi thương lo lắng đến thế.

Quân Hành Cẩn định dơ đưa tay lên xoa đầu cô nhưng đúng lúc cô ngước lên nhìn anh tay vì thế vội vàng thu về, Hàn Khinh lúc này đôi mắt đầy lệ vẻ mặt bi thương nhìn anh giọng thúc thích mà nói :

" Papa ...con ...nhớ người ! Hức ! ...con không cho ba đi lên xe đó...hức ! ba đi với con nhé ."

Vẻ mặt anh lúc này tràn đầy dấu chấm hỏi nhưng đôi mắt bỗng hóa dịu dàng nhìn cô mà nói  :

" Khinh nhi tại sao con lại đến đây ? Còn nói cái gì là không cho ba lên xe nữa ? Con có sao không ? "

Hàn Khinh lắc đầu tay run run mà nắm lấy tay anh " Con không sao ...người nghe con không được lên xe này nếu không sẽ xảy ra chuyện không may."

Anh đưa mắt nhìn cô rồi quay sao nhìn ra lệnh cho thư ký Dạ .

" Chiếc xe bị làm sao ? "

" Thư ký Dạ kiểm tra xe thử "

Thư ký Dạ gật đầu hiểu ý cậu đi đến và nói với tài xế cùng nhau kiểm tra chiếc xe, lúc này cô vẫn ôm anh không buông hơi ấm và nhịp tim của anh làm tâm trạng cô cảm thấy dịu hơn yên bình hơn.

Quân Hành Cẩn rũ mắt nhìn người con gái đang ôm mình mà cơ thể cô vẫn đang run run như là đang sợ mất cái gì đó.

*Đây là lần đầu tiên mà con bé ôm chủ động ôm mình cảm giác cũng không tệ.*

Qua một lúc khi thư ký Dạ và tài xế kiểm tra xe xong thì cậu ấy báo cáo kết quả với Quân Hành Cẩn " Thưa chủ tịch qua kiểm tra thì chúng tôi phát hiện thắng xe đã bị ai đó cắt đứt cũng may là chúng ta không lên xe nếu không e là ..."

Anh nhíu mày không vui đưa tay ra hiệu cho thư ký Dạ xử lý chuyện này, cậu hiểu ý anh liền gọi người tới mang chiếc xe hỏng đi sẳn tiện mang một chiếc xe mới tới. Rất nhanh sau đó người cậu gọi đã tới kéo chiếc xe đi và đưa chìa khóa xe mới cho cậu.

Thư ký Dạ nhẹ nhàng cung kính mà mời anh lên xe " Chủ tịch xe mới đã đến mời ngài cùng tiểu thư lên xe. "

Quân Hành Cẩn gật đầu quay mặt nhìn Hàn Khinh ồn tồn an ủi

" Khinh nhi mọi chuyện đã xong rồi ta đưa con về nhà."

Cô bây giờ vẫn không chịu buông anh ra chỉ lẵng lặng gật đầu đem cả khuôn mặt úp vào người anh bám dính không rời, anh thấy vậy không nói gì chỉ nhẹ nhàng bế cô lên đi vào xe anh vẫn để cô ôm mình không mắng cũng không từ chối.

Thư ký Dạ bây giờ đảm nhận vị trí lái xe cậu nhìn hai người qua gương chiếu hậu mà thở phào nhẹ nhõm thấy họ thân thiết như vậy cũng vui thay mà nở nụ cười nhẹ.

Hàn Khinh ngồi trên đùi anh hai tay ôm trọn tấm lưng dài rắn chắc vững chãi ấy mà cũng không quên tham lam mà hưởng thụ mùi hương ấm áp trên người anh. Nhìn cô lúc này y như một con mèo con đang hưởng thụ sự mềm mại ấm áp trong chiếc nhà lông thú ấm áp.

Giọng ngọt ngào nhỏ nhẹ mà lên tiếng gọi :
" Papa "

Nghe thấy thấy cô gọi mình anh cũng nhanh chóng đáp lại bàn tay không còn e ngại mà xoa đầu cô " Ừ ta đây, Khinh nhi con ổn chứ. "

Hàn Khinh nghe được giọng trầm ấm quen thuộc của anh không kiềm được lòng mà rơi nước mắt, cô vốn nghĩ khi được sống lại sẽ không còn yếu đuối mềm lòng nữa nhưng khi bên anh cô lại không kiềm được cảm xúc mà yếu lòng đa cảm như vậy, cô nợ anh quá nhiều nợ tình nợ nghĩa nợ cả cuộc đời và nợ câu nói yêu anh.

Bây giờ anh đang ở bên cô vẫn hơi ấm vẫn khuôn mặt giọng nói đó vẫn quan tâm cô như vậy, phải chăng kiếp trước là cô quá vô tâm không nghĩ đến cảm nhận của anh chỉ chăm chăm nghĩ cho cái hư tình mà cô theo đuổi. Hàn Khinh cô đúng là có mắt mà không tinh lại trực tiếp gây tổn thương cho người quan tâm mình là anh như vậy, cô nhất định phải mạnh mẽ rèn luyện bản thân vững bản lĩnh để có thể bảo vệ người đàn ông này cô phải cho anh biết là cô cũng yêu anh yêu rất nhiều.

Hàn Khinh buông Quân Hành Cẩn ra mặt đối mặt đôi mặt thâm tình ôn nhu mà nhìn anh, cô  dùng đôi tay mềm mại xinh đẹp của mình mà sờ kĩ khuôn mặt của anh. Cô sờ được rồi đã bao năm kể từ cái đêm cô lén vào phòng khi anh ngủ say ấy mà nhẹ nhàng chạm vào từng bộ phận đẹp đẽ như tạc tượng trên khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo này. Bây giờ cô mới nhìn kĩ được khuôn mặt này, rất đẹp rất mịn tuy nay Quân Hành Cẩn đã 31 tuổi nhưng dung mạo vẫn đẹp chói lóa tự như thiếu niên đôi mươi.

Quân Hành Cẩn vẫn để yên cho cô sờ chạm mặt mình anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, ánh mắt thâm tình ôn nhu này.... đây là lần đầu tiên Khinh Khinh nhìn anh bằng ánh mắt như vậy trong lòng anh chợt có chút gợn sóng vui vẻ.

" Papa rất đẹp "

Cô thốt ra lời khen mà không ngại ngùng vẻ mặt vẫn tư nhiên mà dịu dàng như thế.

" Con đây là đang khen ta sao ? "

Anh nghe cô khen mình tâm bỗng có chút tự mãn mà bất giác mỉm cười.

" Vâng con đang khen papa đó ! Papa của Khinh nhi rất đẹp rất hoàn mỹ nhưng người sẽ hảo hơn khi cười đấy ."

Quân Hành Cẩn mỉm cười ôn nhu tay đưa lên chạm vào gò má của cô cưng nựng " Khinh nhi hôm nay biết quan tâm papa rồi sao ? Ta rất vui sau này ta sẽ cười nhiều hơn. "

Quân Hàn Khinh vui vẻ chủ động đưa mặt cọ vào tay anh híp mắt mà cười tươi " Vâng sau này Khinh nhi sẽ nghe lời papa sẽ ngoan ngoãn không cãi lời người nữa."

Anh bị hành động như mèo con của cô mà bất ngờ sự hiếu kì trong lòng càng tăng hơn. Cô hôm nay rất khác lạ một con người sao có thế thay đổi nhanh như vậy?

" Con nói thật sao? "

" Không gạt ta? "

Đôi mắt cô kiên nghị sáng ngời không chút gợn sóng mà nhìn anh giọng khẳng định chắc nịch đáp :

" Thật ! Con thay đổi rồi người tin con lần này đi mà."

Quân Hành Cẩn đã tin cô rất nhiều lần rồi nhưng đều đổi lại là sự thất vọng lừa gạt. Trái tim anh vẫn hướng về cô cho nên bây giờ anh vẫn bằng lòng tin cô một lần nữa dù nó có là một cái bẫy thì anh vẫn nguyện lòng nhảy vào.

" Được thôi ! Ta tin con lần này hi vọng con sẽ không để ta thất vọng nữa "

" Chắc chắn ! con mà làm trái lời sẽ không phải là con người."

* Sao mà em có thể làm anh buồn được ! Em sẽ từ từ thể hiện tình cảm này cho anh biết em yêu anh nhiều như thế nào *

* Khinh Khinh anh hi vọng em nói được làm được nếu không trái tim này của anh sẽ một lần nữa tan vỡ *

Hai người nhìn nhau mà trong lòng cười thầm vui vẻ đến lạ thường khoảng cách của cả hai bây giờ đang dần được thu hẹp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro