6. Che dấu công và danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc toàn bộ người dân ở Ung Thành đang thương cảm cho Lãnh gia Tam tiểu thư hồng nhan bạc mệnh, thì Lãnh gia Tam tiểu thư đang thản nhiên ngồi ăn điểm tâm trong trà lâu nổi danh nhất ở Ung Thành. "Minh... Táp Táp."

Lãnh Táp ngẩng đầu, nhìn thấy nữ sinh hơi tròn đang đi lên lầu, vẫy tay về phía nàng, "Hi Hi, đến nhanh lên. Tớ đã gọi món khoai tây xốp giòn như ý mà cậu thích nhất rồi nè." Bạch Hi ôm sách đi đến trước mặt nàng, có chút hiếu kỳ nhìn kỹ nàng, "Hình như cậu... Tâm tình không tệ nhỉ?" Lãnh Táp đưa tay lau đôi mắt một cái, trầm trọng mở miệng, "Không, cậu nhìn nhầm rồi. Hiện tại tớ đau lòng gần chết." 

Bạch Hi im lặng liếc mắt nhìn hai cái đĩa trống trơn trên bàn, đau lòng gần chết mà cậu còn có thể ăn như thế à? 

"Đau lòng dễ dẫn đến ăn uống quá độ, ăn nhiều đường có thể xoa dịu nỗi buồn cho tớ." Lãnh Táp đẩy một dĩa khoai tây xốp giòn như ý tới trước mặt cô nàng, nâng cằm nói.

Bạch Hi đặt túi sách trong tay vào góc bàn rồi ngồi xuống, "Thấy cậu như vầy tớ cũng yên tâm, mấy ngày nay cậu không đến trường học, nên mọi người đều đang đồn cậu vì kháng cự gả cho Phó gia Đại thiếu gia mà treo cổ tự sát."

"......" Lãnh Táp suýt nữa bị sặc nước trà, ho nhẹ hai tiếng, "Cám ơn các bạn học, còn một chút nữa thì tớ mới muốn treo cổ tự sát." Vừa nhận được hai khoản thu lớn, nàng đang sống rất thoải mái đây. 

Bạch Hi xem hai bàn bên cạnh không có người, lập tức gục xuống bàn thấp giọng hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ thật sự cậu có ý định gả cho Phó Đại thiếu hả?" 

"Có vấn đề gì không?" 

Có, vấn, đề, gì, không? Có vấn đề lớn! 

"Cậu nghĩ kỹ chưa, vào một gia đình như Phó gia cũng không tốt lành gì. Lúc trước còn chưa tính, Phó Đại thiếu như vậy, cậu gả đi vào còn có thể có cái gì tốt?" Bạch Hi cau mày nhìn nàng, "Nói thật, trước đó cậu là Phó Tứ thiếu vị hôn thê, không ai dám suy nghĩ nhiều. Hai ngày này có không ít nam sinh hỏi thăm về cậu từ chỗ tớ đâu." 

Lãnh Táp nhíu mày, "Phó Tứ thiếu không dám, Phó Đại thiếu liền dám?" 

Bạch Hi cười hắc hắc, "Điều này cũng dễ hiểu mà." 

Lãnh Táp lắc đầu biểu thị không có hứng thú, Bạch Hi cũng không nói nhiều về đề tài này, "Chừng nào cậu quay lại trường học, cậu không biết mấy ngày nay trong trường học có không ít lời đồn khó nghe. Đặc biệt là nhóm con nhỏ Trịnh Tiêm, thực sự là kỳ quái, rõ ràng là tỷ tỷ của nó không biết xấu hổ làm chuyện có lỗi với cậu, vậy mà nó còn có dũng khí nói xấu cậu khắp nơi đó?" 

Lãnh Táp nói: "Không có chuyện gì thì thứ hai tớ quay lại trường học, hai vị kia của Trịnh gia lúc trước cũng xuất ngoại du học trở về, Trịnh Anh cùng Trịnh Tiêm mặc dù không có xuất ngoại nhưng nghe nói từ nhỏ đã được gia đình mời giáo viên người nước ngoài về dạy cho, tác phong sẽ tương đối cởi mở hơn phải không?" 

Bạch Hi hừ nhẹ một tiếng, "Người ngoại quốc cũng không ai không biết xấu hổ như bọn nó. Lại nói... Chuyện này cứ để như vậy sao?" 

Lãnh Táp câu môi nở nụ cười, "Sao cậu không suy nghĩ tới chờ tớ gả vào Phó gia thì hai vị kia liền phải gọi tớ là đại tẩu." 

"Vậy thì có tác dụng gì?" Bạch Hi mặt ủ mày chau, "Táp Táp, cậu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ, dù sao cũng là chuyện cả đời." 

Lãnh Táp nhìn Bạch Hi, chân thành gật đầu, "Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, cậu yên tâm, trong lòng tớ có tính toán. Rất nhiều người đều nói, sinh mệnh của nữ nhân một lần là phụ mẫu cho, một lần là trượng phu cho. Tớ cảm thấy đây là lời vớ vẩn. Chỉ cần còn hơi thở thì sinh mệnh mãi mãi nằm trong tay mình." 

Bạch Hi nháy nháy mắt, đôi mắt to sáng lóng lánh nhìn Lãnh Táp. 

Lãnh Táp có chút không hiểu, "Cậu nhìn gì vậy?" 

Bạch Hi nâng gương mặt của mình, cười mặt mũi cong cong, "Táp Táp thật xinh đẹp a." 

Lãnh Táp đưa tay xoa bóp khuôn mặt của cô nàng, "Hi Hi cũng rất xinh đẹp a." 

Gặp Lãnh Táp quả thật không có thương tâm khổ sở, Bạch Hi cũng hưng phấn lên, "Đi dạo một chút đi, ngồi ở trong trà lâu làm gì, chúng ta đi dạo phố. Chúng ta đi mua quần áo, tiếp đó tớ mời cậu đi xem phim!" 

Lãnh Táp có chút bất đắc dĩ, "Cậu ăn một chút gì đó trước rồi mới có khí lực đi dạo a, chờ một lát đi." 

"Chờ cái gì? Mua đồ xong lại ăn, ăn xong vừa vặn đi xem phim!" 

Lãnh Táp chỉ chỉ khán đài dưới lầu, "Nghe kể chuyện à." 

Bạch Hi giật mình nhìn nàng, "Từ lúc nào mà cậu bồi dưỡng được sở thích cổ xưa này thế?" Chuẩn xác mà nói thì nghe kể chuyện cũng không coi là quá cũ kỹ, dù sao chính Bạch Hi hồi nhỏ cũng rất thích nghe. Bất quá mấy năm nay học sinh trẻ tuổi như các nàng tự nhiên càng ưa thích mấy trò giải trí thời thượng hơn, đi xem phim, nghe ca hát, công viên trò chơi, nhìn kịch sân khấu, cái nào cũng thú vị hơn ngồi nghe kể chuyện phải không? Coi như thật ưa thích cố sự thì tự mình cầm quyển sách nhìn so ra vẫn thoải mái hơn ngồi nghe kể chuyện đấy. 

Lãnh Táp nói: "Hôm nay không giống trước, hôm nay chỗ này kể chuyện 《 Tướng quân dạy con》." 

Bạch Hi ngẩn người, "Tướng quân nào?" 

Lãnh Táp hơi hơi câu môi, "Phó... tướng quân." (đồng âm với Phó trong Phó gia nhưng khác chữ viết) 

Bạch Hi cuối cùng cũng phản ứng lại, nằm sấp trên bàn hướng về phía trước, "Sẽ không phải là... Lạc Hoa lầu này, haha, nghe nói ông chủ phía sau của Lạc Hoa lầu hình như là Vệ Trường Tu, quả thật là không quá sợ Phó gia. Bất quá, trực tiếp đánh mặt Phó gia như vậy, cũng là can đảm hơn người a. Không biết là vị tiên sinh nào viết truyện này, viết có hay không đấy?" 

Lạnh táp cười không nói, che dấu công và danh mới tốt. 

Ba! Tiếng gõ thước vang lên dưới lầu, thuyết thư tiên sinh vén tay áo lên bắt đầu kể chuyện. "Hồi trước đã nói đến đoạn Phó gia công tử cùng Tằng gia tiểu thư......" 

Ở phía bên cạnh, trong một sương phòng kín đáo, có hai người đàn ông tuấn tú, dáng vẻ sang trọng đang ngồi đối mặt uống trà. 

Nam nhân trẻ tuổi hơn mặc bộ âu phục màu trắng, tóc hơi xoăn tự nhiên. Dung mạo của hắn tuấn tú, đôi mắt hẹp dài, nụ cười nhẹ nhàng mang theo vài phần phong lưu không bị trói buộc. Nam nhân còn lại lớn tuổi một chút nhưng cũng không quá hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc trường bào màu sáng, trên cổ tay phải mang một chuỗi trầm hương, trên cánh tay đó còn đang đùa nghịch chiếc quạt xếp màu ngà voi. Tướng mạo của hắn nho nhã thanh tân, tuỳ ý phất tay lại làm cho người ta có cảm giác như có một cỗ thư hương mang vẻ đoan chính toả ra. Nhưng ánh mắt của hắn lại khác biệt so với bề ngoài ôn nhã đó, dù là mỉm cười thì trong mắt cũng mang theo vài phần sắc bén.

"Vệ Trường Tu, ngươi có thể sửa thói quen thích nhìn trộm nghe lén này lại hay không? Nghe lén con gái người ta nói chuyện, ngươi cảm thấy hay lắm hả?" Nam tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn người đối diện, lười biếng nói. 

Thanh niên hơi hơi nhíu mày, "Ngươi có thể bịt lỗ tai lại. Còn nữa... Là ta tới trước." Ai bảo hai cô nương kia vừa vặn ngồi bên cạnh phòng trà riêng của hắn làm chi. Căn phòng này là đặc biệt dành riếng cho ông chủ, dù đang đánh nhau bên trong thì bên ngoài cũng không nghe thấy gì, nhưng mà nếu như muốn thì bên trong lại có thể nghe được âm thanh ở bên ngoài.

Người trẻ tuổi chắc lưỡi một cái, "Nói trở lại, vị hôn thê mới này của Phó Phượng Thành rất thú vị a. Năm trước ở kinh thành ta có gặp vị cũ kia một lần, không có gì đặc sắc." 

Vệ Trường Tu uống một ngụm trà, "Ngươi có thể nói lời này cho Phó Phượng Thành nghe." 

Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói, "Muốn vậy ta cũng phải gặp được hắn mới được a, Phó gia nói hắn không gặp người khác, ai cũng không gặp. Có thể... Bị thương thật sự không nhẹ, bằng không lấy tính tình của hắn làm sao lại cho phép vị đệ đệ kia của hắn leo lên đầu hắn giương oai? Phó gia lão tứ lần này... Cũng quá vô đạo đức." 

Vệ Trường Tu nhíu mày, "Tiêu Dật Nhiên, loại chuyện thế này... Ngươi có cần kinh ngạc đến vậy không?" Tiêu gia các ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào đâu. 

Người trẻ tuổi liếc mắt một cái, "Gặp nhiều rồi không có nghĩa là ta sẽ không thấy quá đáng a." 

Vệ Trường Tu gật gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm đạo: "Là rất quá đáng." 

"Như thế nào, có muốn giúp Phó Phượng Thành dạy dỗ đệ đệ không nghe lời này của hắn một chút không?" Người trẻ tuổi tràn đầy phấn khởi mà ma quyền sát chưởng. 

Vệ Trường Tu lạnh nhạt nói: "Không sợ chết thì ngươi liền đi đi, Phó đại ghét nhất người khác nhúng tay vào chuyện riêng của hắn . Huống hồ......" 

"Huống hồ cái gì?" 

Vệ Trường Tu hơi híp mắt lại, cười nói: "Ta cảm thấy... cuộc sống của Phó lão tứ gần nhất đều sẽ trải qua rất thảm, hắn không chỉ đắc tội một mình Phó Phượng Thành." 

Người trẻ tuổi suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói: "Phó lão tứ thực sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc, hắn chắc chắn không biết anh của hắn trước đó đã đối xử với hắn ôn nhu biết bao nhiêu." 

Hai người liếc nhau một cái, đều thấy trong mắt của đối phương hiện lên một loại ánh mắt gọi là: xem náo nhiệt không chê lớn chuyện. 

Tương lai ở Ung Thành chắc chắn rất thú vị, không muốn đi thì phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro