Chương 55: Từ bỏ hay níu giữ? (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi đường được khai thông, lúc Uy Lạc rời khỏi thôn đã là mấy ngày sau.

Uy Lạc quay lại trấn nhỏ, lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, vừa vào thành phố liền tìm một buồng điện thoại công cộng gọi cho Cục trưởng, nói rõ tình hình cho Cục trưởng biết.

"Nếu còn không có tin tức của cậu, tôi đã phái người đi tìm cậu rồi!"

Suýt chút nữa Cục trưởng đã nghĩ đến việc tìm chi viện cho Uy Lạc.

"Không có gì đâu! Em sẽ quay lại sớm thôi!"

Uy Lạc cúp điện thoại, sau đó gọi cho Kỳ Lục. Không ai bắt máy.

Gọi xong mấy cuộc điện thoại, Uy Lạc quay lại phòng khách sạn. Hắn nằm trên giường hồi lâu, suốt đường đi xe cứ xóc nẩy khiến hắn mệt đờ người. Uy Lạc vào phòng tắm cởi hết quần áo, thoải mái tắm rửa một phen, trong thôn không có điều kiện, cho nên mấy ngày nay hắn chưa được tắm rửa, khó chịu sắp chết luôn rồi.

Vừa mới đóng vòi sen lại, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên. Lúc đó khách sạn chưa hiện đại đến mức lắp cả điện thoại trong phòng tắm như bây giờ, Uy Lạc trần truồng đi ra ngoài, bước đến đầu giường nhận điện thoại.

"A lô?"

Uy Lạc nói.

Đầu bên kia không phát ra tiếng nào.

"A lô?"

Uy Lạc lại nói thêm tiếng nữa. Hắn lấy ống nghe ra nhìn thử, cứ tưởng điện thoại gặp trục trặc.

"... Tôi đây."

Trong loa truyền đến một âm thanh run rẫy.

Uy Lạc ngây ngẩn cả người. Vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, trái tim anh như chậm mất một nhịp.

"Cậu không sao chứ?"

Kỳ Lục hỏi.

"Không sao."

Uy Lạc cũng không biết nói gì thêm.

Đối diện với ống nghe, miệng mồm lanh lẹ của hắn không còn dùng được nữa.

Rời xa Kỳ Lục lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không nhớ Kỳ Lục?

Nhưng trước khi đi hắn đã nói, hắn sẽ không liên lạc nhiều với Kỳ Lục, để Kỳ Lục có thêm thời gian suy nghĩ về quan hệ giữa hai người.

Bây giờ nghe được giọng nói của Kỳ Lục, Uy Lạc không biết Kỳ Lục nghĩ thế nào, Kỳ Lục sẽ cho mình quyết định gì. Hắn muốn hỏi, nhưng lại sợ.

"Tôi đột nhiên biến mất mấy ngày, anh có lo lắng cho tôi không?"

Uy Lạc nói đùa.

"Lo lắng thì sao?"

Kỳ Lục nói. Uy Lạc sửng sốt, Kỳ Lục không hề có ý vui đùa.

"Nếu lo lắng thì đến tìm tôi đi, còn phải hỏi à?" Uy Lạc nửa thật nửa đùa chọc Kỳ Lục.

"Cậu muốn tôi đến tìm cậu?"

"... Chọc anh thôi. Chưa đến mức đó đâu."

Mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng nghe Kỳ Lục hỏi như vậy, trong lòng Uy Lạc vẫn có chút mất mát.

Hắn biến mất nhiều ngày như thế, nhưng Kỳ Lục có vẻ bình chân như vại. Nói chứ không thể trách Kỳ Lục được, chính hắn đã nói không thể liên lạc thường xuyên, cho nên vài ngày không có tin tức gì cũng là chuyện bình thường thôi.

"Được rồi, em không sao cả, tối nay em nghỉ lại thêm một đêm, ngày mai sẽ quay về."

Uy Lạc nói, tâm trạng không tốt lắm.

"Anh đang bận lắm phải không, anh cứ làm việc của mình đi. Ngày mai tôi về rồi nói sau."

Bên đầu dây của Kỳ Lục rất ồn ào, giống như đang ở ngoài đường.

Sau khi cúp điện thoại, Uy Lạc quay vào phòng tắm, dùng khăn lau khô người.

Vốn dĩ tâm trạng của hắn rất tốt, nhưng vì cú điện thoại kia mà mất sạch. Uy Lạc im lặng lau khô tóc.

Trong đầu đang suy nghĩ miên man, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Ai vậy?"

Uy Lạc cứ tưởng là phục vụ phòng. Hắn tiện tay lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Uy Lạc lập tức ngây ngẩn.

Kỳ Lục đứng trước cửa, nhìn hắn.

Mấy ngày trước Kỳ Lục đã đến Lữ Thành, hắn còn lần mò đến chỗ mấy miếng đất mà Uy Lạc cần xem xét để tìm khắp một lượt.

Hôm nay, lúc Uy Lạc rời khỏi thôn cũng chính là lúc Kỳ Lục đi vào thôn. Kỳ Lục thậm chí không kịp chờ xe đường dài, hắn trả tiền thuê một chiếc xe, mấy ngày nay lái chiếc xe đó chạy khắp nơi, chạy đến tất cả những nơi mà Uy Lạc có thể đến, nhưng ai cũng nói mấy hôm trước Uy Lạc đã đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại chỗ hẻo lánh này, đi đến nửa đường Kỳ Lục mới biết đường bị chặn do sập cầu. Khi đường vừa được khai thông, Kỳ Lục vất vả chạy vào thôn hỏi thăm thì hay tin Uy Lạc vừa đi được vài tiếng. Kỳ Lục chẳng buồn dừng lại nghỉ ngơi, vội vàng leo lên xe đuổi theo, vứt luôn cả chiếc điện thoại.

Cú điện thoại vừa rồi, Kỳ Lục gọi từ buồng điện thoại công cộng ở đối diện khách sạn.

Nghe tiếng "a lô" của Uy Lạc, tâm tình sắp phát điên của Kỳ Lục rốt cuộc cũng bình lặng trở lại.

Mấy ngày không có tin tức của Uy Lạc, Kỳ Lục chưa từng biết mình sẽ có lúc không làm được gì như thế.

Không làm được gì, không thể tập trung làm việc gì hết. Ngay cả việc Cục trưởng giao cho mình, Kỳ Lục cũng từ chối!

Uy Lạc nhìn Kỳ Lục uể oải đứng ngoài cửa, ngơ ngác không biết nói gì.

Hắn thật sự không dám tin vào mắt mình.

"em.....em...."

Uy Lạc chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há mồm, quên cả việc mời Kỳ Lục vào phòng.

Là Kỳ Lục đẩy Uy Lạc vào trong.

Kỳ Lục bỏ hành lý xuống, đưa tay ra sau khóa cửa lại. Cậu thô lỗ kéo Uy Lạc qua, dùng sức đẩy Uy Lạc vào tường.

Tấm lưng trần của Uy Lạc va mạnh vào tường, còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, hơi thở của Kỳ Lục đã bao phủ hắn, chiếm lấy bờ môi của hắn.

Người đang yêu đều là người mất lý trí.

Điều này rất đúng với Uy Lạc, Kỳ Lục cũng không khác gì.

Bọn họ không nói lời nào với nhau, không nói cả một câu, chỉ dùng sự tiếp xúc giữa cơ thể để xác nhận đối phương, đây chính là bản năng tự nhiên của đàn ông.

Uy Lạc dùng sức nắm tóc Kỳ Lục, giống như động vật đang gặm cắn mà đáp trả Kỳ Lục, lưỡi của cả hai dây dưa, quấn quýt lẫn nhau, khiến cho đầu óc Uy Lạc choáng váng, u mê, hắn bị hôn đến xây xẩm mặt mày, cứ như bị hút sạch không khí trong phổi.

Từ lúc mở cửa nhìn thấy Kỳ Lục, Uy Lạc đã choáng váng rồi, choáng đến mức không lời nào diễn tả nổi, trái tim trong lồng ngực như muốn nổ tung.

... Kỳ Lục... Kỳ Lục!!

Trong lòng hắn, trong đầu hắn, chỉ còn lại cái tên này, cái tên này thật sự đã khắc sâu vào tim hắn, có lẽ suốt cuộc đời hắn cũng không quên được khoảnh khoắc mở cửa này!

Kỳ Lục vuốt ve khắp người Uy Lạc, hôn Uy Lạc.

Vuốt ve làn da còn nóng hổi do vừa tắm xong của Uy Lạc, vuốt ve cánh tay cường tráng và đường cong cơ bắp tràn trề năng lượng của Uy Lạc, cuối cùng Kỳ Lục cũng yên tâm.

Uy Lạc không có chuyện gì, Uy Lạc vẫn đang khỏe mạnh đứng ở đây, ở bên cạnh mình.

Mấy hôm Uy Lạc mất tích, Kỳ Lục cảm thấy thế nào, bản thân Kỳ Lục hiểu rõ nhất.

Rối loạn, mờ mịt, hệt như con ruồi không đầu bay loạn xạ, không có mục đích, không có phương hướng!

Kỳ Lục có bao giờ mất phương hướng như vậy chưa? Có chưa??

Rốt cuộc hai người cũng tách ra, cả hai thở phì phò, bốn mắt nhìn nhau, giống như nhìn mãi cũng không đủ.

"... em đến thật sao?"

Uy Lạc có cảm giác như đang mơ.

"... em không yên tâm."

Kỳ Lục khàn giọng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro