Chương 35: Thất sủng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Long Diệc Tuyết thấy thời cơ chín muồi, nhân tiện nói: "Hôm nay đem các vị thế gia triệu đến đây, Diệc Tuyết cũng chỉ có một mục đích" nói Long Diệc Tuyết vừa nhìn qua Bắc Thấm Tuyết dáng ngoan ngoãn nhu thuận ngồi ở bên cạnh, "Lần này chính là vì Bắc Thấm Tuyết Bắc cô nương chọn phu quân. Nàng là người mà Diệc Tuyết coi trọng nhất, vì thế nên hôm nay quyền lựa chọn phu quân ta liền sẽ trao trả lại cho Thấm Tuyết, chỉ cần là nàng ưu thích thì tất cả đều tốt. Các vị ngồi đây, nếu như có ai không có ý với Thấm Tuyết xin mời báo sớm một chút, để cho Thấm Tuyết của chúng ta không bị mất thể diện".

Bắc Thấm Tuyết nghe thấy Trưởng công chúa nói như vậy, liền đỏ bừng mặt cúi đầu. Tư Đồ Hách nghe thấy Trưởng công chúa nói như vậy, liền không hề có một chút do dự nào đứng lên nói: "Vi thần đã có ý trung nhân, sợ rằng không thể đứng ở đây, cáo từ." Long Diệc Tuyết nghe thấy vậy liền nhìn về phía Tư Đồ Hách, hắn là có quan hệ cùng với Vân nhi, bản thân mình đã biết. Không ngờ Tư Đồ Hách lại là một người nam nhân tốt hiếm có nên đã chân thành cự tuyệt như vậy, với dung mạo của Bắc Thấm Tuyết như vậy, giả dụ như mình có là nam nhân cũng khó có thể nắm giữ được, thế nhưng Tư Đồ Hách lại không hề bị lay động, quả thực là thú vị. Nghĩ tới đây Long Diệc Tuyết liền phất phất tay, ra hiệu cho hắn có thể lui ra.

Tư Đồ Hách không phải là chưa từng gặp qua mỹ nhân, cũng không phải là hắn cảm thấy Bắc Thấm Tuyết không đẹp, chỉ có điều ở trong lòng hắn, tuyệt sắc trong thiên địa chỉ có một người là Tương Vân mà thôi, người khác, chính là dù có đẹp cũng chỉ là phàm tục mà thôi. Đời này của hắn người hắn muốn có được nhất cũng chỉ có một mình Tương Vân mà thôi, hắn cũng sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác đối với bản thân.

Việc Tư Đồ Hách rời khỏi cũng không làm ảnh hưởng tới tiến trình của yến hội, Long Diệc Tuyết ban cho Bắc Thấm Tuyết một chén rượu, cũng nói với nàng: "Có thể mang ly rượu nàng trao cho ý trung nhân của mình, nếu hắn đồng ý uống rượu, liền đại biểu cho việc hắn đồng ý thú ngươi làm thê." Nói Long Diệc Tuyết không chút biến sắc nhìn qua vị trí của Tương Hiền. Bắc Thấm Tuyết tiếp nhận ánh mắt của Long Diệc Tuyết, liền đi về phía của Tương Hiền.

Yến hội này vốn là vì một người là Tương Hiền mới bố trí, nói là vì muốn cho nàng chọn phu quân có điều cũng chỉ là trên danh nghĩa. Bắc Thấm Tuyết biết, nàng sở dĩ có được như ngày hôm nay cũng là do Tương Vân ở phía sau thúc đẩy, tuy rằng tuổi tác của Tương Hiền có lớn hơn, nhưng cũng là một mỹ nam tử, cộng thêm thân phận Thừa Tướng của hắn, mình gả cho hắn, nhất định sẽ không thiệt thòi. Nghĩ như vậy, Bắc Thấm Tuyết liền giương lên một nụ cười đẹp đẽ.

Tương Hiền thấy Bắc Thấm Tuyết đang đi về hướng của mình, kinh ngạc khó có thể tin được. Hắn tự biết mình vốn không xứng với nàng, nhưng là Bắc Thấm Tuyết lại khăng khăng đem ly rượu đặt ở trước mặt hắn, mà sau đó lại dùng vẻ mặt ngượng ngùng đỏ bừng để nhìn hắn, vẻ mặt này, chính là sắc thái của một tiểu nữ nhi trong nhà đã nhìn thấy vị ý trung nhân.

Mọi người đang ngồi thấy Bắc Thấm Tuyết đi về hướng của Tương Hiền thì đều cả kinh, nhưng cũng không nói gì, chỉ đành phải căm giận chính bản thân mình. Lúc này trong mắt Tương Hiền chỉ có Bắc Thấm Tuyết, hắn trịnh trọng giơ ly rượu lên, một hơi uống trọn, sau đó đứng dậy nói với Long Diệc Tuyết: "Vi thần có thể được Bắc cô nương yêu mến, đúng là có phúc ba đời, ba ngày sau, vi thần nhất định sẽ ba môi sáu sính tới thú Bắc cô nương xuất giá.".

(ba môi sáu sính: nghĩa là dẫn theo ba người mai mối với sáu sính lễ đó nha ^^ yêu thương)

Long Diệc Tuyết cùng Bắc Thấm Tuyết nhìn nhau mỉm cười, mục định của hai người cuối cùng đã đạt được.

Tương Hiền trở lại Tướng phủ sau đó liền đi ngay tới Tồn Cúc Đường, thông báo với lão phu nhan một tiếng. Lão phu nhân chỉ nói: "Cái vị Bắc Thấm Tuyết là chỉ là một ca nữ ở Phủ đệ Trương công chúa, lại được sủng ái như vậy. Ngươi nếu đáp ứng đón nàng ta xuất giá, đương nhiên không thể bạc đãi nàng ta, bất luận như thế nào cũng phải hứa cho nàng ta một danh phận thê xứng đáng, như vậy mới coi là không oan ức cho nàng."

"Nhi tử biết, việc chuẩn bị sính lễ nhi tử đành đẻ cho mẫu thân phải nhọc lòng nhiều rồi." Tương Hiền nói.

Sự tình ở yến hội hôm nay, Tương Vân từ sớm đã nghe được tin tức. Trước đây nàng đã biết, bằng dung mạo của Bắc Thấm Tuyết, muốn nắm giữ được tâm của Tương Hiền vốn rất dễ dàng, chỉ cần ba ngày, những tháng ngày sau này của Lâm Mạn Như sẽ không được yên ổn.

Sau ba ngày.

Từ sáng sớm phủ Thừa Tướng đã phi thương náo nhiệt giăng đèn kết hoa, Lâm Mạn Như bị tiếng ầm ĩ đánh thức, liền cử người đi tìm hiểu, ai ngờ lại nghe được tin Thừa Tướng thú thê tử mới, bà ta nhất thời khí huyết công tâm, không nhịn được phun ra một ngụm máu. "Người đâu! Người đau!" Lâm Mạn Như hét lớn: "Mau đến thay y phục cho ta!" Nàng không tin! Mới một tháng mà thôi, lão gia liền có tân hoan, nàng phải mau chóng xem dung mạo của tiểu hồ ly này rốt cuộc như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ta!

Đợi đến khi Lâm Mạn Như thay y phục, trang điểm xong xuôi, thời điểm chạy tới tiệc mừng ở tiền thính, Tương Hiền mới vừa bái đường xong cùng Bắc Thấm Tuyết. "Lão gia, nàng là ai?!" Lâm Mạn Như không thể tin được vào mắt của mình, chất vấn.

Nhưng mặt Tương Hiền lại không hề biến sắc nói: "Đây là Tuyết nhi, sau này chính là Bình thê, thân phận của nàng cùng với ngươi địa vị ngang nhau, ngươi cũng là một lão nhân ở trong phủ, có rất nhiều chuyện Tuyết nhi còn chưa hiểu, sau này ngươi nên lượng thứ nhiều chút."

"Bình thê?" Lâm Mạn Như không thể tin vào những gì bản thân nghe được. "Vậy ta tính là gì? Vậy ta tính là gì?! Lão gia, coi như ngươi muốn nạp thiếp, ngươi tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng cung với ta!"

"Làm càn! Từ lúc nào mà Tướng phủ lại biến ngươi thành chủ nhân? Ngay cả việc ta muốn thú thê tử cũng là việc ngươi có thể quản sao?! Xem ra trước đây ta đã quá nuông chiều ngươi rồi!" Tâm tình tốt của Tương Hiền đều bị Lâm Mạn Như quấy nhiễu làm hỏng, tất nhiên là sẽ không muốn nhìn thấy bà ta. "Người đâu, đem Lâm thị dẫn đi cho ta!".

"Lão gia! Lão gia! Người không thể đối xử với ta như vậy! Ta là thê tử kết tóc của ngươi! Lão gia!" Lâm Mạn Như đứt hơi khản tiếng gào thét, nhưng vẫn bị bọn gia đinh lôi xuống.

"Tuyết nhi chớ sợ, Lâm thị vốn luôn là bộ dạng này, sau này sẽ tốt thôi." Tương Hiền nhìn Bắc Thấm Tuyết sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh nói.

"Bái kiến mẫu thân," Tương Vân cũng tới, tâm tình của Tương hiền hôm nay không tốt, đương nhiên nhìn thấy Tương Vân cũng sẽ không vui, nhưng nhìn thấy sự chân thành trên mặt Tương Vân, tâm ý chúc mừng, nên tâm tình liền tốt hơn rất nhiều.

"Vị này chính là Đại tiểu thư sao? Sớm đã nghe danh." Bắc Thấm Tuyết nhìn thấy Tương Vân liền giống như là nhìn thấy thân nhân vậy, tha thiết vô cùng. Tương Hiền tất nhiên là cảm thấy có chút kì quái, sau đó Bắc Thấm Tuyết dịu dàng cúi đầu hướng về phía Tương Hiền, mở miệng nói: "Lão gia, lần đầu tiên Tuyết nhi nhìn thấy Đại tiểu thư liền cảm thấy thân thiết quen thuộc vô cùng, có phải là có chút mạo phạm?"

"Mẫu thân đây rốt cuộc là thế nào? ! Vân nhi cũng cảm thấy mẫu thân vừa gặp mà như đã quen, mẫu thân cũng đừng gọi Đại tiểu thư Đại tiểu thư, nghe quá xa lạ, sau này cứ gọi ta Vân nhi là được." Tương Vân nắm tay Bắc Thấm Tuyết nói.

Tương Hiền thấy Tương Vân cùng với Bắc Thấm Tuyết cực kì thân thiết, mà Bắc Thấm Tuyết xem ra lại vô cùng yêu thích Tương Vân, yêu ai yêu cả đường đi nước bước, do vậy liền thấy Tương Vân vừa mắt hơn rất nhiều.

"Vân nhi nói không sai, Tuyết nhi, ngươi cùng với Vân nhi tiểu tác cũng gần ngang bằng, đúng là có thể thường xuyên qua lại, nàng đối với Tướng phủ cũng quen thuộc, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi nha đầu này là được." dứt lời lại chuyển hướng sang nói với Tương Vân: "Vân nhi, mẫu thân mới đến, rất nhiều chuyện đều không rõ, thời điểm ta không có trong Tướng phủ ngươi phải thay ta chăm sóc nàng thật tốt, đừng để cho nàng chịu oan ức."

"Mẫu thân thật là có phúc khí, người xem, phụ thân yêu thương sủng ái người như vậy, còn sợ ta ức hiếp người nữa." Dứt lời dùng tay áo che mặt nở nụ cười, trong tình cảnh thật là vui vẻ hoàn hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro