Chương 63: Vụ án hồn ma nữ nơi thang máy ( thất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uy Thâm lên tiếng: "Ý của cậu là cậu không giết người, mà chỉ quấy rối người khác thôi đúng không?"

Tống Hào hốt hoảng khua khua tay giải thích: "Tôi có giết người đâu! Tôi cũng chẳng phạm tội gì to tát cả, cũng không che giấu hung thủ, vì..."

Mộc Kiều quát lên: "Vì sao?"

Uy Thâm đưa mắt ra hiệu nhắc Uy Thâm mở còng tay cho Tống Hào, rồi đưa cho hắn một điếu thuốc. Vừa hút thuốc hắn vừa xuýt xoa cổ tay rồi nói: "Tôi không che giấu hung thủ, vì thực sự không hề có hung thủ nào cả. Cô biên tập đó chết do tự sát thôi!"

Tổ chuyên án cảm thấy vô cùng bất ngờ, Uy Thâm bảo Tống Hào từ từ kể tường tận tất cả những gì mình biết được về vụ án.

Cũng giống như hình tháp các giai tầng xã hội, trong tòa nhà này cũng phân ra ba hạng người.

Thứ nhất, là những người nằm trên đỉnh tháp, như giám đốc hay tổng biên tập. Họ có nhà, có xe, có vợ con và có cả người tình, có một cuộc sống xa xỉ về đêm.

Thứ hai, là những người ở tầng lớp trung đẳng, là các nhân viên văn phòng. Họ chẳng có tiền, chẳng có xe riêng, tất cả đều lấy tàu điện ngầm và xe buýt là đôi chân Hạ. Họ không mua nổi nhà, nên đành chấp nhận thuê ghép với người khác. Và trong chính cuộc sống như vậy, họ chọn cho mình những người yêu có hoàn cảnh tương xứng, rồi cứ thế lái "cỗ xe tình yêu" lãng mạn chạy tới với những cuộc hôn nhân thời hiện đại. Kết cục sẽ hoặc là lật xe, hoặc là tai nạn.

Thứ ba, là những người thuộc lớp dưới cùng của hình tháp. Họ là những người bảo vệ, những lao công, quét dọn. Họ phải sống ở những căn phòng chật hẹp dưới tầng hầm. Họ không có gì cả, không tiền, không xe, không nhà, không học thức, và không cả bạn gái. Những con người làm thuê này phần lớn đến từ những vùng quê nghèo khó. Vì mong muốn chinh phục ước mơ, họ rời bỏ quê nhà, nhưng sau bao năm làm việc vất vả, đổi lại vẫn chỉ là mức lương ba cọc ba đồng, và những dằn vặt trong tình cảm. Không biết đã có bao nhiêu mồ hôi của tuổi trẻ đổ xuống thành phố này, nhưng cuối cùng lại bị cả thành phố lãng quên. Sự khuyết thiếu trong đời sống sinh lí khiến họ đành phải tìm cách để giúp đỡ chính mình.

Đăng Phong và Tống Hào, một người phương Bắc, một kẻ miền Nam, hai cánh Bồ Công Anh lưu lạc đến căn phòng nhỏ đưới tầng hầm của tòa nhà này.

Phương Bắc núi non điệp trùng, miền Nam rừng cây khắp chốn. Hàng ngày, hai người họ cùng nhau khoác lên mình tấm áo người bảo vệ, tuần tra khắp cả khu nhà, rồi đôi khi cởi trần rủ nhau đi uống rượu, lại có lúc nằm dài trên giường đọc sách với nhau, không biết từ khi nào, tình bạn của họ trở nên thân thiết lạ kì. Đăng Phong hơi có chút vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng trầm ngâm ít nói, tính tình hướng nội, đến cả khi cười cũng phải dùng tay che miệng vì ngượng ngùng. Tống Hào thì luôn cho rằng mình có phần thông minh.. Tống Hào thỉnh thoảng cũng nói đùa với Đăng Phong: "Sau này tao sẽ kiếm tiền, có tiền rồi tao sẽ mua lại cả tòa nhà này cho mà xem."

Đăng Phong cũng hùa theo: "Thế mày có để tao được lên chức trưởng phòng bảo vệ, được làm quản lí không?"

Tống Hào được thể lên giọng: "Đến lúc ấy mày cần gì làm bảo vệ! Tao đã là ông chủ rồi, mày cũng phải làm trợ lí chứ!"

Đăng Phong vẻ mặt mơ màng, mường tượng: "Hê hê! Mới nghĩ đến thôi thấy sướng rồi!"

Tống Hào bỗng quay sang hỏi: "Này, thế mày có suy nghĩ hay ước mơ gì không?"

Đăng Phong hơi buồn, đáp: "Tao chỉ muốn được gặp lại mẹ tao thôi!"

Tống Hào dịu giọng: "Đừng có ngốc thế nữa, mẹ mày đã mất lâu rồi còn gì!"

Sau khi điều tra, phía cảnh sát cho biết, mẹ của Đăng Phong đã mất vì treo cổ tự vẫn năm hắn mới sáu tuổi. Cha của hắn là một thầy bói làng, ngoài việc giả thần giả quỷ thỉnh thoảng còn xem bói xem tướng cho người ta. Khi còn nhỏ, Đăng Phong từng có thời dùng một cây trúc nhỏ, dắt người cha giả mù của mình đi khắp thôn cùng ngõ hẻm, từ những ngày hè hoa hòe rợp bóng, sang những chiều thu hương quế thơm lừng, biết bao con đường quê miền Bắc đã từng in dấu chân hai cha con.

Một ngày mùa xuân, tiếng sấm vọng qua sườn đồi cạnh nhà, mấy chùm hoa cúc bên đường lắc lư theo gió. Một cậu bé lăn chiếc lốp xe nóng chạy trên con đường nhựa. Một cơn mưa bất chợt trút xuống, nước từ bốn phía dồn về, đứa bé lăn nhanh chiếc lốp xe về tới nơi rồi chạy xộc vào nhà.

Phía sau cánh cửa, xác ông bố đang treo lơ lửng trên không.

Bấy giờ, Đăng Phong mới vừa sáu tuổi.

Cậu bé vô cùng sợ hãi. Trên chiếc giường tre bên cạnh đã đặt sẵn mấy chiếc quần len, tất cả được sắp xếp cẩn thận từ cỡ nhỏ đến lớn. Trước khi qua đời, ông bố đã kịp đan cho cậu con trai của mình tất cả số quần len để mặc từ khi cậu còn nhỏ đến khi trưởng thành. Tất cả có sáu chiếc. Cậu bé xông về phía trước, ôm chặt lấy mẹ, khóc nấc lên từng hồi. Tiếng khóc đó cứ thế theo cậu đến tận nhiều năm sau này.

Mẹ ơi mẹ à! Mẹ dệt áo hoa!

Trong đêm khuya vắng, đèn kia nhạt nhòa!

Kim hỡi kim à! Đừng đâm mẹ nha!

Đau bàn tay mẹ! Đau vào tim ta!

Mẹ ơi mẹ à! Mẹ đan quần hoa!

Ngày đông tuyết trắng, ấm lòng con xa!

Kim hỡi kim à, đừng đâm mẹ nha!

Đau bàn tay mẹ! Đau vào tim ta!

Cậu bé lớn lên thành người, vẫn mặc chiếc quần len do chính tay mẹ đan xuống thành phố, bắt đầu cuộc mưu sinh mới. Cậu bé ngày nào giờ thân hình đã cao lớn, chiếc quần len mẹ đan đã có phần chật và nhỏ. Khi ở trong kí túc, Tống Hào từng trêu đùa Đăng Phong vì cậu mặc một chiếc quần len nhỏ như quần bó ép. Đó cũng là lần đầu hên Đăng Phong nổi giận với người bạn của mình, cậu ta nói: "Đây là quần do mẹ tao đan, dù có chết tao cũng phải mặc xuống mồ."

Và thực sự, con người cố chấp này đã mặc nó cho đến lúc chết.

Hai ngày trước khi vụ án xảy ra, hai người bảo vệ khi đi tuần tra có thấy hai nhân viên ở lại làm thêm giờ. Đăng Phong định nhắc nhở họ khi về nhớ tắt điện, nhưng Tống Hào ngăn không cho cậu lên tiếng.

Tống Hào ghé tai Đăng Phong thì thầm: "Kệ đi mày, thử rình xem chúng nó có... gì gì không. Gì gì ấy! Mày hiểu chứ?"

Đăng Phong chỉ cười hì hì không nói.

Hai nhân viên kia bắt đầu cãi vã. Hai tên bảo vệ đang nhìn trộm có phần thất vọng vì không có trò gì hay để nhìn!

Tôn Kiến cất giọng dứt khoát: "Em quên anh đi! Anh cũng sẽ quên em. Thực sự chúng ta không hợp nhau. Anh mong em sẽ hạnh phúc!"

Tôn Mạn Thi thút thít trả lời: "Sau này em sẽ không bao giờ còn hạnh phúc được nữa rồi! Anh sẽ phải hối hận! Anh hãy nhớ đấy!"

Tôn Kiến vẫn tiếp tục nói to: "Em bình tĩnh một chút có được không? Thất tình thì có gì to tát đâu chứ! Trong đời này ai mà không phải trải qua thất tình chứ!"

Tôn Mạn Thi nói trong tuyệt vọng: "Tôi sẽ không thất tình! Tất cả con người này tôi đã dâng hiến cho anh. Dâng tất cả!"

Tôn Kiến bực dọc, nói: "Em đừng có nói khó nghe như thế được không?"

Tôn Mạn Thi cũng nổi cơn tức giận: "Bây giờ anh thấy khó nghe rồi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro