Chương 25: Vào nhầm công ty chồng (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Công ty đột nhiên có dịch cảm cúm, ngay cả Uy Lạc cường tráng khỏe mạnh như thế cũng dính, mấy ngày liên tục bị sổ mũi ho khan. Tiếng xì mũi và ho khan lớn kinh thiên động địa, cậu ngồi ngoài cửa nhíu mày. Uy Lạc cứ không chịu uống thuốc, nói 'cảm xoàng cần gì uống thuốc, vài ngày là hết.'

Ngày càng nhiều người bị bệnh, những người không bị bệnh thường tụ tập nói bản lam* có tác dụng phòng bệnh. Cậu ngâm bản lam ở phòng bếp, Anh tới pha cà phê, ngửi thấy mùi thuốc, hỏi: "Uống thuốc gì vậy, em bị bệnh rồi sao?". Anh vừa nói vừa tiến đến sờ đầu Kỳ Lục

(*bản lam: rễ cây thuốc có tác dụng thanh nhiệt, lương huyết, giải độc,lợi yết hầu.)

Kỳ Lục lạnh nhạt nói: "Rễ bản lam, phòng bệnh cảm."

Anh nói: "Đừng uống thuốc linh tinh, ăn Vitamin..." Chưa nói dứt lời đã hắt xì hơi thật lớn, nước bọt văng khắp nơi, văng vài giọi lên mặt Kỳ Lục. Cậu theo phản xạ có điều kiện tránh đi, rút vài tờ khăn giấy trên bàn ăn lau mặt. Anh bị tổn thương nhìn cậu, lấy cà phê về phòng. Cậu ngượng ngùng, muốn nói cho Anh biết rằng đang cảm uống cà phê không tốt, miệng há há nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Uy Lạc ôm một bụng tức vào văn phòng, ho khan một lúc. Thư Kí nói với anh: " Uy Lạc, bệnh anh hình như trở nặng rồi, đi bệnh viện kiểm tra đi."

Bị người ta ghét bỏ, anh tiếp tục giẫm lên chân đau cao giọng nói: "Tôi không bệnh! Cô mới bệnh, cả nhà cô đều bệnh!"

"Lục tổng..........--!!!". Cô thư kí lên tiếng kéo dài như muốn làm nủng với anh

Anh chẳng thèm để ý: "Cô gọi Kỳ Lục vào phòng làm việc giúp tôi."

Sau khi cậu đến, Anh đưa cho vậu một ống Vitamin C, nói: "Ăn Vitamin C để tăng cường khả năng miễn dịch, phòng bệnh cảm so với thuốc linh tinh có tác dụng hơn."

Cậu vô cùng ngạc nhiên, liên tục nói không cần. Anh cố gắng kiềm nén cơn tức, nhẹ giọng nói:" Phiền gì chứ!!! Đây là việc người chồng nên làm!"
Cậu bị bắt buộc phải nhận, nói cảm ơn xong lập tức ra ngoài. Cậu bỗng cảm thấy áy náy. Ăn hết cả ống, vị chua chua ngọt ngọt giống như tâm tình của cậu.

Chiều, Uy Lạc ngày càng đau đầu. Anh không tự ép mình nữa, nói với thư kí một tiếng mình phải về nhà nghỉ ngơi và làm việc. Trên hành lang, anh theo thói quen lấy blackberry ra xem email. Do không cầm chắc, blackberry rơi xuống đất. May mắn sàn có trải thảm, máy không hư. Anh cúi người nhặt blackberry lên, lúc đứng dậy cảm thấy chóng mặt, đứng không vững, ngã xuống. Đột nhiên có đôi tay đỡ anh kịp, một âm thanh ôn hòa vang lên: "Anh không sao chứ?"

Alan cố gắng nhìn rõ người trước mắt, có chút giận dỗi, tủi thân nói: "Anh không sao."

Kỳ Lục thấy vẻ mặt tái nhợt của anh, không nhịn được nên ân cần nói: "Nhìn anh không ổn rồi. Đi bệnh viện kiểm tra đi."

Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "em theo để giúp anh đi." Thấy cậu do dự, anh không vui nói: "Nếu bận thì thôi." Nói xong, hất tay cậu ra, anh đi lên phía trước. Kỳ Lục đấu tranh tư tưởng vài giây, sau đó nói: "Anh chờ một chút." Cậu lấy điện thoại và ví tiền, cùng đi với Uy Lạc đang tươi cười như nở hoa trong lòng. Lúc đi ngang bàn tiếp tân, Uy Lạc nói anh và cậu ra ngoài làm việc để người khác không nghĩ cậu trốn việc về sớm.

Ngồi trên taxi, Anh đọc địa chỉ một phòng khám tư nhân của bạn anh. Phòng khám cũng không xa, khoảng 10 phút là đến nơi. Trên đường đi, hai người vẫn cứ im lặng.

Nhân viên tiếp tân của phòng khám cũng không xa lạ gì với Anh, không để họ đợi lâu liền gọi người bạn thân của Uy Lạc, vừa gặp mặt cậu ta khoa trương kêu lên: "Woa...Lục tổng ban ngày ban mặt đại giá quang lâm, không phải tôi nhìn nhầm chứ?"

Uy Lạc khan giọng nói: "Bớt nói nhảm, kiểm tra cho tôi nhanh đi." bác sĩ nghe thấy liền biết anh đã bị cảm, nửa cười nửa mắng nói: "Nặng vậy mới đi kiểm tra sao?" Anh ta tò mò nhìn Kỳ Lục bên cạnh đang buồn bực lặng thinh. Uy Lạc chỉ vào Kỳ Lục đang đứng đó mà mỉm cười nói: "Giới thiệu với cậu, đây là phu nhân nhà mình".

Kỳ Lục liếc anh:"Nói nhăn nói cuội gì đấy, ai là vợ anh hả?". Kỳ Lục không kịp suy nghĩ mà nói tiếp "Nếu anh muốn vợ quá thì kêu cái cô thư kí ở trong văn phòng đấy, không chừng ả ta luôn sẵn sàng đấy!!"

"Không phải chứ ngay cả cục dân chính cũng đã thăm, định ăn quỵt hả, vợ, không nên đâu!!..Mà em nói gì thế, ai với thư kí thì có chuyện gì xảy ra đâu, có trời chứng giám ngay cả lần đầu của anh cũng là cho..........e...khụ......khụ" Uy Lạc vộ tội nói:

"Anh không cho người ta cơ hội thì sao họ có can đảm để trèo tường chứ?". Dù biết vô lý nhưng cậu vẫn cố cãi.

"Được, được, lời vợ là chân lý, ý vợ là ý trời"!Uy Lạc đáp không ngượng miệng:

Bác sĩ thấy Kỳ Lục ngại thì vừa chuẩn bệnh vừa hạ giọng nói: "Chào chị dâu lần này thật ngại quá, sau này nhớ mời em một bữa coi như ra mặt nhé?" Uy Lạc hùa một tiếng ý bảo đúng vậy.

" Tớ sẽ truyền nước biển cho cậu nhé".!
Anh nhíu mày: "Tiêm không được sao?"

Cậu bạn thân nhìn cửa ra vào chép miệng, nhỏ giọng nói: "Truyền nước biển kéo dài thời gian, người ta có thể ở lại với cậu."

Uy Lạc vui vẻ đồng ý. Anh nặng nề nằm trên giường tỏ vẻ mệt mỏi, đáng thương nhìn Kỳ Lục. Cậu chưa từng thấy anh yếu ớt như thế, nên không nhẫm tâm bỏ anh ở lại một mình

Một lúc sau y tá đến, cắm kim truyền nước biển cho Anh. Cậu ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn.

Uy Lạc mệt mỏi nói: "Anh chợp mắt một lát, trông chừng blackberry giúp anh, nếu có email gửi đến em xem thử có gấp không, nếu có thì gọi anh dậy." Lúc nói chuyện, Anh vô thức liếm môi khô khốc.

Cậu thấy thế nói: "Để tôi rót cho anh ly nước ấm." Cậu do dự một lúc rồi nói: "Bị cảm uống cà phê không tốt, phải uống nhiều nước ấm."

Anh cười cười nói: "Đã biết, cảm ơn. Phải rồi, em có ăn Vitamin C không?"

"Ăn hết rồi." Cậu cúi đầu ngượng ngùng cười, xoay người ra sảnh rót nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro