Chương 41: Vụ mất tích bí ẩn (tam)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người lờ mờ nhìn thấy phía dưới đường tàu có một phụ nữ cúi gập lưng hai tay buông thõng, đầu gục xuống, tóc rủ lơ phơ trùm hết khuôn mặt. Cô ta lừ lừ tiến lại gần sân ga.

Trên thế giới từng xuất hiện rất nhiều vụ hung án ly kì xảy ra trong khu vực tàu điện ngầm.

Năm l974, tại New York, Mỹ, một nhóm khủng bố bịt mặt bắt giữ hành khách trong tàu điện ngầm làm con tin. Cứ cách một tiếng, chúng lại giết một người để uy hiếp chính phủ, đòi khoản tiền chuộc khổng lồ. Đối diện với lực lượng cảnh sát dày đặc vây bốn phía, sau khi nhận được tiền chuộc, nhóm khủng bố bịt mặt lập tức biến mất một cách vô cùng thần bí ngay dưới lòng đất. Sau đó, một công nhân tuần tra đường sắt phát hiện bọn chúng đã đào trước một đường hầm bí mật ở gần đó.

Năm 1982, tại tàu điện ngầm ở London xảy ra một vụ thảm án, vì mất điện nên đoàn tàu điện ngầm buộc phải dừng lại giữa đường. Sáu hành khách bị giết dã man. Một hành khách say rượu nằm ngủ ở góc khuất nên may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Ông ta lấy máy ảnh chụp lại hiện trường hung án. Sau khi được đăng trên tờ “The Times”, bức ảnh đó đã tạo ra cơn địa chấn rúng động toàn thế giới. Đây chính là vụ án “Ma cắt cổ” nổi tiếng trong lịch sử phạm tội. Đến tận ngày nay, vụ án này vẫn chưa có lời giải.

Người phụ nữ xuất hiện trên màn hình không phải ai khác, mà chính là Vân Mộng!

Trong camera, tư thế của cô ta trông vô cùng quái dị, lưng cúi gập, đầu gục xuống, hai tay buông thõng.

Phía dưới thân thể cô ta còn có một người khác. Kẻ đó đang cõng Vân Mộng đi trong sân ga.

Vì ánh sáng rất kém nên hình ảnh của họ trông lờ mờ. Kẻ cõng Vân Mộng chỉ lộ nửa đầu, phần còn lại đều bị tóc của Vân Mộng che khuất, bởi vậy rất khó phân biệt các đặc trưng về diện mạo và kiểu tóc của y. Tô My phóng to hình ảnh lên một trăm lần, rồi dùng kĩ thuật xử lý kích hình rõ nét, kết quả trên màn hình hiện ra một kẻ đội mũ giáp!

Uy Thâm lập tức gọi điện thoại cho phân cục trưởng phân cục đường sắt, yêu cầu ông ta thẩm vấn trọng điểm những kẻ quấy rối tình dục hành khách nữ vừa bị bắt ngày hôm nay xem ai là công nhân xây dựng hoặc lính cứu hỏa, ai thường đội mũ bảo hộ lao động ra vào nhà ga.

Mộc Kiều bổ sung thêm: “Hãy tìm người đàn ông trung niên chuyên bán báo trong nhà ga và thẩm vấn anh ta. Có lẽ anh ta sẽ cung cấp được một vài manh mối hữu ích.”

Một lát sau, chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt đã lôi được gã trung niên bán báo đến văn phòng của tổ chuyên án. Hắn bị còng tay, miệng lải nhải kêu oan: “Tôi chỉ đi bán báo, có làm gì phạm pháp đâu mà vô cớ bắt tôi?”

Mộc Kiều bước đến chỗ hắn, mở khóa còng tay rồi bảo: “Xin lỗi ông anh! Chúng tôi chỉ muốn ông anh hợp tác với cảnh sát phá án. Tôi vốn định mời ông anh đến, chẳng ngờ họ lại bắt ông anh thế này!”

Gã bán báo vẫn còn bực mình, hắn tỏ vẻ khó chịu đáp lời: “Tôi đếch biết gì sất! Đừng hỏi vô ích!”

Chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt liền nghiêm giọng quát: “Tốt nhất anh hãy ngoan ngoãn phối hợp với cảnh sát!”

Mộc Mộc cầm ba lô đựng báo của gã trung niên, kiểm tra một lát, thấy bên trong còn một sập báo, cô bảo: “Tôi mua hết chỗ báo này! Có điều tôi muốn hỏi thăm một việc, mong ông anh trả lời giúp. Ông anh có để ý thấy ai trong nhà ga hay đội mũ giáp không? Ông anh thấy hắn có hành động gì khả nghi giống như kẻ trộm hay kẻ quấy rối tình dục không?”

Tay bán báo nghe vậy mới nguôi giận, giọng nói cũng hòa nhã hơn, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt. Quả thực hắn đã cung cấp được một manh mối vô cùng quan trọng. Ngày nào gã trung niên này cũng bán báo trong nhà ga, hắn nhìn thấy rất nhiều người đội mũ giáp, đa số đều là công nhân, số ít là các ca sĩ lang thang đội mũ bảo hiểm xe máy, ngoài ra còn có một người đặc biệt, ngày nào anh ta cũng ngồi ở ga tàu điện ngầm, nom vừa giống thợ điện, lại vừa hao hao giống công nhân đường sắt, dường như anh ta thiếu một bên tai nên luôn đội mũ bảo hiểm để che phần tai bị mất. Anh ta không đi làm, mà ngồi cả ngày trong nhà ga.

Chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt tìm một chiếc mũ giáp, gã trung niên bán báo lập tức nhận ra ngay: “Đúng vậy! Anh ta đội chiếc mũ này!”

Sau khi đối chiếu các thông số kĩ thuật thì thấy chiếc mũ này hoàn toàn trùng khớp với chiếc mũ thấy trong camera.

Uy Thâm nói: “Rất có khả năng nghi phạm là công nhân phục vụ trong ngành đường sắt. Từ camera có thể nhận ra y cố tình cúi đầu thật thấp để tránh ống kính. Điều đó chứng tỏ y rất thông thạo các vị trí camera được bố trí trong nhà ga.”

Chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt nói: “Những công nhân đội mũ bảo hiểm làm việc trong đường sắt thường là công nhân tuần tra, công nhân tu sửa đường tàu, thợ điện, thợ cơ khí… Những người này đều làm ca đêm, một số là công nhân thời vụ, sau khi các chuyến tàu hoạt động vào ban ngày kết thúc, họ sẽ tiến hành kiểm tra và sửa chữa đường tàu vào ca đêm.”
Uy Thâm đưa ra phỏng đoán: “Rất có khả năng nghi phạm là kẻ bị hủy hoại dung nhan, tính tình lập dị, hướng nội, không thích giao tiếp với mọi người. Y làm công việc thấp kém, thường bị mọi người coi thường. Có lẽ y vẫn độc thân và sở hữu không gian độc lập, chỉ vậy y mới có nơi để cầm tù người bị hại.”

Chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt nói: “Cậu nói vậy khiến tôi nghĩ đến một người. Anh ta là công nhân chuyên xử lý nước thải, trông mặt mũi rất xấu xí, không có vợ con. Anh ta còn chơi gái và bị phạt tiền nữa. Kì lạ là sau khi tiểu thư Tống mất tích thì không thấy anh ta đi làm. Ngay cả mấy hôm nay phát lương cũng không tìm được anh ta.”

Trung tâm xử lý nước thải đường sắt có sáu trạm trung chuyển, tất cả đều nằm trong đường hầm, giữa số đó có một trạm nằm ở ga tàu điện ngầm gần sân bay.

Đáng lẽ Vân Mộng sẽ phải xuất hiện tại lối ra ở ga này, nhưng cô ta lại mất tích một cách thần bí.

Hôm ấy, Vân Mộng đã đăng trên mạng xã hội một đoạn như sau:

“Trưa nay, đầu bếp người Pháp nhà mình làm cơm rõ ngon. Ghét thật! Tiểu thư đây đang giảm béo cơ mà! Mình nặng quá bốn lăm kí rồi! Mình và bạn trai chỉ uống chút rượu vang Château Lafite Rothschild, giá chai rượu này đủ để một nông dân sống cả năm. Muốn đi Praha ăn kem quá! Hay đi Hawaii ăn chè kem ở bãi biển cũng được!”

Sang phòng trang điểm, lấy chai khoáng dưỡng ẩm đổ lên miếng bông Uemura, xoa lên mặt, sau đó thoa kem LaMer, rồi gọi điện cho thợ trang điểm của gia đình lên tầng giúp mình trang điểm nhẹ nhàng.

Xong rồi! Giờ chuẩn bị ra ngoài shopping thôi! Vào kho để xe, chọn con Porsche Cayenne màu hồng. Đúng rồi! Mình mua liền bảy chiếc Porsche, phun thành màu mình thích. Quần áo hôm nay hợp với con xe màu hồng.

Tiếp đến lái xe tới quảng trường Long Nham, nói thật, mình không thích Long Nham lắm, hàng họ chẳng bắt kịp xu hướng thời trang quốc tế chút nào, có điều mình cũng mua được ít đồ, tiêu hết mỗi hơn ba trăm ngàn tệ. Hôm nay mua sắm ít nên chẳng thấy vui gì cả.

Hơi mệt! Thế là vào luôn Starbucks ở CITI Pacific ngồi nghỉ. Vừa mới châm điếu Reasurer lên thì con bé nhân viên phục vụ đã lù lù xuất hiện bảo không được hút thuốc, còn bảo tiểu thư đây phải ra ngoài quán ngồi nữa chứ? Làm gì có chuyện vô lý đó? Tức chết đi được! Mình tiện tay tặng luôn một tát, sau đó hỏi nó có biết bổn tiểu thư là ai không? Rồi lôi ngay thẻ ngân hàng siêu Vip của Thụy Sỹ ra vứt vào mặt nó, bảo: “Hôm nay bổn tiểu thư bao trọn quán này luôn! Còn nữa, gọi quản lý nhà hàng ra đây, tôi muốn ông ta đuổi việc cô!” Ối mẹ, nó khóc quá trời luôn, biến luôn khỏi tầm nhìn của mình. Hứ! Dám chống lại bổn tiểu thư thì chỉ còn đường chết.

Thôi! Không viết nữa, tối còn phải ra sân bay đi Nhật dự tuần lễ thời trang quốc tế. Hẹn gặp lại, các Fans của tôi!”

Sau đó Vân Mộng bị kẹt xe, buộc phải đi tàu điện ngầm, đó là chuyến tàu cuối cùng ngày hôm ấy. Sau khi đến ga tàu gần sân bay, cô gái có tính ưa sạch sẽ quá mức này liền đi rửa tay trong nhà vệ sinh. Phòng vệ sinh không một bóng người, nền nhà trơn ướt, không may Vân Mộng trượt chân ngã xuống sàn. Một người đàn ông đội mũ giáp bước tới đỡ cô ta dậy, Vân Mộng ghê tởm xua tay ra, quát lên: “Bẩn chết đi được! Cút ra chỗ khác! Thật đáng ghét!”
Cô ta rửa tay lại rồi ngẩng đầu lên. Từ trong gương của phòng vệ sinh cô ta nhìn thấy một người đàn ông đội mũ giáp đang đứng phía sau lưng, ánh mắt anh ta lộ hung quang.

Vân Mộng sợ run cầm cập, tất tả định bỏ đi, nhưng chợt thấy sau gáy tê rần, rồi một cơn đau ập đến, cô ta khẽ co giật và ngất đi.

Lúc tỉnh lại, Vân Mộng phát hiện mình đang ở trong đường hầm tối om của đường sắt. Một người đàn ông cõng cô ta trên lưng. Vân Mộng hoảng loạn kêu gào thảm thiết, giãy giụa hòng thoát ra, nhưng tay và chân cô ta đã bị trói chặt. Gã đàn ông đặt Vân Mộng xuống đất, lấy băng keo dán chặt miệng cô ta lại, sau đó tiếp tục vác Vân Mộng trên vai mặc cho cô ta ú ớ kêu van. Y sải bước dài tiến sâu vào nơi tối tăm trong đường sắt.

Tiếng hát của gã đàn ông vang vọng giữa đêm đen. Y hát một bài hát xưa cũ:

“Hỏi người có thiên trường địa cửu hay không? Tiểu thuyết lãng mạn đều nói có! Ai viết cho anh một bản tình ca bất hủ? Dẫu trời có tình thì đất vẫn cỗi. Anh chỉ lo mình không thể đợi được đến ngày đó thôi! Phải làm sao mới đối mặt được với những mâu thuẫn trong lòng? Xưa nay yêu không ngụy biện, yêu không hối hận! Tất cả của em vĩnh viễn thuộc về anh, nếu em là truyền thuyết của anh…”

Vân Mộng tiếp tục ngất lịm!

Trong đường sắt cũng có một số dân lang thang cư ngụ, ví như người ăn mày, những kẻ không nhà để về, họ tìm một góc rồi ngủ vạ ngủ vật trên mấy tờ báo. Chẳng ai quan tâm đến họ, cũng chẳng ai buồn hỏi họ. Người công nhân xử lý rác thải nọ cũng sống ở một trạm trung chuyển trong đường hầm. Anh ta là công nhân thuê thời vụ. Gian phòng nhỏ tối tăm sặc mùi tanh nồng chính là ngôi nhà tạm bợ của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro