Chương 38: Bộ tộc Bạch thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bạch Kỳ?! Nghe đến đây cả Tương Vân và Tư Đồ Hách đều cả kinh. Bọn họ đã sớm đoán được thân phận của thiếu niên này không hề bình thường, cũng không hề biết hắn vậy mà lại là Bạch Kỳ! Cho dù không bước chân ra khỏi cửa Tương Vân cũng đã nghe nói đến danh của bộ tộc Bạch thị.

Bộ tộc Bạch thị là một bộ tộc có đặc thù là kín đáo với bên ngoài, bọn họ không tranh không cướp, nhưng lại ngao du khắp thế gian để bố y thi dược, bọn họ là những lương y. Tương truyền rằng bọn họ là hậu duệ của Thần Nông, bởi vì bọn họ quanh năm ẩn nấp thê gian, rất ít người tìm ra được tung tích của bọn họ, vì lẽ đó nên bộ tộc Bạch thị lưu truyền đến tận bây giờ cũng vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nhưng là tục truyền, bộ tộc Bạch thị có một tộc trưởng đương nhiệm có tên gióng như vậy, Bạch Kỳ.

(bố y thi dược: là lưu truyền khắp nơi chữa bệnh làm thuốc ^^ chắc vậy hihihi)

Tương Vân cùng Tư Đồ Hách đương nhiên cảm thấy đây hông giống như là sự trùng hợp, bởi vì bọn họ đều biết, Bạch phu tử chính là người của bộ tộc Bạch thị, Bạch phu tử chưa bao giờ thu nạp đồ đệ cũng bởi vì bộ tộc Bạch thị không cho phép người ngoài học được y thuật căn nguyên của bộ tộc. Thiếu niên này có thể gọi thẳng tục danh của Bạch phu tử, chỉ cần nhìn qua một chút có thể phát hiện ra được chứng bệnh của Tương Vân, thậm chí tên cũng có liên quan tới tộc trưởng của bộ tộc Bạch thị, vì thế nên Tương Vân cùng với Tư Đồ Hách càng có thể nhận định được thân phận của hắn.

"Được." Tương Vân nói, nàng nghĩ, Bạch Kỳ muốn một cái danh phận như vậy ắt là có nguyên nhân của hắn, "Có điều . . ." Tương Vân úp úp mở mở nói.

"có điều làm sao?" Tuy rằng nhìn qua gương mặt của Bạch Kỳ có chút lạnh nhạt, nhưng mười phần tính tình đều rất giống hài tử.

"Có điều ngươi nhất định phải trở thành người ta." Bộ tộc Bạch thi cực kỳ giỏi về y dược, nếu như đem Bạch Kỳ hạ sơn mà bản thân mình lại không thể sử dụng, như vậy thì dẫn hắn hạ sơn còn có ý nghĩa gì nữa?

Bạch Kỳ suy nghĩ một lúc, sau đó đáp ứng với Tương Vân, xoay người đi vào dược lư, nói: "Chờ ta một chút."

Chỉ chốc lát sau Bạch Kỳ liefn cùng bọn Tương Vân xuống núi. Bề ngoài cùng với tính tình của Bạch Kỳ hoàn toàn không tương xứng, bề ngoài hắn lạnh tình lạnh tâm, thế nhưng tính tình lại nhiệt tình như lửa, một hồi sau khi xuống núi liền líu ra líu díu ồn ào nói không ngừng nghỉ. Lỗ tai của Tương Vân chính là đều sắp có vết chai luôn rồi, nhưng nhìn thấy Bạch Kỳ cao húng như vậy nên cũng không nỡ lòng nào quấy rầy.

"Bạch Kỳ, ngươi có thể hay không có tỏ ra giống với dáng vẻ của tộc trưởng một bộ tộc?" Tư Đồ Hách thực sự không thể chịu nổi hắn ồn ào nữa, mở miệng nói.

"TA thế nào mà không có dáng vẻ của một tộc trưởng?" Nói xong Bạch Kỳ liền lập tức xị mặt xuống, lại là cái dáng vẻ lạnh như băng lần dầu gặp gỡ.

"Tộc trưởng đều ồn ào như ngươi vậy sao?" Tư Đồ Hách giễu cợt nói.

"Ta ồn ào? Ta ồn ào chỗ nào?! Cái tên đại mặt dài ngươi nói ai ồn ào?!" Bạch Kỳ bỗng chốc liền nổi giận, những người xung quanh từ trước đến nay đối với mình luôn cung cung kính kính, chỉ có cái tên đại mặt dài kia dám nói mình không có dáng vẻ của một tộc trưởng, dám nói mình ồn ào, quá phận quá đáng!

( Trời ơi chưa thấy ai cute như Bạch Kỳ luôn <3 cute đến nỗi phải ngắt truyện để bình vào hihihi *mắt trái tim* *cười toét miệng* mọi người có thấy thế không hihihi lâu lắm Tư Đồ ca ca mới xuất hiện cũng cute không kém)

Tương Vân nhìn thấy hai người nam nhân tranh cãi với nhau như hài tử như vậy, vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười.

"Được rồi được rồi, các ngươi đừng cãi nữa, bớt bớt nhiều chuyện một chút." Tương Vân im lặng nãy giờ mở miệng nói. Dọc theo đường đi hai người chính là cãi nhau không ngừng nghỉ, nếu để cho bọn họ tiếp tục, chỉ sợ lỗ tai của mình muốn điếc luôn thôi!

Rất nhanh, đã đến Tướng phủ, Tương Vân lập tức đưa Bạch Kỳ đến gian phòng của lão phu nhân. Bạch Kỳ nhìn sơ sợ một chút liền nói với Tương Vân: "Đây chính là bị trúng độc.".

Sắc mặt của Tương Vân nghiêm nghị, nàng sớm đã biết chứng thèm ngủ của lão phu nhân tuyệt đối không đơn giản như vậy. "Tồ mẫu của ta trúng độc gì?" Tương Vân hỏi. Bạch Kỳ liếc mắt nhìn nói, đây là một loại độc dược mãn tính, tiếp xúc với thân thể nhiều sẽ càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng suy yếu, cuối cùng rơi vào trạng thái ngủ say, cho đến chết.

"Chất độc này ngươi có thể giải hay không?" Tương Vân hỏi.

Bạch Kỳ xem thương nhìn nàng một cái, nói: "Muốn giải chất độc này có gì là khó?" Nói xong liền móc ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo, từ bên trong lấy ra một viên đan dược rồi nói: "Đây chính là bí chế Thanh Tâm Hoàn của bộ tộc Bạch thị ta, có thể giải bách độc. Cho người uống vào, nhiều nhất sau nửa canh giờ sẽ khỏi hẳn."

Tương Vân nhìn Bạch Kỳ, tự nhiên cảm thấy vị thiếu niên này cũng có đủ vẻ ngạo kiều.

Bạch Kỳ chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân, dĩ nhiên là trở thành khách quý của Tướng phủ. Tương Hiền đối với Bạch Kỳ chính là hữu cầu tất ứng, đối với chuyện Bạch Kỳ muốn ở lại lâu dài tại Tướng phủ tất nhiên cũng sẽ chấp thuận.

"Bạch Kỳ, đây là độc gì?" Tương Vân đối với chuyện lão phu nhân vì sao bị trúng độc một chút cũng nghĩ không ra, Tướng phủ cũng coi là cảnh giới nghiêm ngặt, rốt cuộc là ai có thể đem độc vào trong?!

"Trúng độc này, tên là 'Vô vị'. Chính là bởi vì vô sắc vô vị khó có thể phát hiện ra nên mới gọi như vậy. Loại chất độc này rất hiếm, bởi vì phối chế ra nó cần dùng đến dược liệu khó tìm, hơn nữa loại độc chất này chỉ cần tiếp xúc với người liền ngấm ngay vào thân thể. Mới trúng độc này chỉ là ham ngủ, thời gian dài trúng độc thời gian ngủ lại ngày càng nhiều, cho đến khi chết khi vẫn còn đang ngủ." Bạch Kỳ nhìn Tương Vân nói: "Không chỉ có như vậy, người gần gũi với người bị trúng độc qua nhiều, cũng sẽ dần dần bị trúng độc, bởi vì hai lần lan truyền, độc tính của 'Vô vị' ở trên người của kẻ bị lây bệnh sẽ phát huy tác dụng mạnh gấp hai lần người trước, mãi đến tận khi người bị lây bệnh chết đi, 'Vô vị' mới coi như đã mất hết hiệu lực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro