Chương 42: Vụ mất tích bí ẩn (tứ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phân cục phó phân cục cảnh sát đường sắt và chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt dẫn theo đội cảnh sát, họ bừng bừng khí thế men theo đường hầm hướng về trạm trung chuyển xử lý nước thải. Mộc Kiều và Uy Thâm đều có linh cảm sắp phá được vụ án này. Lẽ ra Kỳ Lục không cần tham gia, nhưng lòng tò mò đã thôi thúc cậu đến hiện trường để xem bộ dạng đáng thương khi bị giam cầm của thiên kim tiểu thư nhà họ Tống.

Khi sắp đến trạm trung chuyển, mọi người nóng lòng đến mức gần như tất cả đều cất bước chạy.

Từ văn phòng của tổ chuyên án, Uy Thâm phải nói vào bộ đàm không dây nhắc nhở mọi người: “Có năm nhân tố dễ phá vỡ hiện trường vụ án, trong đó nhân tố nghiêm trọng nhất chính là cảnh sát!”

Lời cảnh báo của anh khiến bước chân mọi người bất chợt chậm lại. Họ cẩn trọng tiến về phía trạm trung chuyển. Dưới ánh đèn halogen, gian phòng nhỏ nom chẳng có gì bất thường, bên trong tối như hũ nút, dường như trống không.

Mộc Kiều bước lại gần, giơ chân đạp cửa, cánh cửa sắt không khoá, một tiếng “keng” vang lên, cánh cửa mở bật ra rồi chậm chạp đàn hồi trở lại.

Từ kẽ hở của khe cửa, mọi người phát hiện có một người đang nằm trên sàn nhà!

Một người khổng lồ!

Nói chính xác hơn, đó chính là một cỗ xác trương phình thành khổng lồ!

Cửa lại được mở ra, mấy cảnh sát đứng phía trước lập tức gập người nôn thốc nôn tháo. Cô chỉ liếc nhìn, rồi liền quay mặt đi, lợm giọng buồn nôn.

Tử thi đã phân huỷ ở mức độ cao, phần mặt phù thũng, con ngươi lồi ra ngoài, phần bụng tròn vo như quả bóng, khí xâm nhập vào trong, trở nên trương phình.

Kỳ Lục thốt lên: “Xác trương phình!”

Sau khi chết năm đến bảy ngày, tử thi sẽ phình to giống như người khổng lồ. Trong y học, hiện tượng này được gọi là hiện tượng xác trương phình do phân hủy.

Phân cục phó và chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt cố kìm nén cảm giác lợm giọng đang cồn cào trong dạ dày, bước đến gần xem xét. Một cảnh sát chụp ảnh làm bằng chứng. Đột nhiên cỗ xác phát nổ! Một tiếng “Bụp!” vang lên, nước dịch trong cơ thể tử thi bắn tung tóe, mùi hôi thối kinh tởm tỏa ra.

Khí phân huỷ khiến áp lực trong bụng tử thi tăng cao, đến lúc không thể chịu nổi, tử thi sẽ phát nổ. Ở Hàn Quốc từng xảy ra một vụ việc rất ly kì, tử thi thai phụ phình to rồi phát nổ, khi phát nổ trong bụng tử thi vọt ra một đứa trẻ!

Mặc dù bây giờ không thể nhận dạng được diện mạo của tử thi, nhưng dựa vào quần áo nạn nhân mặc tại hiện trường, nhóm máu và dấu vân tay, cảnh sát xác định nạn nhân chính là người công nhân xử lý nước thải nọ. Bác sĩ pháp y bước đầu kiểm tra tử thi đã đưa ra kết luận, nguyên nhân dẫn khiến công nhân xử lý nước thải nọ tử vong là bị người ta đánh ngất rồi bóp cổ đến chết. Nạn nhân đã chết khoảng năm ngày truớc đó, đó cũng chính là thời điểm Vân Mộng mất tích.

Vụ án đột nhiên trở nên ly kì và khó hiểu. Nghi phạm duy nhất đã chết, không những vậy anh ta còn trở thành một cỗ xác khổng lồ và phát nổ.

Vậy ai là hung thủ giết anh ta?

Hiện giờ Vân Mộng đang ở đâu?

Mọi người đều ngồi trong văn phòng chờ đợi kết quả khám nghiệm của bác sĩ pháp y, chẳng ai nói với ai câu nào.

Trên thế giới này không có kẻ phạm tội thông minh, mà chỉ có cảnh sát kém cỏi. Không vụ án nào có thể che đậy kín bưng. Không phá được án là vì cảnh sát chưa làm tốt, nguyên nhân chưa làm tốt là vì cảnh sát vẫn chưa đi sâu sát thực tế.

Bất kì tử thi nào cũng biết nói, chỉ cần tìm cách để nghe nó nói mà thôi.

Một mình Uy Thâm đến hiện trường. Anh thẫn thờ trong gian phòng xử lý nước thải xộc mùi hôi thối rất lâu. Anh ngồi suy ngẫm giữa bóng tối mênh mông của đường hầm, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối nào. Lúc trở lại văn phòng thì đã có kết quả thẩm định của phòng kĩ thuật và phòng vật chứng. Vật chứng được phát hiện tại hiện trường phạm tội không nhiều, tại hiện trường không thấy dấu vết vật lộn, cũng không lấy được dấu vân tay hay vân chân. Ngoại trừ một đôi giày ra, thì không hề có vật khả nghi nào khác. Cỡ chân của người công nhân xử lý nước thải là bốn mươi bốn, trong khi đôi giày phát hiện tại hiện trường vụ án mạng lại mang số bốn mươi hai.

Uy Thâm xem đi xem lại bức ảnh hiện trường rồi lại cầm đôi giày lên quan sát tỉ mỉ. Anh gật đầu nói: “Đôi giày này là của hung thủ để lại!”

Đây là đôi giày vải rất phổ thông, có thể tìm mua ở bất cứ cửa hàng, cửa hiệu nào.

Uy Thâm lại hỏi: “Có lấy được ADN từ đôi giày ấy không?”

Nhân viên phụ trách phòng vật chứng nói: “Nước ta vẫn chưa thành lập được kho số liệu AND, cho nên dẫu lấy ADN thì cũng không thể tìm ra một người thông qua ADN lưu lại trên đôi giày này.”

Trên ti vi thường xuất hiện hình ảnh cảnh sát ngồi ung dung trong phòng thí nghiệm, vừa nói chuyện vừa lắc ống thí nghiệm, sau đó liền phá được án. Đúng là nực cười!

Từ một đôi giày đi tìm một người thực chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vậy mà tên tội phạm nổi tiếng Bạch Bảo Sơn bị phát hiện nhờ bao đựng súng mà y vứt lại; cảnh sát có thể truy bắt Đông Bắc Nhị Vương cũng chỉ dựa vào một chiếc xe đạp, khi đó phán đoán ra tuyến đường chạy trốn của y.

Uy Thâm đeo găng tay, lấy chiếc giày trong túi đựng vật chứng ra, anh làm một động tác khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều trố mắt kinh ngạc – Ngửi đế giày!

Uy Thâm nhắm mắt, chóp mũi gí sát vào đế giày, hít mạnh một hơi, rồi ngẩng đầu lên. Vẻ mặt như thể đang say sưa trong hương thơm bất tận.

Kỳ Lục cảm thấy lợm giọng.

Mộc Kiều hỏi: “ Anh ngửi thấy mùi gì không?”

Anh lộ vẻ mặt hoan hỉ, đáp: “Mùi phân lợn!”

Cô nghe anh nói vậy liền vô cùng hưng phấn, ông hỏi dồn: “anh chắc không?”

Uy Thâm gật đầu xác nhận. Mùi này khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện từng xảy ra trong quá khứ.

Uy Thâm yêu cầu phòng kĩ thuật kiểm nghiệm lại chất vi lượng dưới đế giày để chứng thực xem có đúng là phân lợn thật hay không. Rất nhiều vụ án bị lãng phí thời gian do quá trình kiểm chứng kéo dài, dẫn đến việc lỡ cơ hội quý giá bắt tội phạm. Uy Thâm không ngồi đợi kết quả kiểm định, ông lập tức bảo Kỳ Lục dùng máy tính tìm kiếm. Nếu phán đoán của anh chính xác thì chắc chắn hung thủ sống ở trại chăn nuôi hoặc giết mổ gia súc, tóm lại đó là một nơi có phân lợn. Hung thủ đã khôn khéo ẩn mình trốn tránh các tài liệu lưu hồ sơ của cục thuế, cục kiểm dịch vệ sinh giết mổ gia súc, đơn vị quản lý hộ khẩu của ngành giết mổ trong thành phố.

Trong thành phố này không có nhiều nơi nuôi lợn, bởi đa số người dân chỉ nuôi lợn ở vùng ngoại ô, nhờ vậy phạm vi điều tra được thu hẹp rất nhiều. Kỳ Lục sử dụng kĩ thuật của tin tặc để vào trộm mạng nội bộ các ban ngành như cục chăn nuôi, trạm kiểm dịch. Đối với anh chuyện này dễ như trở bàn tay, vậy mà anh không tìm thấy bất kì thông tin có giá trị nào. Uy Thâm đưa ra chỉ thị: “Tôi cần danh sách bệnh viện thú y trong thành phố này! Tôi còn cần tất cả địa chỉ những nơi có thể giẫm phải phân lợn nữa!”

Kỳ Lục nói: “Anh đợi một chút! Xâm nhập vào máy tính của họ ở khoảng cách xa chắc chưa đến mười phút.”

Sau khi kiểm tra trên diện rộng, Kỳ Lục đã tìm thấy hóa đơn thu phí khám bệnh thời gian gần đây trong hồ sơ lưu trữ trên máy tính của các bệnh viện thú y. Tất cả đều không có giá trị gì! Có điều anh lại tìm thấy sổ chuyên cần, ở đó ghi lại địa chỉ của các khách hàng. Trong số các địa chỉ có một địa điểm nuôi lợn rất khả nghi, bởi nó nằm tại một thôn ngay gần sân bay. Uy Thâm lập tức gọi điện thoại cho ủy ban xã. Chủ nhiệm trị an xã giới thiệu qua điện thoại: “Chủ khu nuôi lợn đó tên là Cao Ba, thường ngày rất ít nói, chưa từng có tiền án tiền sự, năm nay ba mươi tám tuổi, cao tầm một mét bảy mươi. Vợ anh ta mắc bệnh tâm thần, không biết mua ở đâu về hay lấy từ đâu về, ngoài ra còn có cậu con trai câm điếc bẩm sinh nữa. Trại nuôi lợn nhà anh ta có mười mấy đầu lợn.”

Đột nhiên Mộc Kiều chợt nhớ đến lời của người đàn ông bán báo, anh ghé sát điện thoại hỏi: “Ông Cao Ba đó có phải bị tật ở tai không?”

Chủ nhiệm trị an đáp: “Đúng vậy! Hồi trẻ trong một lần uống rượu say, anh ta ngã cắm đầu vào chuồng lợn và bị lợn gặm mất nửa bên mặt, nên thường ngày toàn đội mũ, thỉnh thoảng còn đội cả mũ giáp nữa.”

Các thành viên tổ chuyên án lập tức hứng khởi hẳn, tim đập nhanh như trống trận, cuối cùng nghi phạm nặng kí Cát Đinh cũng lộ diện.

Trong truyện cổ tích, hoàng tử tìm thấy cô bé Lọ Lem yêu dấu nhờ vào đôi giày thuỷ tinh. Còn trong vụ án này, các thành viên tổ chuyên án lấy vụn mủn dưới đế giày mang đi xét nghiệm ADN, rồi đối chiếu với ADN của Cao Ba là có thể biết y có xuất hiện tại hiện trường hung án trong đường hầm hay không.

Uy Thâm thông báo với cục trưởng. Ba người dẫn đội cảnh sát vũ trang xuất phát.

Hơn một tiếng sau, Kỳ Lục gọi điện cấp báo cho Uy Thâm. Anh hậm hực nói: “Có một tin xấu!”

Uy Thâm hỏi: “Tin gì?”

Kỳ Lục tiếp: “Còn một tin tốt nữa!”

Uy Thâm bảo: “Vậy cậu nói tin tốt trước đi!”

Kỳ Lục hồ hởi: “Chúng ta đã tìm thấy cô Vân Mộng trong tầng hầm trại nuôi lợn nhà Cao Ba. Cô ta vẫn còn sống và đã được giải cứu.”

Lục Thâm hỏi: “Thế tin xấu thì sao?”

Họ đáp: “Tên Cao Ba trốn mất rồi! Chúng tôi đã bao vây toàn bộ khu vực nuôi lợn, nhưng chẳng ngờ y lặng lẽ chuồn ngay trước mũi cảnh sát.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro