Chương 4: Hủy dung cũng thật tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Vết thương của ta cũng không có gì đáng ngại, nhưng cũng vẫn cần muội muội giúp đỡ một hai điều vụn vặt. Ta là không thích địa phương náo nhiệt, nhưng nghĩ mặt mũi của Phủ Thừa Tướng vẫn là quan trọng hơn, ta cũng cần phải đi ra ngoài dạo một vòng. Nhị nương cùng muội muội thấy bộ mã não này có thể mang đến cho Phủ Thừa Tướng chút thể diện chứ?" Tương Vân cười nhạt, bảo Hỉ Thước đem bộ trang sức đưa ra trước mặt Tương Thu Thanh, từng chữ một đều nói vô cùng rõ ràng.

"Đương nhiên! Thiên hạ ai là không biết mã não là thứ đồ vô cùng quý giá, tỷ tỷ mang để đi ra ngoài đương nhiên sẽ xinh đẹp thu hút ánh mắt người nhìn!" Tương Thu Thanh trong lòng ghen tỵ không ngớt, thầm hận tổ mẫu đem bộ trang sức mã não mà nàng muốn từ rất lâu đưa cho Tương Vân, ngữ khí thể hiện ra sự một sự chua xót.

Không ai là không biết, Tương Vân về tất cả mọi mặt đều gây ra sự chú ý, lại cộng thêm tính tình của nàng lại lạnh nhạt, lại càng thu hút ánh mắt của người nhìn. Nay lại thêm bộ trang sức bằng mã não kia, cũng là không ngừng thu hút ánh mắt người khác.

Bởi vậy ở yến hội này nhất định cũng phải có Tương Thu Thanh!

Tương Thu Thanh từ khi sinh ra đã vô cùng thuận mắt người nhìn, nay trưởng thành lại vô cùng xinh đẹp, mặc dù là chưa đến tuổi cập kê, vẫn còn chờ đủ tuổi mới được gả đi, nhưng nhất cử nhất động của nàng ta vẫn là làm rung động lòng người. Cái vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia của nàng ta nên đã được mệnh danh là "Đệ nhất mỹ nhân kinh thành!"

"Nếu thật là như vậy, ta vẫn là nhờ vào tổ mẫu, đều là vì người thương yêu ta." Tương Vân một lần nữa lại làm lão bà này vô cùng cao hứng, lại càng thêm yêu thương cái nữ hài tử này.

Tương Thu Thanh cảm thấy trong lòng vô cùng quái lạ, Tương Vân từ trước đến nay đều một khuôn mặt lạnh lùng, không nói lời nào. Nay lại vì tổ mẫu mà nói những lời làm cho người cao hứng, rõ ràng là điều không thể!

"Tỷ tỷ lần này bình an trở về, quả là đại phúc. Lan Nhược Tự cháy lớn như vậy, tỷ tỷ lại đang trong phòng tĩnh tâm cầu nguyện, vậy mà trên người lại không mất một sợi tóc, bình an ra ngoài. Chỉ là xước một ít ngoài da. Đây đúng là được Phật tổ phù hộ! Không biết là những người khác liệu có được như tỷ tỷ không? Hỏa hoạn ở nơi đó là quá lớn, muội muội nghe nói là Hình bộ đều đã phái người đi điều tra rõ mọi việc!"

Tương Thu Thanh nhanh chóng chuyển chủ đề, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm vô cùng phù hợp, trên mặt là lộ ra vẻ vui mừng, trong giọng nói lại hiện ra có một chút sợ hãi khi nhắc lại, lại một miệng cảm tạ Phật tổ. Nhìn thấy vậy khiến ai cũng phải cảm động trước Nhị tiểu thư của Phủ Thừa Tướng, vừa xinh đẹp đông lòng người lại vừa lương thiện, nhân từ.

Ẩn sâu trong câu nói của Tương Thu Thanh là hoài nghi đối với Tương Vân. Ở Lan Nhược Tự hỏa hoạn lớn như vậy mà chỉ xây xước ngoài da thì thật khó tin.

Hỏa hoạn lần này quá lớn, Bộ Hình đã phái người đi điều tra rõ nguyên nhân, ở nơi nhiều người như vậy, làm sao có thể ở trong phòng thiền mà lại may mắn thoát ra ngoài, trên người cũng không có đến một vết bỏng chứ!

Không thể không khiến cho người khác hoài nghi, liệu Tương Vân có ở trong thiền phòng hay không đây!

Lời nói không để lộ ra ý tứ bên trong nhưng những người ở đây trong lòng ai cũng rõ, đặc biệt là vị Tổ mẫu kia. Tương Thu Thanh bình thường không để lộ ra ý tứ, nay lại sáng hơn mấy phần, nhìn chằm chằm vào Tương Vân.

"Có lẽ là do mẫu thân của ta phù hộ, để cho ta chỉ phải chịu những vết thương ngoài da, tránh được một đại tai họa! Lúc đó, xà nhà rơi xuống, ngay sát lưng của ta, may mắn ta ở dưới đất lăn kịp, nhanh chóng dùng hết sức chạy ra ngoài. Thật là trời đất phù hộ!" Tương Vân nói một câu niệm Phật, lại quay sang Tổ mẫu nói: "Tổ mẫu! Lần này thực sự là đại phúc! Hay nhân cơ hội này chúng ta liền cho Lan Nhược Tự chút tiền hương khói để phục hồi nha!"

Được lắm! Tương Thu Thanh, miệng lưỡi đều tốt như vậy, chẳng trách có thể dụ dỗ được Long Duẫn Khiếu giết nàng, leo lên ngôi vị Hoàng Hậu.

Nhưng làm sao Tương Thu Thanh lại biết nàng ngồi trong thiền phòng lúc đó cầu phúc chứ?

Tương Vân đột nhiên nhận ra, khi đó nàng đến Lan Nhược Tự là để cầu phúc cho mẫu thân, thực chất ra cũng đều là do Tương Thu Thanh ở bên cạnh tác động vào. Cái sự việc này không những đã hủy hoại dung nhan của nàng, mà còn làm cho cuộc đời nàng đầy sóng gió, quả nhiên tất cả đều là do Tương Thu Thanh làm?!

Hóa ra là như vậy, cuộc đời nàng trở thành bi kịch, đương nhiên là do Tương Thu Thanh rồi!!!

Tương Vân ánh mắt sắc lạnh, trên mặt không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn ngắm đôi khuyên tai mã não ở trong bộ trang sức.

Lão Tổ mẫu vung tay lên nói: " Tùy ngươi làm. Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy trên người không có nhiều ngân lượng, Tổ mẫu giúp ngươi, ngày mai liền để cho bọn hạ nhân đưa thêm một trăm lượng vàng."

Qua lại một chút đã đưa ra những một trăm lượng vàng, Tương Thu Thanh há hốc mồm, cái gì là do Phật tổ phù hộ chứ, chẳng qua chỉ là lời nói lừa người ngu muội lại khiến cho vị Tổ mẫu kia một mực tin tưởng.

Lâm Mạn Như mặt biến sắc, thấy Tương Thu Thanh muốn mở miệng nói liền đưa tay từ trong tay áo đến bên người nàng ta véo một cái.

Tương Thu Thanh chịu đau, khuôn mặt nhan nhó những vẫn nói một câu: " Tỷ tỷ không sao là tốt rồi!"

Lão thái thái này không nhìn ra vẻ mặt thiếu tự nhiên của Tương Thu Thanh nhưng lại cảm nhận được trong giọng điệu có chút kỳ lạ liền hỏi:" Thanh nhi, giọng điệu sao lại như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Thanh nhi là theo tì thiếp sử lý công chuyện trong phủ mất nửa ngày, sợ là cơ thể có chút mệt mỏi." Lâm Mạn Như vội vàng lên tiếng: "Vân nhi, Nhị nương thấy thân thể của ngươi là cũng chưa khỏe hẳn, hay ngươi cùng về với muội muội nghỉ ngơi đi. Để ta cùng Tổ mẫu nói chuyện. Tổ mẫu người thấy thế nào?"

Thương con gái, còn không phải cố hết sức muốn kéo nàng lên làm trưởng nữ sao, Lâm Mạn Như từ trước đến nay đều bảo vệ Tương Thu Thanh, không cho nàng ta trở thành tâm điểm để cho người khác chỉ trỏ vào.

Lão thái thái đương nhiên là cho phép.

"Tỷ tỷ chúng ta cùng nhau đi thôi." Tương Thu Thanh nhìn Tương Vân còn đang hững hờ, tập trung thưởng thức bộ trang sức kia, Tương Thu Thanh trong lòng tức giận, nói với Tương Vân: "Tỷ tỷ, người là nên cẩn thận một chút, đây là đồ quý mà Tổ mẫu ban cho đó."

Tương Vân gật đầu, để cho Hỉ Thước cẩn thận cất bộ trang sức mã não đi.

Tương Thu Thanh không rời mắt nhìn Hỉ Thước thu đồ về, trong lòng liền nảy ra một kế: " Tỷ tỷ nói xem, ta là mang bộ trang sức này liệu có xinh đẹp như người không?" Tương Thu Thanh vừa nói vừa đưa tay đến chỗ hộp trang sức Hỉ Thước đang cầm, muốn lấy hộp đến tay mình.

Nếu như nàng lời nói không cẩn thận, Tương Thu Thanh sẽ liền giở trò cho mà xem. Từ trước đến nay Tương Vân là luôn giữ vẻ thanh cao, không muốn cùng người khác trang giành.

Nếu như nàng nói là không đẹp thì chính là nói dối trắng trợn, liền trở thành là ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp của muội muội.

Hỉ Thước vội vàng né tránh sang một bên, Tương Thu Thanh tức giận quát: "Còn không mau đưa cho ta!" Hôm nay mọi chuyện đều không thuận lợi, đương nhiên là trong lòng khó chịu, Tương Vân có phần tức giận, nhưng mà ngay đến một nô tỳ cũng không nghe lời nàng!

"Muội muội không nên tức giận. Muội muội đeo vào đương nhiên là sẽ đẹp, dù sao cũng là do Tổ mẫu ban thưởng bộ mã não này. Nhưng có lẽ muội muội cũng biết, tỷ tỷ dung mạo không được xinh đẹp bằng muội, muội muội vẫn là không cần đeo, không lại để tỷ tỷ ta cảm thấy khó xử. Đến lúc đó thiên hạ lại chê cười ta, bảo ta không có mắt nhìn đi bắt chước người khác!" Tương Vân kéo lấy tay Tương Thu Thanh, lời nói vô cùng dịu dàng nhưng ngữ khí thì tỏa ra đều là lạnh như băng, khiến cho người nghe đều hoảng sợ.

Tương Thu Thanh cảm thấy ngày hôm nay thật quái lạ!

"Tỷ tỷ người không được tự ti." Tương Thu Thanh liền vội vàng chữa lời nói, vừa đến lối rẽ liền rời đi.

Tương Thu Thanh bước đi vô cùng gấp gáp, khiến cho tỳ nữ ở sau không theo kịp. Khi trở lại về Thanh Thu uyển, đóng chặt cửa lại nàng ta mới bộc lộ ra nóng nảy để cho hả giận.

Lận Vân các.

Tương Vân dường như không thấy sự vui vẻ ở trong đáy mắt Hỉ Thước, chỉ dặn nha đầu này đem hai bộ trang sức cất thật cẩn thận.

Sau khi dùng xong bữa tối, dặn người mang nước đến để cho nàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó bôi thuốc. Cuối cùng một ngày cũng kết thúc.

Hôm sau, Tương Vân giật mình tỉnh dậy, trong đầu đều là hơi thở của một nam nhân, tay vô thức nắm thành nắm đấm, qua một lúc ánh mắt mới trở lại bình thường.

"Hỉ Thước" thanh âm khàn khàn từ bên trong chuyền ra, Hỉ Thước vội vàng đi vào hầu hạ.

"Tiểu thư, phu nhân phái người đem đến vài bộ trang phục để cho người chọn để đến hội ngắm hoa mặc," Hỉ Thước một bên giúp Tương Vân mặc quần áo, một bên nhẹ giọng bẩm báo.

Tương Vân đặt ngón tay lên bàn trang điểm, cứ gõ nhẹ liên tục, không biết được trong lòng đang nghĩ gì.

Trang điểm và ăn sáng xong xuôi, cũng không cần thiết phải đi thỉnh an, hôm qua đến đã được miễn cho những ngày khác.

"Tiểu thư, đây chính là năm bộ y phục mà phu nhân phái người đem đến."

Tương Vân nhìn lướt qua, đều là những bộ quần áo hiện đang bán chạy, giá cả đương nhiên không ít, Lâm Mạn Như thật biết tiêu tiền. Nhưng đây đều là những bộ trang phục có thể dễ dàng tìm ở các cửa hàng, không sánh được với những thứ giới hạn đã được đặt trước, một năm hoặc nửa năm mới có thể nhận được sản phẩm.

Nàng tiến lên nhìn từng bộ y phục, dáng dấp có chút nhạt nhẽo, nhẹ nhàng ngồi ở trên băng ghế rót trà, nói: " Hỉ Thước ngươi đem mấy bộ quần áo này đi thử cho ta nhìn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro