Chương 30: Mộc Mộc, anh không nhịn được nữa (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu lưỡi mềm mại của Lục Thâm không ngừng che chở cùng sủng nịnh hơn mật đạo chặt khít của Mộc Kiều.

"Ưm...." Mộc Kiều không kìm lòng được bật ra một tiếng ngâm khẽ, gương mặt ngập tràn xuân sắc.

Sau nửa ngày cảm giác được cơ thể Mộc Kiều đã đạt đến cực hạn, Lục Thâm nặng nề chạm vào làm cho Mộc Kiều không thể khống chế được khẽ gọi thành tiếng.

Lục Thâm mỉm cười liếm liếm khóe miệng, bưng lấy mặt cô, giọng ấm áp hỏi: "Thoải mái không?"

Thân thể Mộc Kiều vẫn còn dư âm đang run nhè nhẹ, lại rất nghe lời gật gật đầu.

Người đàn ông tà ác kia lại lên tiếng: "Anh còn có thể làm cho em thoải mái hơn nữa, muốn không?"
"Lưu manh!!Anh là giao sư đại học đó, sao lúc trước em thật không biết anh xấu xa đến vậy! Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.".Mộc Kiều tức giận trách


Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Thâm ngập tràn sủng ái cùng thâm tình, sóng mắt lưu chuyển, vẻ vui sướng bừng lên từ sâu trong đáy mắt, đôi mắt càng phát ra vẻ đa tình nổi bật trên gương mặt ngọc của hắn."Bởi vì là em"

Mộc Kiều lẳng lặng nhìn hắn, trong nháy mắt như không thể thở ra được, đến hít thở vào cũng khó khăn.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, cô ôm chặt lấy cổ Lục Thâm, động tình nói: "Chỉ cần là anh cho, em đều muốn."

Lửa nóng kích tình dày đặc trong phòng đối lập với một mảnh tối đen ngoài cửa sổ.

"Ưm..." Mộc Kiều cảm giác như trái tim mình như muốn phá lồng ngực nhảy ra. Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi vật nam tính cứng rắn ấy của Lục Thâm tiến vào, cô vẫn cảm thấy bụng chướng lên khó chịu.

"Ngoan, hít thở đi, thả lỏng." Người Lục Thâm nóng hổi như bị bắt lửa, thân dưới kêu gào muốn tiến vào. Hắn dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại của cô, rồi lại hôn xuống đôi môi tuyệt hảo vốn đã sưng đỏ, eo chậm rãi đưa tới.

Sáng nay, từ sau khi đi khu vui chơi trở về hắn vẫn luôn cố gắng áp chế những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cũng không thể hiện ra sự lo lắng cùng nhớ nhung đối với Mộc Kiều.. Nhưng mà, có trời biết trong lòng hắn có bao nhiêu tham vọng, được .....cùng cô.

Sau khi tiến vào hoàn toàn, xúc cảm nóng bỏng, ướt át như một phép chú, khiến tâm tư vốn bất an của hắn cuối cùng cũng bình ổn lại. Mà chuyển thành niềm vui sướng khi mất đi lại có được, hắn nắm vòng eo nhỏ nhắn của Mộc Kiều, chầm chậm tiến vào, để cho cô chậm rãi thích ứng.

Mộc Kiều hơi run rẩy ôm chặt thân thể nóng hổi, chăm chú đáp lại cái hôn nồng nhiệt của hắn.

Sau khi thích ứng, dần dần, một cảm giác vui thích quen thuộc xuất hiện, chạy dọc theo bụng của cô tiến xuống làm cô không nhịn được phải cong người lên.

Lục Thâm vừa hôn, tay vươn ra nhanh chóng chụp đến trước ngực Mộc Kiều, xoa nắn khuôn ngực tuyệt hảo của cô, tạo ra cho Mộc Kiều sự khiêu khích tuyệt hảo.

Tâm lý cùng sinh lý nhận được khoái cảm tột cùng, lan tràn khắp thân thể, Mộc Kiều cảm giác như mình đang rơi vào một cơn mơ mỹ diệu, suy nghĩ dần hỗn loạn, sự kiên cường tự chủ cũng bị thế tiến công kích thích của người đàn ông này dần phá vỡ.

Lục Thâm nhìn thẳng vào cô, nhìn gò má trắng nõn thanh diễm động lòng người. Nơi tư mật thít chặt lại mềm mại tựa như có một lực hấp dẫn kỳ dị, trêu chọc khiến mọi tế bào của hắn như muốn kêu gào.

Trong lòng muốn bộc lộ ý nghĩ yêu thương với cô, rốt cục hắn không nhịn được nữa, tốc độ cũng nhanh dần.

"Ưm..." cuồng triều kích tình lan tràn, Mộc Kiều run lên, ánh mắt cô từ từ mê ly.

Nhận thấy điều ấy, Lục Thâm cúi người hôn môi của cô, khàn giọng hỏi: "Lên đỉnh rồi?"

Mặt Mộc Kiều đỏ hồng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lục Thâm lại dùng thêm sức: "Như vậy, thoải mái không?"

Giọng nói của Mộc Kiều cũng trở nên run rẩy: "Thoải mái"

Hắn cảm thấy sung sướng, khẽ dụ dỗ: "Thoái mái thì kêu ra đi nào, anh muốn nghe tiếng kêu của em."

Mộc Kiều khóe như sắp khóc: "Không đâu..."

"Nghe lời nào, nơi này chỉ có chúng ta, ngoại trừ anh ra, không ai có thể nghe thấy, thả lỏng đi." Lục Thâm nói. Một tay hắn nâng chân cô lên, tay kia nắm tay cô đưa đến nơi hai người kết hợp, tiếng nói của hắn gợi cảm đến cực điểm: "Chạm vào nó"

"Không... A" Mộc Kiều kháng cự không chịu cầm lấy vật nóng hổi nhiệt tiết của người đàn ông, tay như bị bỏng kêu thành tiếng.

Thị giác bị cuồng dã kích thích khiến dục vòng của Lục Thâm dâng lên vô hạn.

Lục Thâm cười cười, lần nữa cúi người ngậm lấy hạt tròn trước ngực cô mút nhẹ, thân dưới bỗng tăng thêm lực đạo.

"Trời ạ..." thân thể Mộc Kiều trong nháy mắt căng thẳng, thở dốc nói: "Nhẹ một chút... Anh có phải là lần đầu không vậy?"

Kẻ nào đó thấy cô như thế thì động tình, nuốt ngụm nước miếng, khoái cảm cuồn cuộn dâng lên, hắn chẳng những không giảm bớt lực đạo, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ "Vì em anh đã nhịn gần như hai đời, em thế mà lại còn nghi ngờ anh, để xem anh trừng phạt em ra sao?"

Cảm giác thẹn lẫn với thỏa mãn thay nhau đánh sâu vào thần kinh Mộc Kiều, miệng cô nghẹn ngào, nức nở: "Lục Thâm, không... không được... Em... chịu không được".

"Không được?" Lục Thâm cắn vành tai cô, thở dốc cười nói: "Nói cho anh biết, là cảm giác gì mà không được?"

Khoái cảm như cuồng triều vọt về phía cô, kịch liệt trấn động, Mộc Kiều chỉ cảm thấy như có một nguồn lực cực mạnh đang không ngừng đánh sâu vào chính mình, càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt, cả linh hồn cũng hoảng hốt, cô nâng tay che mắt khóc lên, "Hic.. đồ đểu!"

"Bảo bối" Lục Thâm bị phản ứng của cô kích thích, bừng bừng phấn chấn, hắn cúi người cầm tay cô, mười ngón đan xen, rồi lại hung hăng hôn lên môi cô, đầu lưỡi muốn cướp đi tất cả sự non mềm, tận tình thong thả nhấm nháp, trong đôi mắt chứa đựng vô tận nhu tình dành cho cô.

Uyên ương giảo cảnh, một phòng ôn tình.

Lục Thâm nhiệt tình "ăn" lần đầu, vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng cũng không nỡ khiến cô tiếp tục cùng hắn. Tắm rửa xong, hắn bế Mộc Kiều lên giường, vành tai và tóc mai chạm nhau, mặt hắn không đổi sắc nói lời tâm tình bên tai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro