5. Đồng ý hôn sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó gia cũng không giống đại đa số nhà giàu mới nổi ở Ung Thành sống trong biệt thự rộng rãi xa hoa, mà ở trong khuôn viên nhà cổ của Phó gia chiếm diện tích rộng lớn trong thành phố. 

Tại một căn phòng ở sâu trong hậu viện, cửa sổ đóng chặt làm cho ánh mặt trời ban chiều dù có chiếu thẳng vào cửa sổ thì phòng làm việc vẫn u ám, không một tia sáng nào lọt vào được.

Một bóng người trầm mặc ngồi trong góc thư phòng, đầu hơi cúi xuống phảng phất như là đang ngủ. 

Cửa thư phòng bị một người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một tia sáng chiếu xuyên qua cửa nhưng rất nhanh bị đóng lại.  

"Thiếu... Đại thiếu gia." Một thanh niên dáng người cao lớn tướng mạo tuấn mỹ đứng ở cửa, cung kính hướng về bóng người trong góc tối nói.

Chờ nửa ngày không thấy trả lời, thanh niên có chút lo lắng muốn tiến lên phía trước để kiểm tra, thì nghe được một âm thanh u lãnh truyền đến, "Chuyện gì?" 

Thanh niên thở ra nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Đốc quân... Đốc quân vừa đánh tứ thiếu gia ba mươi roi ở tiền viện." 

"......" Vẫn là im lặng, thanh niên cảm thấy không khí trong thư phòng đè nén đến nỗi khiến cho hắn khó thở. Nhưng lại không thể không nói chính sự, nhớ tới sự tình mà mình phụng mệnh đến nói, trên mặt thanh niên không khỏi lộ ra mấy phần không cam lòng, "Đại thiếu gia, Đốc quân và phu nhân......" 

"Bọn họ muốn ta làm cái gì?" 

Trong lòng thanh niên bỗng rớt một nhịp, "Lãnh gia không chịu từ hôn, Đốc quân hy vọng... Đại thiếu gia có thể lấy Lãnh gia Tam tiểu thư." 

Lại một lần nữa chìm vào im lặng, ngay lúc thanh niên cho là đối phương sẽ lại không đáp lời nữa thì nghe được hắn cười lạnh một tiếng, "Cháu gái của đế sư... Đây là vừa sợ không có người chịu gả cho ta, vừa vặn có thể vẹn toàn đôi bên đó hả?" 

Lần này tới lượt người đứng ở cửa im lặng. Theo độ hiểu biết của hắn đối với Đốc quân, chỉ sợ chưa hẳn không có ý này, bằng không nếu Phủ Đốc quân không muốn đắc tội đế sư thì cũng có biện pháp trấn an Lãnh gia. 

Với tình trạng hiện giờ của Đại thiếu gia, nếu như chỉ là muốn cưới vợ, tự nhiên còn có nhiều, rất nhiều nhà nguyện ý đem nữ nhi đưa tới. Nhưng nếu thật muốn cưới một cái lên được phòng khách con dâu chỉ sợ cũng không dễ dàng, Lãnh gia Tam tiểu thư là người mà Lão thái thái nhìn trúng lúc còn sống, Lãnh gia bây giờ mặc dù sa sút nhưng nội tình còn đó, Phó gia cũng không thiếu điểm quyền thế và tiền tài này. Xuất thân tốt, bản thân Lãnh Tam tiểu thư lại là sinh viên Đại học An Lan, cũng là mỹ nhân nổi tiếng ở Ung Thành, làm con dâu của Phó gia thì không thành vấn đề. 

"Đại thiếu gia, Đốc quân......" Thanh niên có chút chần chờ, hắn cũng không biết mình có thể nói cái gì. Trận biến cố nửa năm trước quá mức tàn nhẫn đối với đại thiếu gia, so với từ trên trời ngã vào trong bụi trần còn khốc liệt hơn. Bây giờ vị hôn thê của mình lại mang thai con của thân đệ đệ... Thanh niên nghĩ thầm trong lòng, Tứ thiếu và Trịnh gia tiểu thư quả thật chỉ đơn thuần là lưỡng tình tương duyệt thôi sao? Hai người kia một người mới từ kinh thành trở về không lâu, còn một người tại Ung Thành, từ đâu sinh ra tình cảm nhiều như vậy?

"Đốc quân nói, nhường Đại thiếu gia suy nghĩ một chút đến lão thái thái. Nguyện vọng lớn nhất của lão thái thái cùng lão thái gia khi còn sống là nhìn thấy Đại thiếu gia lập gia đình... Tứ thiếu gia làm việc này không được chính đáng, nhưng cũng không phải do Lãnh gia tiểu thư sai. Đốc quân cũng tự mình nhìn thấy, Lãnh gia tiểu thư... Mọi thứ đều tốt, làm được Phó gia Đại thiếu phu nhân." 

"Chỉ sợ bây giờ Phó Phượng Thành không làm được Lãnh gia con rể." Trong bóng tối Phó Phượng Thành cười lạnh, "Đem một cô nương thật tốt gả cho một tên phế nhân, đây là nghĩ như thế nào? Như vậy là đền bù cho nhà người ta hay là nghĩ lại lừa người ta lần nữa?" 

Thanh niên khẽ thở dài, "Lãnh gia không đồng ý từ hôn, Lãnh Tam tiểu thư cũng đã đáp ứng. Chỉ cần Đại thiếu gia đồng ý, chuyện này... Liền có thể định rồi. Đại thiếu gia, Lãnh gia vị kia lão thái gia... Chỉ sợ sẽ không đồng ý cùng Phó gia từ hôn." 

"Để Phó Ngọc Thành đi cưới!" Phó Phượng Thành lạnh lùng nói: "Nói với lão đầu tử, nếu không nghĩ ném danh tiếng của Phó gia vào thùng rác, liền thành thật cưới Lãnh tiểu thư vào cửa. Còn vị Trịnh gia kia... Tùy tiện hắn xử lý như thế nào cũng được." 

"Tứ thiếu gia lấy cái chết uy hiếp." Thanh niên cười khổ, nếu là tứ thiếu gia đồng ý còn cần làm những chuyện này sao? Phó gia cũng không thiếu một mối quan hệ thông gia với Trịnh gia. 

"Vậy liền để hắn đi chết đi." Phó Phượng Thành thản nhiên nói, ngữ khí lạnh lẽo làm như không phải đang nói đến đệ đệ ruột thịt của mình. Một lát sau hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Ta đã quên, bây giờ hắn đắt như vàng, lão đầu tử cũng không thể đem hắn như thế nào." 

Thanh niên nghĩ thầm trong lòng, "Không phải sao? Nếu như là lúc trước, đại thiếu không có xảy ra việc gì, Tứ thiếu làm gì có gan khiêu chiến với Đốc quân? Nhị thiếu Tam thiếu Ngũ thiếu là con thứ, hơn nữa Nhị thiếu và Tam thiếu đã bị dưỡng phế đi, Ngũ thiếu tuổi còn nhỏ tính tình ngang ngược lập dị, Phu nhân tuyệt đối sẽ không cho phép một đứa con thứ thượng vị, hiện tại Phó gia cũng chỉ còn một mình Tứ thiếu."

"Đại thiếu gia, Lãnh gia Tam tiểu thư đã đồng ý. Nếu như ngài... Từ chối lần nữa thì chỉ sợ sẽ... không tốt lắm......" 

Phó Phượng Thành trầm mặc phút chốc, rồi cười lạnh một tiếng, "Đã như vậy, lão đầu tử còn để cho ngươi tới hỏi ta làm gì?" 

"Vậy Đại thiếu gia đồng ý rồi phải không?" 

Phó Phượng Thành không tiếp tục trả lời, thân ảnh ngồi trên xe lăn lại cúi đầu xuống phảng phất như đã lâm vào ngủ say. Thanh niên đứng ở cửa lại thở phào nhẹ nhõm, không dám nói thêm gì nữa, kéo cửa thư phòng cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. 

Trong thư phòng u ám, một đôi mắt lạnh lùng bỗng nhiên mở ra. Ánh mắt kia hung ác nham hiểm lại bén nhọn phảng phất như ánh sáng của một thanh kiếm sắt bén, trong nháy mắt sẽ xé toạc bóng tối vô tận trước mắt. Một lúc lâu sau, một tiếng cười trầm thấp đầy mỉa mai vang lên trong thư phòng u ám đó.

Năm Thái Bình thứ 26 ở An Hạ, một sự kiện kinh thiên động địa đã xảy ra ở Ung Thành, Thủ phủ của 6 tỉnh thành phía nam. 

Thân phận là con dâu cả tương lai của Phó Chính, Đốc quân của 6 tỉnh phía nam, Trịnh gia Đại tiểu thư Trịnh Anh chưa kết hôn mà đã có thai, nếu chỉ là như thế thì cũng không có gì, nhưng đứa trẻ này lại là con của Phó gia Tứ thiếu gia. Mặc dù bị Phó gia gây áp lực, các toà báo và tạp chí ở Ung Thành không dám tùy ý đưa tin này, nhưng tin tức này vẫn lan truyền như mọc cánh, trong thời gian ngắn ngủi đã bay khắp toàn bộ Ung Thành thậm chí đến chỗ xa hơn. Trong phạm vi 6 tỉnh phía nam thì Phó gia còn có thể quản, nhưng ra khỏi đó thì lãnh thổ An Hạ lớn như vậy không phải chỗ nào Phó gia cũng có thể quản được. Có lẽ chỉ cần vài ngày thì tin tức về Phó gia sẽ lan truyền khắp cả nước.

Chưa kể... Thực tế thì Phó gia cũng chưa chắc thật có thể khống chế được báo chí của 6 tỉnh phía nam. Dù sao bây giờ cũng không phải là mấy năm trước, cho dù là Đốc quân cũng không có khả năng thật sự một tay che trời. 

Những tạp chí nhỏ đó không dám viết quá mức, nhưng nói bóng gió thì không có vấn đề gì. Lại càng không cần phải nói mấy văn nhân đó am hiểu viết theo phong cách xuân thu, muốn viết thì cũng không cần lo lắng sẽ không có cách viết.

Hai ngày sau Phó gia truyền ra tin tức, Phó gia Tứ thiếu gia cưới Trịnh gia nữ, mà nguyên bản Phó gia tương lai Tứ thiếu phu nhân sẽ gả cho Phó Gia Đại thiếu gia. 

Tin tức này vừa ra, toàn bộ Ung Thành đều bùng nổ. 

Dân chúng bình thường coi đó như tin đồn bát quái để tám chuyện, giới học thức báo chí thì vừa trào phúng mối tình đầy hồng phấn của Phó Tứ thiếu và Trịnh tiểu thư, vừa thông cảm Lãnh gia Tam tiểu thư vô tội bị tai họa. Đến nỗi những vị học giả đức cao vọng trọng đều đem miệng súng nhắm ngay Phó gia. Sinh ra loại con này, sớm nên lấy gậy đánh chết, bây giờ không biết liêm sỉ thành toàn đôi cẩu nam nữ này thì thôi, lại còn ép buộc Lãnh gia cô nương gả cho đại nhi tử đã tàn phế nữa chứ?

Cái gì? Ngươi nói không phải ép buộc sao? Là Lãnh gia cô nương đầu óc hỏng rồi nên mới muốn gả cho một người tàn phế, hay là Phó gia Đại nhi tử điên rồi nên mới muốn cưới một nữ nhân mà đệ đệ không cần? 

Nhưng mà nói như thế nào đi chăng nữa, đều là Phó gia sai, Phó đốc quân giáo dục không nghiêm không biết dạy con bằng không làm sao sẽ xuất hiện loại chuyện như thế này? 

Tóm lại chính là mắng! 

Trong lúc nhất thời, đủ loại tiểu thuyết sắc tình về đệ đệ cùng chị dâu tương lai tràn ngập khắp Ung Thành, Phó gia bị nhóm văn nhân nhàn rỗi dùng văn chương mắng đầy đầu, Phó đốc quân ở trong nhà tức giận đến tóc đều rơi mất hơn phân nửa, thực sự giận lại đem Phó Tứ thiếu ra quất mấy cái. 

Ngược lại là cùng câu chuyện Đại thiếu cưới người vốn là Tứ thiếu phu nhân, nhưng do thanh danh lúc trước và thảm trạng hiện tại của Phó Đại thiếu cùng với sự vô tội của Lãnh gia Tam tiểu thư, nên lời chỉ trích chỉ hướng vào việc Phó gia làm việc không nói lý lẽ, không biết lễ nghi rối loạn luân thường. Hai cái người trong cuộc ngược lại là không bị ảnh hưởng bởi phong ba này.

Cho nên nói, Lãnh lão thái gia chơi đùa cán bút một đời nên vẫn có nhiều bản sự. Dù cho Phó gia biết rõ điều đó thì cũng phải cắn răng mà nhận, ai kêu chính mình đuối lý đâu. Bằng không mà để Phó Đại thiếu và Lãnh gia cãi vã nữa thì nói không chừng người ở kinh thành và những nhà đối nghịch với Phó gia cũng muốn cắm một gậy can thiệp vào, sự việc còn khó kết thúc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro