Chương 37: Thất sủng (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Thanh nhi, là mẫu thân không tốt, là mẫu thân vô dụng, mẫu thân không thể bảo vệ được ngươi . . ." Lâm Mạn Như đau lòng nói, bà làm sao có thể cam tâm để cho nữ nhi bảo bối của mình phải chịu ủy khuất như vậy được chứ. "Nhưng mà Thanh nhi, thế cục bây giờ rất bất lợi đối với chúng ta, ngươi ngàn vạn lần phải nhẫn nại, tuyệt đối không thể manh động, lưu lại ở Thanh Sơn không sợ không có củi đốt !" Lâm Mạn Như trấn an nói.

(lưu lại ở Thanh Sơn không sợ không có củi đốt !: ở núi xanh không lo thiếu củi đốt)

"Nhưng mà mẫu thân, rốt cuộc chúng ta phải nhẫn nại tới khi nào!" Tương Thu Thanh không cam lòng nói, từ trước đến nay nàng chưa từng phải chịu bực tức và oan ức như thế này.

"Tin tưởng mẫu thân, sẽ không mất nhiều thời gian." Lâm Mạn Như nhìn về phía xa xăm khẽ mở miệng yếu ớt nói.

Từ sau khi Bắc Thấm Tuyết được gả tới, những tháng ngày trong Tướng phủ đối với Tương Vân trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, do có quan hệ tốt cùng với Bắc Thấm Tuyết, Tương Hiền nhìn nàng với vẻ mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, hàng ngày thường là bộ dáng phụ từ nữ hiếu. Lâm Mạn Như do ở hôn yến làm loạn nên bị cấm túc, liên lụy Tương Thu Thanh bị ghét bỏ, lần này bản thân có thể sống yên ổn vài ngày, không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, Tương Vân thầm nghĩ như vậy.

"Mấy ngày nữa, chính là sinh thần của Hoàng Hậu, Hoàng cung vừa gửi thiếp mời tới, lần này cả nhà chúng ta cùng nhau tiến cung đi." Lúc ăn cơm Tương Hiền đột nhiên mở miệng nói. "Vân nhi, ý của ngươi như thế nào?" Tương Hiền đột nhiên nhìn về phía Tương Vân, giống như vô tình nói ra.

Tương Vân ngừng lại, nàng biết Tương Hiền hỏi như vậy là có ý gì. Lâm Mạn Như cùng Tương Hiền có gần mấy chục năm tình cảm phu thê, nếu nói là không có cảm tình thì chính là giả, Tương Hiền muốn mượn cơ hội này để thả bà ta ra, bản thân cũng muốn cho Lâm Mạn Như một nấc thang để lui xuống. "Tất nhiên là vô cùng tốt, Hoàng Hậu đã mời cả cả nhà chúng ta, như vậy phải chăng cũng nên thả Lâm phu nhân ra, nếu không, người khác sẽ bàn tán rằng phụ thân có tân hoan mà vứt bỏ người cũ, chuyện này đố với mẫu thân cũng không tốt." dứt lời Tương Vân liền nhìn về phía Bắc Thấm Tuyết. Mạc dù trên danh nghĩa Bắc Thấm Tuyết là mẫu thân của Tương Vân, nhưng kỳ thực nàng chỉ là một tai mắt mà Tương Vân sắp xếp ở bên cạnh Tương Hiền mà thôi, Bắc Thấm Tuyết dựa vào Tương Vân mà bay lên đầu cành, trong lòng đối vớ Tương Vân chính là mang ơn cảm tạ, bởi vậy Tương Vân nói gì, nàng sẽ liền phụ họa theo.

Tương Hiền thấy Tương Vân là một nha đầu hiểu thời thế trước mắt, tự nhiên lại có thêm vài phần yêu thích, hơn nữa Bắc Thấm Tuyết cũng ngoan ngoãn nhu thuận, trong lòng Tương Hiền cải biết đầy thoải mái, sau khi ăn cơm xong Tương Hiền liền hạ lệnh, gỡ bỏ lệnh nhốt Lâm Mạn Như.

Lâm Mạn Như đã rất nhiều ngày chưa bước ra khỏi cửa đình viện của mình, thời điểm khi bà ta lại một lần nữa có thể bước ra khỏi cửa, cảm giác như tồn tại một cái gì đó khiến người ta cảm thấy cách thế. Bà nhìn cảnh vật dường như vô cùng quen thuộc nơi đây, nhưng trong lòng là vô cùng hiểu rõ, bản thân mình từ lâu đã hết hy vọng. Nhưng may mà bản thân vẫn chưa đánh mất hết tình cảm của Tương Hiền, chỉ cần Tương Hiền vẫn còn một chút cảm tình với ta, bản thân ắt vẫn còn có cơ hội để chuyển bại thành thắng.

Bây giờ Lâm Mạn Như đã có thể tiếp nhận sự việc trong phủ có một người có vị trí ngang với mình, cũng như với sự thật nàng ta dựa vào sự sủng ái mà làm nữ chủ nhân,

Nhưng bà ta không cam tâm, ta sẽ nhất định nghĩ ra biện pháp để giành lại được tâm tư của Tương Hiền một lần nữa!

Tương Vân biết Tương Hiền vẫn còn cảm tình đối với Lâm Mạn Như, nàng cũng biết Lâm Mạn Như tuyệt đối sẽ không để yên, nhưng cho dù Lâm Mạn Như có không cam tâm như thế nào thì làm sao chứ, bà ta cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn là một tiểu cô nương đang ở độ hai mươi, Phương Hoa chắc chắn không bằng, chỉ có một thân thủ đoạn cùng với tâm cơ, nữ nhân như vậy thì sẽ có người nam nhân nào yêu chứ? Lâm Mạn Như, ta chính là đang chờ ngươi ngã càng ngày càng thảm hại hơn!

(Phương Hoa: chính là hương vị ấy ấy đó ^^ *cừi gian* mọi người phải tự hiểu nha mình dịch ra khó hiểu nên để nha hihihi)

Gần đây hạ nhân ở trong Tướng phủ đều cảm thấy một hiện tượng vô cùng kỳ quái, từ sau khi phu nhân được hủy bỏ lệnh cấm túc thì lời nói là hành động đều ôn nhu hơn rất nhiều, không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa. Đại khái là tình thế đã đổi, bà cũng tự ý thức được địa vị của mình ở trong phủ từ lâu đã không còn như trước kia, vì thế nên mới làm ra cái bộ dạng này, nhưng vì mọi người vẫn bị vướng mắc bởi thân phận của bà ta, nên bên ngoài vẫn luôn bày ra dáng vẻ tôn kính bà ta. Lâm Mạn Như làm sao lại không biết thái độ của người trong phủ đối với bà ta có thay đổi? Nhưng bà nhất định phải giả vờ như không biết, chỉ có như vậy, bà mới có thể dễ dàng tích lũy lại thế lực, chờ đợi đến ngày Đông Sơn tái khởi ấy.

Gần đây Tương Vân phát hiện ra lão phu nhân có điểm kỳ lạ, đó là vô cùng thích ngủ, lúc mới đầu Tương Vân cũng hông quá để ý,chỉ cho rằng lão phu nhân thấy mệt mỏi vì là mùa hạ, nhưng lão phu nhân gầy đây ngủ càng ngày lại càng nhiều, lúc tỉnh táo càng ngày lại càng ít. Điều này làm cho Tương Vân vô cùng lo lắng, nàng luôn cảm thấy lão phu nhân không phải là bị bệnh đơn thuần như vậy. Nàng đem sự lo lắng của mình nói cho ma ma, ma ma cũng vì lão phu nhân mà mời không ít đại phu tới, hết lần này đến lần khác đều đem đến thần dược, thế nhưng bệnh tình của lão phu nhân không có mấy chuyển biến tốt. Không có chuyển biến tốt cũng thôi đi, nhưng là thời gian ngủ của lão phu nhân ngày càng nhiều, thậm chí là hoàn toàn không tỉnh lại, lúc này Tương Vân biết đại sự không tốt, mau mau đem chuyện này nói cho Tương Hiền, Tương Hiền liền xuất ra một tờ cáo thị, nếu như có thể chữa được bệnh của lão phu nhân, liền thưởng trăm lạng, kinh thành rất nhiều đại phu, người có danh đến cũng không ít, nhưng không ai có thể phát hiện ra được rốt cuộc bệnh của lão phu nhân là bệnh gì. Tương Vân biết, bệnh lần này của lão phu nhân chỉ có Bạch phu tử chuyên về y dược ở trên núi Lạc Hành mới có thể cứu được.

Ngay sau đó Tương Vân nghĩ, đi phủ Tướng quân tìm Tư Đồ Hách, để Tư Đồ Hách một lần nữa đem mình lên núi Lạc Hành, để mời Bạch phu tử hạ sơn để cứu lão phu nhân.

Đối với thỉnh cầu của Tương Vân, Tư Đồ Hách tuyệt đối sẽ không từ chối, bởi vì từ trước đến nay hắn đối với Tương Vân vẫn là hữu cầu tất ứng.

Ngày hôm sau Tư Đồ Hách liền trực tiếp dẫn Tương Vân lên núi Lạc Hành. Lần này Tương Vân đã học được mà nhạy bén hơn nhiều, mang theo vài món quần áo dày đặc để chóng rét. Bọn họ vừa lên tới Lạc Hành thì liền trực tiếp đi về nới của Bạch phu tử. Tư Đồ Hách như lần trước gõ vào cánh cửa nơi Bạch phu tử ở, nhưng lần này lại không có ai trả lời. Tư Đồ Hách chưa từ bỏ ý định, cuối cùng đằng sau cánh cửa mở hiện ra một người với vẻ mặt không vui.

"Lại là các ngươi?" Sau cánh cửa vẫn là cái thiếu niên thanh thiển kia, đây là lần đầu tiên Tương Vân nhìn thấy hắn, thiếu niên này cũng giống với Tư Đồ Hách, thích mặc bạch y phục, nhưng lại có điểm không giống với Tư Đồ Hách. Tư Đồ Hách toàn thân bạch y đem lại cảm giác ấm áp như thái dương, nhưng thiếu niên này lại có khí chất lành lạnh, toàn thân bạch y giống như là sương tuyết tháng sáu. Tương Vân rất khó hiểu, bởi vì Bạch phu tử này tính tình quỷ dị, chưa bao giờ thu nạp đệ tử, hễ muốn làm đồ đệ của hắn, ngay lập tức sẽ bị đuổi xuống khỏi núi Lạc Hành. Tương Vân chính là một ví dụ tốt nhất, lúc này thiếu niên này lại xuất hiện, quả thực là kỳ lạ, bởi vì hắn tuyệt dối không phải là đồ đệ thân truyền của Bạch phu tử, nhưng chính bởi vì như vậy nên lại càng thêm kỳ quái. Không phải là đệ tử của Bạch phu tử, nhưng lại ở tại dược lư của Bạch phu tử, điểm này Tương Vân như thế nào cũng nghĩ không thông.

(dược lư: là nhà thuốc trong hiện dại nhưng ta không biết để cổ trang như thế ào nên giữ nguyên nha ^^)

"Tiểu huynh đệ, là ngươi?" đây không phải là lần đầu tiên Tư Đồ Hách nhìn thấy hắn, đương nhiên cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy, tiểu huynh đệ này nhìn qua cũng không nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng y thuật so với những vị đại phu đã hành nghề nhiều năm thì không hề thua kém. Lần trước Tương Vân bị bệnh, hắn không cần bắt mạch, chỉ nhìn sơ sơ qua một chút cũng phát hiện ra được vấn đề, năng lực như vậy, chính là Bạch phu tử cũng không có, chỉ sợ thiếu niên này lai lịch không đơn giản rồi!

"Hai người các ngươi rất khỏe mạnh, tại sao lại tới đây?" thiếu niên rất không rõ, bởi vì những người tới đây tám chính phần đều là bệnh nhân, nhưng trước mắt, hai người này nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, thế nào đi chăng nữa cũng không phải bị bệnh.

"Chúng ta tới là muốn mời phu tử hạ sơn, vì chẩn bệnh cho nãi nãi của ta." Tương Vân nhìn thiếu niên mở miệng nói.

"Bạch Liệt đi vắng, ta có thể cùng các ngươi hạ sơn, thế nhưng các ngươi nhất định phải đáp ứng ta ba điều kiện." Thiếu niên vừa nghe thấy mọi người nhắc tới Bạch phu tử thì liền nói như vậy.

Lúc này Tương Vân cùng với Tư Đồ Hách đều cảm giác thân phận của thiếu niên này không bình thường, Bạch phu tử y thuật hơn người, người trong kinh đối với hắn đều rất tôn kính, thế nhưng thiếu niên này lại cứ nhất quyết khác với mọi người, không những có y thuật cao siêu mà còn dám gọi thẳng tục danh của Bạch phu tử . . . Không đơn giản, không đơn giản nha!

"Điều kiện gì?" Tương Vân đương nhiên không phải là kích động, nếu như là điều kiện không thể thực hiện được, hoặc là muốn bán đi nhân cách của bản thân, Tương Vân là không thể đáp ứng. Vì đề phòng vạn nhất, Tương Vân nhất định sẽ chuẩn bị tốt biện pháp.

"Mang ta hạ sơn, phải sắp xếp cho ta danh của y sư quý phủ." Thiếu niên nói.

"Chỉ có những thứ này?" Tương Vân không thể tin được vào tai mình, cái mà thiếu niên gọi là điều kiện chính là chỉ có những thứ này.

"Không sai." Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, ấm áp vô cùng.

"Ta là Tương Vân, vị này chính là Tư Đồ Hách, xin hỏi đại danh tôn kính của các hạ?" Tương Vân hỏi.

"Bạch Kỳ." Thiếu niên lạnh nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro