Chương 15: Kỳ Lục-Em gây rối rồi bỏ trốn (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ xưa đến nay, yêu một người không
bao giờ có thể hạnh phúc từ đầu đến cuối, yêu một người chính là sự trao đổi ngang bằng giữa níu giữ và buông tay. Nếu bạn cố gắng để níu kéo một người không thuộc về mình thì đó là tình yêu ích kỹ, còn nếu bạn cam chịu, buông tay người mình thương thì đấy lại là một tình yêu bất hạnh. Hạnh phúc hay đau khổ  chẳng phải do ai khác mà nó phụ thuộc vào chính bạn. Tương lai liệu sẽ như thế nào? Không ai biết! Nhưng vì có thể ở bên Kỳ Lục, Uy Lạc sẵn sàng dũng cảm bước tiếp, dù phía trước là bất an hay quả ngọt. Nhiều người không tin vào tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng biết sao được, yêu là thế đấy nó chẳng hề có định nghĩa hay giải thích hợp lý nào cả. Nếu bạn có thể đưa ra một nhận định đúng đắn thì nó chẳng  thể được gọi là tình yêu rồi!!

Khí trời tháng mười một rất lạnh, Lục Uy Lạc một mình đứng trơ trọi trên con đường xưa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Kỳ Lục đã đi được 2 năm, cậu đi rồi nhưng để lại cho anh sự nhớ thương, chờ đợi da diết. Mà anh chỉ vì tự ngộ nhận người mình yêu chỉ đi chơi đâu đó thôi, nào ngờ, Kỳ Lục đi một lần, biệt tích luôn hai năm.
..........

Ánh mặt trời ngày hè len qua khe hở giữa các bức rèm vừa dày vừa nặng trong khách sạn, rơi xuống một đoạn bắp chân thon dài trắng nõn.

Chủ nhân của chiếc chân nhỏ không mặc quần áo, da thịt non mịn bại lộ trong không gian u tối, giống như trân châu trên nền nhung đen, trắng ngần chói mắt.

Kỳ Lục ngủ rất sâu, nếp tóc tán loạn, che đi cái trán bằng phẳng, làm cho khuôn mặt trông càng nhỏ hơn.

Ánh nắng nghịch ngợm chầm chậm di chuyển, chiếu lên lưng cậu. Có vẻ như cậu mơ thấy gì đó, lông mày khẽ chau lại...

Tiếp đó, cậu mở bừng mắt.

Kỳ Lục ngây người chừng nửa phút, thân thể không dám cử động, tất cả cảm xúc hầu như tập trung hết về lưng. Hay nói chính xác hơn là bàn tay to lớn nóng bỏng trên lưng.

Hình ảnh đêm qua tràn về như nước lũ, cậu không nhịn được bật thốt lên "Mẹ kiếp!"

Cậu thế mà lại làm với Uy Lạc! Còn là người bị làm! Trọng điểm chính là cậu bị làm đó!

Chuyện này thật phi lí!

Trong đầu cậu tất cả đều là hình ảnh không thích hợp với trẻ em, càng nhớ càng thấy như phim kinh dị.

Cậu không thể chịu nổi một phút nào nữa! Lặng lẽ nhích người xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất, Kỳ Lục đã khó nhịn hít sâu.

Đau! Chỗ không thể nói nào đó đau đến phát run.

Đúng là cầm thú! Đồ chơi lớn như vậy thì đừng có mà làm tình có được không? Thế khác nào đòi mạng nhau chứ!

Tác giả: lạy anh, nắm bắt đúng trọng điểm là phải lớn....

Kỳ Lục rất biết cách mất trí có chọn lọc, hoàn toàn không nhớ tối qua có con ma men nào đó bị "tên nhóc to lớn" kia làm cho thích đến chết đi sống lại.

Cậu nén đau mặc quần áo, trong đầu không ngừng xót xa: Đau quá đi mất! Lúc bé mẹ cậu đánh mông cậu cũng không đau như thế!

Lúc cậu vất vả chỉnh lý xong, điện thoại của cậu vang lên.

Cậu cầm lên nhìn, tức giận tiếp máy "Alo!"

Trong điện thoại truyền đến một âm thanh có phần êm tai "Sao? Ngủ ngon không?"

Kỳ Lục hạ giọng nói nhỏ "Ngon cái mông! Ba mi bị chó cắn đây này!"

"Ể? Xảy ra thế nào vậy? Tối qua không phải chơi vui lắm à, tôi thấy cậu uống không ít nha." Mộc Kiều giả vờ như mình không hề biết gì hết.

Kỳ Lục tức mà không biết nói sao "Biết rõ tớ uống say, cậu còn không tìm người đưa tớ về?"

"Tìm mà, Lục đạo diễn ở cùng khu với cậu ấy, vừa hay anh ta phải về, nên tôi bảo anh ta..."

Kỳ Lục "..." Mẹ nó, cậu cơ bản có thể tuyệt giao với cái cô Mộc Kiều khốn nạn này rồi!

Cậu tức giận đùng đùng dập máy, đi giày vào rồi bỏ đi.

Đáng tiếc khí thế ấy cũng chỉ duy trì được đến bãi đỗ xe. Sau khi ngồi lên xe rồi, cậu lại rên rỉ kêu đau.

Đúng là đáng chết, sao lại để cái đồ chơi lớn như thế đâm cơ chứ?

Cậu nhớ lại mà sợ, nắm tay thề: Còn uống say nữa thì mình chính là cún con!

Thề xong thấy chưa đủ đô, nên lại lôi điện thoại ra đăng status để bạn bè chứng nhận quyết tâm.

Chưa đến vài giây, phía dưới đã xuất hiện một chuỗi bình luận.

Bạn xấu A: Cún con, chào buổi sáng.

Bạn xấu B: Cún con, chào buổi sáng.

Bạn xấu C: Cún con, chào buổi sáng.

...

Lặp lại đến hơn mười bình luận như thế, cậu bi phẫn tắt điện thoại, khởi động ô tô, nghênh ngang đi mất, một lúc sau cậu bất chợt nhớ lại mình để quên tài liệu quan trọng ở nhà tên hổn đản kia, nên cậu một lần nữa quay lại.

 Vừa mở cửa, Kỳ Lục bị dung mạo của người đàn ông trước mắt dọa cho choáng váng.

Đơn giản khen đẹp đẹp đẹp nào đáng là gì, chỉ sợ mấy người có tí văn hóa, động chút là ngâm thơ viết văn, chẳng bao lâu đã tẩy não người khác thành fan cuồng.

Đến người "không thích" Uy Lạc như Kỳ Lục cũng phải thừa nhận, nhan sắc của anh ta đúng là đứng đầu giới đạo diễn.

Dùng lời miêu tả của một nhà phê bình điện ảnh nào đó thì: Vẻ đẹp của thiếu niên Uy Lạc vô cùng có tính xâm lược. Giống như hoa anh túc nở trên đỉnh núi, dưới ánh mặt trời chói chang, nhuần nhuyễn phô ra vẻ đẹp vừa kiều diễm vừa nguy hiểm.

*****************************************************************************************

H hụt rồi, xin lỗi cả nhà nha, mới chương 15 nên viết H sớm quá không hay, ăn súp cua đỡ nhe sẽ có đền đáp sau!!!!!!!!!!! 😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro