Chương 5: Trò mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"A? Tiểu thư, này thật là không được, nô tỳ làm sao có thể..." Hỉ Thước phản ứng theo bản năng liền từ chối, nàng sợ hãi nhìn Tương Vân. Nô tỳ thì làm sao có thể mặc được quần áo của chủ nhân, đó là đại bất kính!

Nha đầu biết giữ lễ nghĩa như vậy là tốt, nhưng nàng thực sự không có thời gian để mỗi chuyện giải thích rõ ràng. Cái nàng cần là lập tức làm theo những gì nàng nói.

"Ta nói ngươi có thể liền có thể." Trong lời nói của Tương Vân biểu thị sự thiếu kiên nhẫn, Hỉ Thước hoảng sợ vội vã cầm lấy quần áo, liền xoay người đi vào trong bình phong để thay.

"Ta cảm thấy, những xiêm y này có chỗ không thỏa đáng."

Nàng thấy Hỉ Thước sợ sệt như vậy, cuối cùng Tương Vân cũng phải giải thích một câu. Tất cả những y phục này nàng đều đã kiểm tra một lần, không phải hạ độc tàng châm giết người không chớp mắt cho nên mới dám để Hỉ Thước đi thử một lần.

Có điều nghĩ đến Lâm Mạn Như cũng không dám hạ độc tàng châm lên xiêm y của nàng. Hiện nay những người đó còn chưa có cái gan như vậy.

Đáy mắt Tương Vân mang theo trào ý, một chút thì thấy Hỉ Thước đã đi ra.

"Lại đây cho ta nhìn một chút." Tương Vân ngoắc ngoắc tay, đưa tay kéo chỗ tiếp nối mấy mảnh vải, váy trong nháy mắt liền rơi xuống.

Đầu Hỉ Thước trống không một lúc mới phục hồi, thân thể nàng run run cuối xuống nhặt xiêm y lên, mặt đầy vẻ lạnh lẽo nói: "Tiểu thư, đây là định xếp đặt cho người vào chỗ chết!" Nàng chỉ là cảm thấy phu nhân không thật sự yêu thương tiểu thư, không nghĩ tới người phụ nhân ấy lại nhẫn tâm như vậy.

Thanh danh là thứ được danh môn quý nữ coi trọng nhất, mà nó lại lấy sự thuần khiết là trọng yếu.

Yến hội ngắm hoa do Bình Nhạc công chúa tổ chức là nam nữ cùng thưởng, nếu tiểu thư trước mặt mọi người mất đi danh dự thì không chỉ có không thể lập gia đình, chỉ sợ Thừa Tướng không thể chịu đựng nàng được nữa. Nếu người còn đau lòng nữ nhi thì chắc cũng cho nàng đem thanh xuân của mình mà bầu bạn với cổ Phật để xin tội. Nhưng nếu người coi trọng danh tiếng gia đình, tiểu thư chỉ có thể lấy cái chết để đền tội.

"Trò mèo, ngươi đi thử vài món đồ khác đi." Tương Vân dường như không có sinh khí, lấy đi xiêm áo mà Hỉ Thước đang cầm rồi lại nhét những thứ còn lại vào trong tay nàng.

Hỉ Thước tức giận không thôi, lần này không có từ chối.

Tương Vân đăm chiêu nhìn những bộ xiêm y đã tan tác, lại thoáng nhìn ánh mắt phẫn nộ của Hỉ Thước, nói: "Ngươi đem gom những thứ này lại, sau đó lấy tiền tranh thủ đi ra bên ngoài cửa hiệu may mặc mua một cái cùng loại như vậy đem về. Nào, ta nhìn thấy thiển phấn phối hợp mã não đỏ này cũng khá đắc, ngươi cầm cái này đi đi."

"Tiểu thư, cái đó rất có thể giá cao hơn cả nửa hộp tử bạc đây. Theo nô tỳ thấy, không bằng chúng ta đi hỏi phu nhân vì sao những bộ xiêm y này lại trở thành như vậy."

"Câm miệng! Kim ngân chính là vật ngoại thân, ngươi làm theo lời ta nói. Ta tự có chủ ý. Hỉ Thước, ngươi nên rõ ràng tính tình của ta." Ánh mắt Tương Vân lạnh lùng, ngữ khí cứng rắn. Nàng tuy yêu thích sự trung tâm của Hỉ Thước, nhưng cũng không muốn bên người có một tỳ nữ không biết suy tính trước sau lại lo nhiều đến dư thừa như vậy.

Cái nàng muốn chính là báo thù. Để đạt được điều đó, cho dù có mất bao nhiêu tiền của nàng cũng đều không để ở trong lòng.

Nếu Hỉ Thước vì luyến tiếc số bạc đó mà để cho xuất hiện điều sơ suất thì hết thảy những chuyện nàng làm đều là dã tràng se cát.

Hỉ Thước vội quỳ xuống nhận sai, lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Cũng là vì lần trước nàng lớn mật nêu ý kiến, để cho nhị tiểu thư cùng phu nhân đi vào nghe được, liền có phòng bị. Nàng lại đã quên rằng tiểu thư là người nói một là một, chuyện gì nàng đã quyết định thì làm sao cũng không bị thuyết phục.

"Nếu có lần sau, cũng không cần ở bên cạnh hầu hạ ta nữa!" Tương Vân nhàn nhạt nói câu tiếp theo rồi dẫn theo tỳ nữ đi tới chỗ của Tương Thu Thanh.

"Vâng." Sau lưng Hỉ Thước xuất hiện tầng tầng mồ hôi lạnh, mãi đến khi tiểu thư đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hỉ Thước vừa lảo đảo đứng dậy đã lập tức đi làm chuyện của mình. Lần này nàng phải làm cho thật tốt!

Tương Thu Thanh hôm qua bị Lâm Mạn Như giáo huấn hồi lâu, hiện tại mới thoải mái một chút liền có người đến nói Đại tiểu thư đến rồi.

"Tỷ tỷ làm sao lại đến đây mà không ở Lận Vân các nghỉ ngơi cho thật tốt?" Trên mặt Tương Thu Thanh mang theo nét cười không tự nhiên, đón Tương Vân vào trong.

"Sức khỏe của ta hiện tại không có gì đáng ngại."

Nói đoạn, Tương Vân nhìn ra bên ngoài gọi: "Người đâu, đem đồ vật giao cho nhị tiểu thư."

Xong, nàng lại hướng Tương Thu Thanh nhẹ nhàng nói: " Muội muội mang thuốc đến, tỷ tỷ bất luận như thế nào cũng phải báo đáp. Nhưng mà bản thân ta lại không thể làm gì khác hơn là mượn hoa hiến Phật, đem đồ vật mà phụ thân giao cho ta mấy năm trước đưa cho muội muội."

Tương Thu Thanh vừa liếc mắt nhìn đã biết là trà Tước Thiệt. Trên mặt nàng mang theo ý cười nói: "Tỷ tỷ thương ta, biết ta thích uống trà có lòng tốt đem đến trà Tước Thiệt. Người đâu, pha cho tỷ tỷ một chén trà Tây Hồ Long Tĩnh. Tỷ tỷ có thể cố gắng nếm thử, ta ngày ngày đều uống đến không bỏ được. Hết rồi không biết đi đâu mà kiếm, chỉ sợ ở chỗ phụ thân cũng không còn. Hằng năm trà này không đủ để quý nhân trong cung dùng."

Giữa những lời nói, đều là nồng đậm khoe khoang.

Đem Tước Thiệt so với Tây Hồ Long Tĩnh, con gái không được sủng ái so với con gái được sủng ái.

"Nhờ phúc của muội muội tỷ tỷ mới có thể nếm thử nhất phẩm Tây Hồ trà Long Tĩnh." Tương Vân nói xong cũng trở lại vẻ điềm tĩnh, chờ người dâng trà, sau đó yên tĩnh thưởng thức trà, thỉnh thoảng lộ ra tâm ý thán phục.

Nghe như vậy là Tương Thu Thanh vô cùng hưởng thụ. Nhưng không biết tại sao nàng lại có cảm giác buồn bực lạ thường, đặc biệt là khi nhìn thấy Tương Vân không kiêu không vội ngồi ở một bên thưởng thức trà Tây Hồ Long Tĩnh của nàng!

"Tỷ tỷ đã nhìn qua bộ xiêm y mà mẫu thân của muội đưa đến? Muội muội cũng được bốn bộ, mà bộ nào cũng vô cùng tốt! Tỷ tỷ có yêu thích nó không?" Tương Thu Thanh gợi chuyện hỏi, đáy mắt mang theo hàm ý thăm dò nhưng lại không che giấu được nỗi hưng phấn trong lòng.

Lan Nhược Tự bị cháy lớn như vậy mà không thể làm cho Tương Vân bị hủy dung, Tương Thu Thanh không thể làm gì khác hơn là lại bày ra một kế.

Hội ngắm hoa của Bình Nhạc công chúa đúng là một cơ hội tốt để cho Tương Vân thân bại danh liệt!

Chỉ cần Tương Vân thân bại danh liệt thì nàng chính là tiểu thư có xuất thân tôn quý nhất của phủ Thừa Tướng, thế gia cung đình, nàng đều có thể chọn.

"Đồ nương muội đưa đến đều vô cùng tốt, ta đều rất yêu thích. Có điều nhị nương quá xem nặng quy củ rồi. Mỗi khi người đưa đồ đến cho ta đều nhiều hơn ngươi một cái. Trong lòng tỷ tỷ liền cảm thấy đối với muội muội như vậy là không công bằng. Muội muội, ngươi nói xem?" Những y phục bị động tay động chân xem ra chính là do Tương Thu Thanh ra tay. Tương Vân trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt vẫn biểu hiện sự bất đắc dĩ lẫn không đành lòng.

Tương Thu Thanh chỉ thấy trái tim đau đớn một hồi, nàng để ý nhất chính là cái quy củ chết tiệt này. Mỗi khi như vậy nàng đều có ít hơn Tương Vân một phần.

Khi mẹ đẻ của Tương Vân còn tại thế, nàng là thân phận thứ nữ thấp kém. Thật vất vả mẫu thân nàng mới trở thành vợ cả, nhưng nàng vẫn phải thấp hơn Tương Vân một bậc.

Thứ nữ! Đây đúng là từ ngữ phân biệt khó nghe! Nàng tự nhận mình tốt hơn nhiều so với Tương Vân, có thể mang đến vinh quang cho phủ Thừa Tướng cũng càng nhiều. So với Tương Vân vẻ mặt nhạt nhẽo, không quen giao tiếp thì nàng lại càng có phong thái hơn!

Đó toàn bộ là sự thật nhưng nàng vẫn bị ép một cái đầu!

"Tỷ tỷ không cần phải lưu tâm làm gì, quy củ chính là như vậy mà!" Gương mặt Tương Thu Thanh được ngụy trang vô cùng tốt, suýt chút nữa rạn nứt, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ứng đối.

"Ồ, quy củ?" Tương Vân hỏi ngược lại: "Vậy muội muội có thể nói cho tỷ tỷ biết, giữa tỷ muội chúng ta nên có quy củ nào và có những thứ gì không giống nhau?"

Tương Thu Thanh trầm mặt một hồi, cười khúc khích, đáp: "Về chuyện này thì dân gian có một câu tục ngữ: Người nghèo hài tử sớm đương gia, trường huynh vi phụ trường tỷ như mẫu. Chúng ta tuy không giống như vậy, nhưng theo lý vẫn là như thế. Muội muội là tiểu nhân tự nhiên không sánh được với tỷ tỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro