Chương 45: Khất xảo tiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Như ý lang quân của tiểu thư nhà ta a . . . Đương nhiên là Tư Đồ tướng quân rồi!" Hỉ Thước nhìn về phía Tương Vân cười hì hì, Tương Vân không hề phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.

"CÁi gì? Tư Đồ Hách? Đại mặt dài?!" Bạch Kỳ khó có thể tin được nói: "Vân nhi! Nàng nói có phải là thật không?! Như ý lang quân của ngươi lại là đại mặt dài?!"

"BẠch Kỳ ngươi đủ rồi đó a! Cái gì mà đại mặt dài?! Khất xảo tiết là ngày lễ của nữ nhân ngươi xem náo nhiệt cái gì?!" Tương Vân nghe thấy Bạch Kỳ bôi nhọ Tư Đồ Hách thì tự nhiên không vui. Bạch Kỳ thấy sắc mặt của Tương Vân không tốt thì liền làm bé ngoan ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng lại vẫn ở một bên nhỏ giọng thì thầm nói: "Nhìn qua cũng là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, tại sao con mắt lại không tốt như vậy chứ . . ."

"Bạch Kỳ," Tương Vân cười lạnh nhìn Bạch Kỳ nói: "Có phải gần đây ngươi rảnh rỗi quá không?" Hỉ Thước trong lòng vì lo cho Bạch Kỳ mà lau mồ hôi lạnh, mỗi lần tiểu thư dùng vẻ mặt này nhìn người khác thì chín mười phần là không có chuyện tốt đẹp gì, Bạch thiếu gia, ngươi tự cầu phúc đi . . .

Bạch Kỳ thấy tình hình không tốt, vội vàng tránh đi, Tương Vân thấy hắn đã đi xa, không nhịn được mà cười. Hỉ Thước vì thấy Tương Vân đột nhiên nở nụ cười mà nhìn đến sững sờ, chỉ thấy nàng ngốc nghếch nói với Tương Vân: "Tiểu thư, người cười a . . . Tiểu thư, người cười lên thật là xinh đẹp a!"

Tương Vân theo bản năng sờ sờ lên khóe miệng mình, mình lại đang cười, vẫn còn có thể cười được, bản thân mình đã bao lâu rồi không nở nụ cười chân thật như thế này?

"Hỉ Thước, ngươi còn ngây ra làm gì? Nhanh đi chuẩn bị cho ta điểm tâm sáng!" Tương Vân vẫn không quen bị người khác nhìn chằm chằm, liền láy cớ để đuổi Hỉ Thước đi.

Một lát sau, Bắc Thấm Tuyết liền tới tìm nàng.

"Vân nhi!" Bắc Thấm Tuyết sải bước tiến vào Lận Vân các, Tương Vân trông thấy nàng, liền biết chắc nàng đã xã định được hung thủ muốn hại nàng là ai, do vậy nên qua tìm mình để thương lượng đối sách.

"Ngày hôm nay là Khất xảo tiết, ngươi nên quấn lấy phụ thân thật nhiều mới đúng, thế nào lại có thời gian đi tới Lận Vân các của ta a?" Tương Vân nhìn thấy Bắc Thấm Tuyết vội vội vàng vàng đi tới liền nổi hứng muốn trêu chọc nàng, Bắc Thấm Tuyết đương nhiên là nghe ra ý đùa giỡn trong câu nói của Tương Vân, liền nói với Tương Vân: "Vân nhi, ta đến không phải để cùng ngươi chơi đùa, ngươi không nên trêu ghẹo ta!" Bắc Thấm Tuyết thậm chí còn sắp khóc. "Được rồi rốt cuộc là làm sao, nói một chút coi." Tương Vân thấy nước mắt của nàng đang trực trào trong mắt thì tự nhiên không đành lòng trêu nàng lần nữa. "Ta biết kẻ hạ độc ta là ai!" Thời điểm nói ra câu này vẻ mặt của Bắc Thấm Tuyết chỉ có thể dùng mấy chữ 'Khuôn mặt dữ tợn' để hình dung ra.

"Là ai?" Tương Vân đương nhiên đã biết kẻ hạ độc nàng là ai, thế nhưng nàng không thể biểu hiện rõ ràng quá mức. Nàng biết bất luận là nữ nhân nào cũng không thể chịu đựng được kẻ có ý đồ xuống tay độc ác với dung nhan của mình.

"Lâm Mạn Như!" Bắc Thấm Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cùng với nàng ta không thù không oán nhưng nàng ta cứ năm lần bảy lượt muốn đẩy ta vào chỗ chết, tại sao trên đời lại có người có tâm địa độc ác như rắn rết như vậy chứ?!"

"Bởi vì ngươi uy hiếp được bà ta." Tương Vân thấy nàng như vậy, liền nhàn nhạt mở miệng nói: "Đối với một nữ nhân như Lâm Mạn Như, thống khổ nhất mà không cách nào nhịn được nhất, chính là có người cản trở con đường của bà ta, ngươi gả vào liền được phụ thân hết lòng sủng ái, làm cho bà ta thất sủng, ngươi cảm thấy, với cảnh trước mắt như vậy, bà ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

"Vậy ta nên làm gì? Bà ta dám ra tay với ta làn này thì nhất định sẽ có lần thứ hai! Lần này ta may mắn có thể thoát được, vậy lần sau thì sao? Ta sẽ không thể may mắn đến như vậy đi!" Bắc Thấm Tuyết lo lắng nhìn Tương Vân nói: "Vân nhi, ta không muốn chết . . ."

"Tiên hạ thủ vi cường, đây chính là biện pháp duy nhất." Tương Vân nhìn Bắc Thấm Tuyết nói. Bắc Thấm Tuyết biết không phải Tương Vân đang nói đùa, liền nói: "Ta nên làm như thế nào?"

(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi." Tương Vân cười nói.

Sau khi Bắc Thấm Tuyết rời Lận Vân các, Tương Vân liền bắt đầu thưởng thức trà, một bên thưởng trà một bên suy nghĩ. Vừa rồi nàng nói cho Bắc Thấm Tuyết, cách tốt nhất để nàng ta đối phó với Lâm Mạn Như chính là truớc tiên nàng phải mang thai hài tử, trước tiên chỉ cần nàng sinh ra hài tử, như vậy thì đứa bé này vừa sinh ra đã là đích tử của Tướng phủ. Bắc Thấm Tuyết hỏi nàng, ngộ nhỡ là nữ hài thì sao? Nàng nói, không có ngộ nhỡ, hoặc chính là Long phượng thai, hoặc chính là nam hài. Bắc Thấm Tuyết không ngu ngốc, đương nhiên nàng biết trong lời nói này có thâm ý, thế nhưng liệu nàng có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm không đây? Tương Vân không biết.

Trời đã nhá nhem tối, tất cả các nữ quyến trong kinh đều tới Tướng phủ, ngoài những nữ quyến ra, Lam Mạn Như còn mời tới rất nhiều vị danh vọng phong lưu công tử, trên danh nghĩa là cùng nhau thưởng thức hội thơ, trên thực tế chính là loại bỏ 'lời đồn' về Tương Thu Thanh'không lông mày'. Lần này Tương Vân không tính sẽ hành động, chỉ muốn xem rốt cuộc Lâm Mạn Như tính toán giở hủ đoạn ra sao.

Một lát sau, Long Hi Nhi cùng với Long Diệc Tuyết cũng tới, Long Diệc Tuyết nhìn qua đã thấy Tương Vân, nàng thân thiết đi tới nói: "Vân nhi, ngày hôm nay ngươi thật là xinh đẹp." Quả thực, hôm nay Tương Vân chính là tỏa ra vầng hòa quang, mặc một bộ y phục màu xanh nhạt dài, trên trán trang điểm một dấu nhỏ giữa lông mày, phối hợp với khí chất xuất trần của nàng, liền giống như một tiên nữ nguyệt cung xinh đẹp. Tương Vân nhận được lời khen của Long Diệc Tuyết thì đưa tay áo lên che mặt mỉm cười nói: "Diệc Tuyết ngươi lại trêu ghẹo ta!" Ngoài miệng nói là giận dữ, nhưng trong lòng thực ra rất vui mừng, vì nàng biết Long Diệc Tuyết không phải là người thích nịnh nọt nàng, nếu như có thể nhận được lời khen của nàng thì quả thực là vô cùng tốt.

"Kế mẫu của ngươi lại muốn chơi trò xảo quyệt gì vậy?" Long Diệc Tuyết tiến thật sát gần Tương Vân, không để lộ điều gì hỏi. Tương Vân lúc này khẽ mỉm cười nói: "Hẳn là muốn Tương Thu Thanh có thể xóa sạch danh xưng mỹ nhân ' không lông mày', những cái khác thì chưa được biết, bất quá, im lặng xem biến chuyển là được.".

Long Diệc Tuyết gật đầu, đột nhiên nàng nhìn thấy bóng dáng của Tư Đồ Hách ở trong đám người, sau đó nàng liền nhìn về phía Tương Vân suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Vân nhi, ngươi có biết thứ nam nhân yêu thích nhất là gì không?" Tương Vân đột nhiên bị Long Diệc Tuyết hỏi đến vấn đề thì liền ngừng lại, nàng quả thực là không biết. Thế nhưng nàng có nhớ sơ qua kiếp trước Long Duẫn Khiếu đã từng nói qua cho nàng, thế gian này thứ mà nam nhân yêu thích nhất, ngoại trừ tiền tài và quyền lợi ra, thì thứ yêu thích nhất chính là sắc đẹp, sở dĩ nam nhân muốn đi tranh giành muốn đi cướp đoạt đều có một chút ngoài ý muốn của mình bởi vì thứ hắn muốn là quyền lợi chí cao vô thượng, sau đó mới có thể có được mỹ nhân khuynh thành.

Nghĩ đến đây, Tương Vân liền nói: "Mỹ nhân?" Long Diệc Tuyết cười thật là rực rỡ nói: "Chính xác!" "Vì sao đột nhiên lại hỏi ta vấn đề này?" Tương Vân cực kỳ khó hiểu nói. Long Diệc Tuyết lại vui đùa nói: "Thời điểm Bắc Thấm Tuyết ở phủ của ta đã có mỹ danh truyền là ' Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ', lúc đó ta mở tiệc rượu mời tất cả các đại thần đến phủ Công chúa của ta tham dự, hầu như tất cả mọi người đều bị gương mặt của Bắc Thấm Tuyết làm cho khuynh đảo, nhưng duy nhất ngoại trừ một người, ngươi đoán xem người đó là?" Tương Vân nghe thấy vậy liền sững người, Bắc Thấm Tuyết sở hữu gương mặt mỹ lệ xinh đẹp hiếm có thế gian, liền ngay cả bản thân mình cũng không kiềm chế được mà bị khuynh đảo vì nhan sắc của nàng, vậy mà thế gian này vẫn còn có người không bị mỹ sắc làm cho mê người? Tương Vân lắc lắc đầu nói: "Không biết."

Long Diệc Tuyết nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Khi ta nói ' Nếu như có người nào không muốn thú Bắc cô nương làm thê tử thì xin hãy nói thẳng ra ' hắn không những không do dự mà còn đứng lên nói: ' Trong lòng của vi thần đã có một người, xin được cáo lui trước' lúc đó ta cảm thấy rất kỳ quái, ta thực ra cũng giống như ngươi, cho rằng nam tử khắp thế gian này đều là kẻ bạc hạnh, cũng không hề biết, hóa ra thế gian này vẫn còn một người tình sâu nặng như vậy."

Nghe thấy Long Diệc Tuyết nói như vậy, trong lòng Tương Vân cũng vô cùng hiếu kì liền nói: "Người này là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro