16. Hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trình học của khoa văn học cũng không nặng, đặc biệt là đối với con cái gia đình thư hương lại có trí nhớ tốt như Lãnh Táp. Đôi khi Lãnh Táp sẽ đến khoa Y học bên cạnh, đi theo học ké với An Lucy, chí hướng của An Lucy là kế thừa nghề của cha cô ấy, trở thành một bác sĩ tốt. Mặc dù bây giờ nữ bác sĩ còn không có nhiều, nhưng dù sao vẫn có, An gia chỉ lo lắng nữ nhi chịu khổ không nổi, còn lại đều không có ngăn cản ý nguyện của cô nàng.

Đỡ An Lucy với gương mặt tái nhợt bước ra khỏi phòng thí nghiệm giải phẫu, An Lucy nhẫn nại thật lâu rốt cục vẫn là nhịn không được đẩy Lãnh Táp ra chạy vội tới ven đường ngồi xuống ói không ngừng. 

Lãnh Táp thở dài, quay người đi trở về toà nhà dạy học. Đợi nàng bưng một cốc nước đi ra, An Lucy vẫn ngồi xổm bên đường khóc nức nở.

"Đứng lên, uống nước nè." 

An Lucy đỡ cây đứng dậy, cầm cốc nghẹn ngào uống một ngụm, tội nghiệp nhìn Lãnh Táp, "Táp Táp, tớ vô dụng quá phải không?" Lần đầu tiên lên lớp giải phẩu, cô liền ói nhiều như vậy. Rõ ràng lúc trước học lý thuyết còn tràn đầy tự tin. 

Lãnh Táp đỡ cánh tay cô, "Vẫn còn tốt mà, ít nhất cậu đã nhịn đến hết tiết mới ói." Có không ít sinh viên mới nhìn thấy thi thể liền ói ngay tại chỗ đấy. 

An Lucy nghẹn ngào, "Thế nhưng mà... Cậu không có vấn đề gì hết, không phải cậu học khoa văn học sao?" 

Lãnh Táp nhìn trời, "Chuyện này hả... Thiên phú dị bẩm đó?" Người mà nàng giết còn nhiều hơn so với thi thể trong trường học. Mặt khác, trong tổ Hồ ly năm người, Ngân Hồ ngẫu nhiên cũng có trường hợp phải giả trang thành bác sĩ ngoại khoa, mặc dù không nhiều cơ hội như vậy.

"Ờ......" 

Trong toà nhà lại lục tục đi ra một đám sinh viên cũng có sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy An Lucy như vậy, cũng không có ai đi chế giễu cô. 

Đại học An Lan đã từng là học viện nữ duy nhất ở An Hạ, dù là bây giờ thì cũng là một trong những Đại học tổng hợp tốt nhất An Hạ. Cơ hồ những cô gái có điều kiện đọc sách trên khắp An Hạ đều hướng tới ngôi trường này. Nhưng mà khoa Y học của Đại học An Lan lại là khoa có tỷ lệ đào thải cao nhất trong số các khoa của trường, nghe nói tỷ lệ tốt nghiệp không đến 30%. Mà ở thời điểm Đại học An Lan vẫn thuần túy là trường nữ thì tỷ lệ khoa Y học tốt nghiệp chỉ có 10%. Trong đó có hơn phân nửa chính là tại sau lần thứ nhất thực tiễn giải phẫu đã lựa chọn chuyển ngành hoặc trực tiếp nghỉ học. Bất quá có thể kiên trì đến tốt nghiệp, trên cơ bản đều có thể trở thành nữ chiến binh. 

"Táp Táp, Hiểu Hiểu, sao các cậu vẫn... Có chuyện gì thế?" Tống Tuyền cùng Bạch Hi sóng vai đi tới, nhìn thấy hai người có chút không hiểu. Vốn dĩ đã hẹn bốn người cùng đi ăn cơm trưa, kết quả hai người đợi một hồi lâu Lãnh Táp và An Lucy vẫn chưa tới, nên tới xem một chút. 

Lãnh Táp chỉ An Lucy, "Tiết giải phẫu thôi." 

"A......" Hai người bừng tỉnh đại ngộ, liền vội vàng tiến lên lo lắng, "Hiểu Hiểu, cậu không sao chứ? Hay là chúng ta đi ăn thanh đạm một chút?" 

Tống Tuyền nói: "Tớ cảm thấy phải là lấy độc trị độc, nếu không thì trưa nay chúng ta ăn lạp xưởng huyết vịt đi?" 

"Ọe!" An Lucy rưng rưng trừng Tống Tuyền một cái, chạy đến ven đường tiếp tục nôn đến mức muốn ra cả ruột gan. 

Lãnh Táp và Bạch Hi song song nhìn về phía Tống Tuyền, Tống Tuyền nhún nhún vai, "Tớ nói sự thật, lấy độc trị độc là biện pháp nhanh nhất." 

"Tớ đồng ý." Lãnh Táp gật đầu, "Nhưng mà tự ngược quá mức, sẽ lưu lại bóng ma tâm lý." Trước kia nàng cũng bị ép ăn mầm đậu, biết rõ cảm giác đó lừa dối đến mức nào. 

Trong khi hai người đang nói chuyện, An Lucy đã quay lại. Lau nước mắt một cái, kiên định nói: "Đi ăn cơm!" 

"Ăn cái gì?" Bạch Hi hỏi, "Húp cháo được không? Hoặc tớ mời cậu ăn bánh ngọt." 

An Lucy nói: "Lạp xưởng huyết vịt! Thịt kho tàu! Sườn heo om!" 

"... Cậu không buồn nôn nữa sao?" Lãnh Táp hỏi. 

An Lucy mở to đôi mắt hồng hồng, phóng khoáng nói: "Nôn hết rồi, tạm thời không còn gì để nôn nữa!" 

"......" 

Đương nhiên không thể thật sự đi ăn lạp xưởng huyết vịt, 4 người vẫn là tìm một quán ăn bình thường ở gần trường học gọi món ăn thanh đạm một chút. Cơm nước xong xuôi, chờ nhân viên phục vụ đem bát đũa thu lại, Tống Tuyền lại thuần thục móc ra mấy cuốn sổ hơi dày từ trong túi xách, đưa một nửa cho Lãnh Táp, mặt khác hai người còn lại đã gục xuống bàn hai mặt nhìn nhau. 

Lãnh Táp theo thói quen mà lật sổ ra bắt đầu tính toán, tính nhẩm. 

Tống Tuyền móc một cái bàn tính bỏ túi nhỏ ra từ trong túi xách, vừa tính vừa nhìn Lãnh Táp đang nhẩm tính cực nhanh, cô nhịn không được hâm mộ nói, "Thật hâm mộ năng lực tính nhẩm như cậu, lại nói người như cậu tại sao không học khoa học tự nhiên đi." 

Lãnh Táp vừa tính sổ sách vừa nói: "Tớ học khoa học tự nhiên thì Lão gia tử có thể đánh gảy chân của tớ, coi như đánh không được thì chính hắn cũng tức điên lên, cha tớ cũng phải quỳ gãy chân trước giường của ông ấy. Cha tớ đã quỳ trước mặt của ông ấy hơn nửa đời người rồi, vẫn là nên đối với đầu gối của cha tớ tốt một chút." 

Tống Tuyền hiểu rõ gật đầu nói: "Đế sư mà, chắc chắn không hi vọng người trong nhà lây nhiễm những thứ đầy mùi tiền." Mấy năm trước, rất nhiều người đọc sách thanh cao xem thường thương nhân. Mặc dù mấy trăm năm nay thương gia đã không bị xem là nghề nghiệp đê tiện, nhưng trên đời lúc nào cũng có người cảm thấy mọi thứ đều là kém cỏi, chỉ có đọc sách là tốt. Huống chi loại người đã từng ở vị trí cao nhất mà văn nhân mơ ước như Lãnh lão thái gia. Đế sư đấy, thầy của thiên tử, còn có thể để mắt tới ai? 

Tống Tuyền nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Táp, "Thật là kỳ quái, Lãnh gia vậy mà lại sinh ra một cô nương như cậu." 

Lãnh Táp nhíu mày nói: "Tống gia không phải cũng sinh ra một cô nương như cậu sao?" 

Lãnh Táp đã gặp cha mẹ của Tống Tuyền cùng hai anh trai của cô ấy, quả thực cũng không tính là nhân vật khôn khéo gì, hết lần này tới lần khác trẻ tuổi như Tống Tuyền lại là một người đa mưu túc trí, nói là đại diện cho trí thông minh của Tống gia cũng không nói quá.

Tống Tuyền thở dài nói: "Tớ có thể làm sao bây giờ? Mặc dù Đốc quân xem như vẫn tín nhiệm cha tớ, nhưng đó cũng là do cha tớ vô tâm và không có tham vọng. Hai người anh kia của tớ cũng cùng một phẩm tính như cha tớ, mẹ tớ thì không cần nói đến. Ngoại trừ tiêu tiền và đánh bài tán gẫu với nhau, còn lại đều không để ý tới, một nhà của tớ cũng không thể cùng nhau ngu ngốc phải không?" 

Bạch Hi tò mò hỏi: "A Tuyền, nếu như mẹ cậu một mực bắt cậu kết hôn thì cậu định làm như thế nào?" 

Tống Tuyền ngẫm nghĩ, "Vậy tớ liền rời khỏi Ung Thành, mấy năm sau lại trở về." 

"Hả?" 

Nghe như vậy không chỉ có Bạch Hi, mặt mày ủ dột An Lucy cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, "A Tuyền, cậu không muốn gặp chúng tớ nữa hả?" 

Tống Tuyền giật giật khóe miệng, "Cũng không phải xa tận chân trời góc biển gì, tớ muốn đến Giang Thành hoặc là Kinh thành, các cậu có thể tới thăm tớ hoặc tớ trở về thăm các cậu đều rất thuận tiện. Lại nói, còn có thể gọi điện thoại mà." 

"Cũng đúng nha." Điều kiện nhà các nàng đều không tệ, nhà nào cũng có điện thoại, ngoại trừ Lãnh gia. 

Đến bây giờ Lãnh gia đừng nói là điện thoại, ngay cả đèn điện đều không có gắn. Lãnh lão thái gia cừu thị hết thảy những thứ mới, cho dù con cháu của Lãnh gia có muốn cũng không dám nói. Đương nhiên, một phương diện khác cũng có thể là vì bây giờ Lãnh gia không còn thịnh vượng như xưa, dù sao vô luận là đèn điện hay là điện thoại, đều không phải là đồ vật thông dụng, vẫn rất đắt tiền. Lãnh gia nhiều người như vậy, muốn gắn cũng không khả năng chỉ gắn một phòng. 

Lãnh Táp hỏi: "A Tuyền, về sau cậu định kinh thương hả?" 

Tống Tuyền để sổ sách xuống, nói: "Không, tớ muốn đi thi công chức." 

"A Tuyền muốn làm quan hả?" Bạch Hi nháy nháy mắt. 

"Không được hả?" 

Lãnh Táp đối với cô nàng giơ ngón tay cái lên, "Không tệ, cố lên!" 

Tống Tuyền không khỏi nhoẻn miệng cười, "Vẫn là nói chuyện với Táp Táp thoải mái nhất." Nếu cô cùng người khác nói như vậy, lúc nào cũng có người khuyên cô là không cần làm vậy hoặc không thể làm được. 

An Lucy cũng nói: "Kỳ thực rất tốt nha, ông nội tớ nói Phó tỉnh trưởng Vân Châu chính là một vị nữ sĩ, cũng rất lợi hại đấy." 

Tống Tuyền có chút tiếc hận, "Cậu nói là Trác Lâm nữ sĩ phải không? Đúng vậy, nhưng đáng tiếc Trác Nữ Sĩ lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể làm Phó tỉnh trưởng, quá không công bằng! Tớ liền muốn làm Tỉnh trưởng!" 

Trác Lâm nữ sĩ làm Phó tỉnh trưởng hơn hai mươi mấy năm, cũng không phải bởi vì bà không đủ năng lực, mà là bởi vì bà là nữ! Trác Lâm ở Vân Châu hơn mười năm, đổi 3 lần Tỉnh trưởng, người nào cũng không có năng lực mạnh hơn bà. Những người kia giống như là chạy đến Vân Châu mượn năng lực của Trác Nữ Sĩ để kiếm chiến tích. 

"A Tuyền cố lên!" 

"A Tuyền cố lên!" 

"A Tuyền cố lên!"

"......" Tống Tuyền im lặng, cổ vũ thế này thật vô hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro