Chương 64: Vụ án hồn ma nữ nơi thang máy (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn Kiến càng khó chịu gắt lên: "Em đừng có ép người quá đáng như thế! Tình cảm của chúng ta chính vì em mà kết thúc đấy em biết không? Em là một cô gái thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm em đã cư xử quá đáng quá rồi đấy!"

Tôn Mạn Thi nghiêm giọng: "Anh trả lời em lần cuối, anh có còn yêu em không?"

Tôn Kiến xuống giọng: "Tình yêu giống như một bình hoa. Mỗi lần cãi nhau trên bình hoa sẽ thêm một vết rạn nứt. Chiếc bình hoa tình yêu một khi đã vỡ sẽ không thể nào còn gắn lại được nữa, em hiểu chưa?"

Tôn Mạn Thi lại quay ra gặng hỏi: "Anh có còn yêu em không? Em cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng em hỏi, anh nhất định phải có câu trả lời dứt khoát!"

Tôn Kiến nghiêm giọng: "Anh không thể chịu nổi em nữa rồi. Quên anh đi! Chúng ta đều quên nhau, quên cả cuộc tình này, hãy làm bạn lại từ đầu được không?"

Tôn Mạn Thi lạc giọng: "Được! Anh muốn quên tôi? Không dễ như thế đâu! Tôi sẽ khiến anh cả đời này không quên được tôi, để anh cả đời này phải mơ ác mộng."

Tôn Mạn Thi vì tình yêu đã trao tấm thân trong trắng của mình cho Tôn Kiến. Sau khi chia tay, cô đau đớn muôn phần. Người con gái có lòng đố kị lớn hơn ai này, vì tình yêu mà có thể đi học lớp tâm lí và phân tích các chòm sao. Cô còn vì ghen tuông, mà gần như đắc tội với hầu như tất cả các đồng nghiệp nữ trong công ty.

Không thể lấy lại trái tim của người yêu, cô chỉ còn nghĩ đến cái chết. Những người con gái có thể tự sát vì tình thực sự là những con người quá ư cố chấp.

Vài ngày sau đó, Tôn Mạn Thi tìm đến một cửa hàng chuyên bán nhạc cụ để tìm mua một cuộn dây dương cầm. Sau khi xảy ra sự việc Đăng Phong tự sát, cảnh sát đã tìm đến tiệm nhạc cụ này và xác nhận thông tin là chính xác. Ông chủ cửa hàng cho biết, vị khách nữ lúc đến mua hàng vẫn còn đang nước mắt lưng tròng.

Trong ngày quyết định tự tử, Tôn Mạn Thi một mình ở lại văn phòng đến tận khuya. Từ ngoài hành lang vọng lại tiếng gõ bát. Cô lần theo âm thanh đó thì thấy một người bảo vệ đang quỳ ở góc khuất cầu thang cũ gõ vào chiếc bát đựng đầy cơm và thịt kho, trước mặt còn đốt hai cây nên trắng.

Người đó không ai khác chính là Đăng Phong.

Anh ta vừa gõ bát vừa nói: "Mẹ ơi, mẹ về ăn cơm đi!"

Tôn Mạn Thi từng biên tập nhiều sách về thể loại kinh dị, nên cô biết người này đang muốn gọi hồn.

Tôn Mạn Thi đứng sau lưng Đăng Phong, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Anh rất muốn gặp ma sao?"

Đăng Phong quay đầu lại, nhận ra Tôn Mạn Thi chính là cô gái từng cãi nhau với bạn trai mấy hôm trước trả lời: "Đúng thế. Tôi đang gọi hồn đây."

Tôn Mạn Thi chầm chậm lên tiếng: "Chính là tôi đây."

Đăng Phong đứng phắt dậy, đứng sát vào người trước mặt, dụi dụi mắt, rồi kết luận: "Cô không phải ma!"

Tôn Mạn Thi trả lời: "Chỉ lát nữa thôi, tôi sẽ biến thành ma đấy!"

Đăng Phong ngoảnh đầu quay đi, nói: "Tôi chẳng tin."

Tôn Mạn Thi vẫn nói tiếp: "Tôi đang chuẩn bị đi tự, sát đây!"

Tôn Mạn Thi kể lại việc cô bị người yêu bỏ rơi, nên mua dây đàn chuẩn bị tự sát cho Đăng Phong nghe. Cô cảm thấy mình không thể sống thêm được nữa và chỉ có cái chết mới giúp cô giải thoát được mà thôi. Đăng Phong khuyên cô mấy câu, nhưng trong lòng bỗng chợt nhớ tới ông bố xấu số của mình, nên không nói gì nữa. Nhưng trong lòng anh ta luôn canh cánh một câu hỏi: "Vì sao họ lại chọn việc treo cổ chứ không phải nhảy lầu? Nhảy từ trên này xuống dưới kia... Chẳng phải đơn giản hơn sao?"

Câu trả lời của Tôn Mạn Thi là: "Tôi không muốn nhảy lầu mà tôi muốn treo cổ chết trong thang máy. Tôi muốn kẻ phụ tình kia phải ám ảnh cả đời. Để mỗi lần anh ta đi thang máy đều phải nghĩ đến tôi, suốt kiếp không quên!"

Tôn Mạn Thi nhờ Đăng Phong treo giúp sợi dây đàn vào trong thang máy.

Đăng Phong cũng có chút tư lợi. Anh ta muốn nhờ Tôn Mạn Thi chuyển vài lời đến bố mình dưới suối vàng, nên nhiệt tình giúp đỡ. Tôn Mạn Thi giữ nút thang máy, không cho cửa đóng lại, Đăng Phong lôi thùng rác ngoài hành lang vào bên trong, đứng lên đó, dùng tay mở nắp cửa thông khí phía trên. Một đầu sợi dây được buộc chặt vào phía trên buồng thang máy, một đầu xuyên qua lỗ thông khí, rồi thắt nút lại, sau đó đặt thùng rác chặn trước cửa thang.

Sau khi mọi việc đã xong, Đăng Phong nói với Tôn Mạn Thi: "Nếu cô chết thật, sang đến thế giới bên kia, nhớ giúp tôi nói nhỏ với mẹ tôi một câu, là tôi rất nhớ mẹ, nhớ suốt bao nhiêu năm nay rồi, bảo mẹ tôi về báo mộng cho tôi biết nhé!"

Tôn Mạn Thi gật gật đầu, đi vào trong thang máy. Cô thắt chiếc khăn lụa thành hình số tám, rồi luồn tay mình vào từ phía sau.

Tôn Mạn Thi đưa đầu vào trong thòng lọng dây đàn, nước mắt dâng tràn, chỉ nói một câu: "Tạm biệt!"

Đăng Phong kéo thùng rác ra, đặt vào chỗ cũ, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại. Đăng Phong cũng nói một câu: "Tạm biệt! Nhớ chuyển lời tới mẹ tôi nhé!"

Tôn Mạn Thi muốn tự sát, Đăng Phong giúp đỡ, hai người lợi dụng lẫn nhau, một người muốn chết, một người muốn gặp người thân đã mất.

Sau này, khi phân tích vụ án, tổ chuyên án cho rằng Tôn Mạn Thi cố tình buộc tay mình về phía sau để vu oan cho bạn trai Tôn Kiến, hoặc cũng có thể vì cô ta sợ đến phút chót mình lại đổi ý, không muốn tự sát nữa. Khi Tôn Mạn Thi tự sát, có thể thang máy đã xảy ra sự cố. Một mình cô đứng đợi chờ cái chết giữa bóng tối bao trùm.

Khi lật lại những di vật cô để lại, tổ chuyên án phát hiện ra một trang giấy, trên tờ giấy để lại có viết: "Tôn Kiến đã giết tôi!" Nhưng mặt giấy phía sau lại là một bức thư tình. Câu cuối cùng trong bức thư đó là: "Cho dù có phải đánh đổi cả thế giới này, em cũng không thể để mất anh."

Đăng Phong trở về phòng, kể lại mọi chuyện với Tống Hào. Tống Hào vừa sợ hãi vừa tức giận, không biết nói gì hơn, chỉ tay vào Đăng Phong mắng: "Mày... Mày đúng là đồ hâm. Mày thành kẻ giết người rồi có biết không hả? Cảnh sát sẽ đến tóm cổ mày tống vào tù cho mà xem!"

Đăng Phong vẫn ngơ ngác: "Nhưng tao có giết người đâu, tao chỉ giúp một tay thôi mà!"

Tống Hào tức giận với sự ngây thơ của Đăng Phong: "Hiện trường có dấu vân tay và dấu giày của mày, đến lúc đó mày còn giải thích được gì nữa?"

Tống Hào ngày thường rất thích xem các cuốn sách trinh thám, nên rất hiểu các cách phá án của phía cảnh sát. Để giúp người bạn của mình tránh bị tình nghi, Tống Hào yêu cầu Đăng Phong xóa sạch vết chân và dấu vân tay tại hiện trường, rồi tháo sợi dây đàn, vứt đi.

Hai người bắt tay nhau cùng tìm cách ứng phó với cảnh sát, nên suốt một thời gian dài phía cảnh sát điều tra không hề tìm được bằng chứng gì nghi ngờ họ.

Sau khi vụ án xảy ra vài ngày, Đăng Phong cũng treo cổ tự vẫn. Tổ chuyên án không hiểu vì sao anh ta lại chọn tầng mười tám. Tống Hào nói, có thể nơi đó giống như mười tám tầng địa ngục. Đăng Phong dù có phải tìm khắp mười tám tầng địa ngục, cũng phải tìm ra mẹ của mình. Tống Hào cho biết, trong sách có viết về "Mười cách để gặp ma". Đăng Phong đã lần lượt thử hết tất cả các cách đó, nhưng không có kết quả gì. Có thể các cách đó đều không có tác dụng. Nhưng cách cuối cùng thì nhất định sẽ thành công, nhất định có thể đưa người con trai đáng thương đến gặp lại me mình, đó là... cái chết!

Sau khi vụ án được giải quyết. Quản lí tòa nhà đã thay toàn bộ thang máy mới. Khi lắp đặt trong đường hầm thang máy, công nhân thi công nhìn thấy bên dưới đoạn tường ở tầng mười tám có một cái cửa.

Một tháng sau, tại một khu chung cư củ, người ta phát hiện ra xác chết của một người đàn ông, không ai khác chính là Tôn Kiến. Nạn nhân được xác định là tự sát chết do treo cổ. Có người đồn hắn hối hận vì những việc mình làm nên chọn cách ra đi cũng có người nói hồn ma của Mạn Thi đến tìm hắn để đòi lại tình yêu mà nàng ôn thờ như sinh mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro