Chương 29: Mộc Mộc, anh không nhịn được nữa (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộc Kiều vừa về thì nằm co người bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần như đã nhận ra gì đó, đột nhiên lẳng lặng mở rộng tầm mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm ra cửa, đôi mắt đen láy không gợn sóng kia cất giấu một vẻ khẩn trương cùng hưng phấn.

Một giây sau, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, một người cao lớn mạnh mẽ kiên cường xuất hiện ở cửa ra vào.

Trong mắt Mộc Kiều hiện lên vẻ kinh ngạc, tự mình bước đến chỗ người đàn ông kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lục Thâm..."

Mặc dù nét mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng mà hơi giọng nói run rẩy lại tiết lộ trong lòng cô có điều lo lắng.

Người đến tựa như sắp thành sói nhưng lại là người cô muốn gặp nhất.



Bước chân của Lục Thâm đặc biệt lớn, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộc Kiều.

Sau đó Mộc Kiều mới vừa giãy giụa đứng lên thì đã bị dùng tay kéo vào trong lòng, tiếng tim đập loạn nhịp cách một lớp quần áo vang lên lên tai Mộc Kiều, làm cho cô cảm thấy trái tim mình đã cùng chung nhịp đập với Lục Thâm, nhịp nhàng mà rung động.

"Để anh vào phòng rồi nói sau." Lục Thâm hôn lên đỉnh đầu cô, lập tức ôm Mộc Kiều sải bước rời đi.



Lục Thâm để Mộc Kiều ngồi trên đùi mìn, cánh tay rắn chắc nắm chặt bả vai của cô..

Xúc cảm mềm mại xa cách và mới lạ vừa rồi của Mộc Kiều làm con ngươi Lục Thâm rút lại, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, hàng chân mày nhíu chặt của hắn thả lỏng, vẻ tàn khốc hiện lên trong ánh mắt, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp bởi viên đạn bọc đường của Mộc Kiều.



Sắc mặt căng thẳng của Lục Thâm rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười.



Khóe môi Lục Thâm nhếch lên, bắt lấy tay của cô đưa đến miệng khẽ cắn một cái, mặt không đổi sắc lưu manh đùa giỡn: "Em thấy bữa nay anh thể thể hiện thế nào,nếu tốt đêm nay có phải em cũng nên 'Lấy thân báo đáp' để khen thưởng anh một chút không?"

Đầu Mộc Kiều đầy hắc tuyến, mỉa mai: "Đại gia, căn bệnh chưa thỏa mãn dục vọng, phải chữa nha!"

Lục Thâm đi qua dùng một tay bế cô lên, gian xảo nói: "Vậy bây giờ em đến chữa bệnh cho anh đi"

Mộc Kiều: Mẹ kiếp!

Bóng đêm xinh đẹp, yên tĩnh như nước.

Mộc Kiều mặt đỏ tai hồng ngồi trong bồn tắm lớn trong phòng tắm của khách sạn, giống như đang ngồi thiền.

Lục Thâm cầm khăn tay đang vô cùng chăm chú kỳ lưng cho cô, hơn nữa còn cẩn thận làm người khác căm phẫn.

"Em yêu, xoay qua chỗ khác."

Mặc dù hai lần trước xong việc cũng là Lục Thâm giúp cô rửa tắm, nhưng khi đó Lục Thâm thật sự chỉ đang tắm.

Đêm nay người nào đó lại hoàn toàn là mượn cớ tắm rửa để sàm sỡ, hắn sỗ sàng còn chưa tính, hơn nữa lại còn vừa ăn vừa đánh giá.

Đang nói chuyện, Lục Thâm vứt khăn tay qua một bên, bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng chạm qua hai điểm trước ngực Mộc Kiều, thẳng một đường vuốt ve xuống giữa hai chân Mộc Kiều, trêu ghẹo khiến trong nháy mắt thân thể Mộc Kiều căng thẳng, bối rối kẹp hai chân lại: "Lưu manh!"

Tay Lục Thâm vẫn cố chấp chui vào chỗ sâu hơn, lòng bàn tay dày rộng khẽ chà xát nơi mềm mại kia.

Quả thật Mộc Kiều không thể nhịn được nữa, bắt lấy móng vuốt tà ác kia, xấu hổ giận dữ nói: "Đừng làm nữa!"

Lục Thâm sáp tới há miệng ngậm ngón tay cô, cười xấu xa nói: "Muốn không?"

Toàn thân Mộc Kiều đều run rẩy, cắn răng mắng một câu rồi lại hoàn toàn thỏa hiệp.

Năm phút sau, trong phòng ngủ rộng lớn, ngọn đèn mập mờ, màn cửa sổ buông xuống, người nào đó rốt cuộc cũng thực hiện được gian kế đè Mộc Kiều dưới thân, ngậm hai nụ hoa trước ngực cô, vươn đầu lưỡi ra không nặng không nhẹ trêu đùa, tay kia dùng lực vừa phải xoa nắn.

Hàng mi cong của Mộc Kiều cụp xuống, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu.

Thân thể tuôn ra một khoái cảm lạ lẫm, cô khó khăn vặn vẹo thân thể, muốn dùng gì đó che giấu sự căng thẳng cùng ngượng ngùng trong lòng.

Lục Thâm lại dùng một tay đè cô lại, sau đó yêu thương hôn một đường thẳng đến rốn, sau khi dừng lại một chút lại dần dần mò xuống.


Mộc Kiều đoán được ý đồ của hắn, mạnh mẽ hít một hơi, dùng tay nắm lấy mái tóc ngắn mềm mại của hắn, muốn ngăn lại.

Lục Thâm hôn lên vùng bụng bằng phẳng cùng căng cứng của cô, giọng khàn khàn: "Em.....em, đừng kháng cự anh."

Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào của hắn chứa đựng một sự sủng nịnh cùng thâm tình nồng đậm, tản ra một ma lực mê hoặc lòng người.

Mộc Kiều bị hắn mê hoặc, rốt cuộc chậm rãi buông lỏng tay ra.

Lục Thâm cười cười, chui đầu vào giữa hai chân cô, dùng sự kiên nhẫn cùng nhiệt tình lớn nhất của hắn lấy lòng cô.

Xúc cảm nóng ướt mang theo sự ma xát biến hợp chất đơn giản trở nên phức tạp kích thích mọi cảm quan như đang dấy lên một ngọn thủy triều, Mộc Kiều nhếch môi, ngực phập phồng kịch liệt, khoái cảm mãnh liệt đánh sâu vào lí trí của cô, ý đồ muốn hút cô vào, làm cho trong nháy mắt tim cô đập rộn ràng, như muốn chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro