Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : nhi nhi

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn cô rồi bước lại gần một bước,ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần nguy hiểm, “Không thích hợp? Như thế nào không thích hợp? Em nói rõ xem”

Bạch San lui về phía sau một chút cùng với hắn kéo ra khoảng cách, cô nhìn mắt hắn dùng giọng nói lạnh lùng "Không thích hợp là không thích hợp, vậy thôi !"

“Sao cơ?” Ngụy Tiêu Nhiên cố ý nói mạnh chữ cuối, thấy cô rõ ràng là không dám nhìn về hắn mà trốn tránh, trong lòng hắn có chút không thoải mái, cô muốn trốn, hắn liền bước tới áp sát cô, vẫn luôn đem cô áp vào góc tường, đôi tay hắn chống ở hai bên để tránh cô trốn hắn, nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, hắn nghiến răng mà nói , “Bạch San, tuy rằng con gái giận dỗi được nhiều người bảo là đáng yêu, nhưng tôi lại không thích,  nếu em muốn dùng phương thức này khiến cho tôi yêu thích hay coi trọng, thì tôi khuyên em vẫn là sớm một chút dừng lại, bằng không thì em sẽ mất nhiều hơn được.”

Hắn trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, nhưng quanh thân hắn lại tản ra một cổ khí lạnh làm cô hít thở không thông.

Cùng hắn dựa gần như vậy, cô cùng hắn như là hô hấp không khí của nhau, Bạch San trong lòng đột nhiên nổi lên một loại ghê tởm không rõ.

Cô hít sâu vài lần mới đưa cảm xúc phức tạp biến mất một ít, cô biết cô cùng Ngụy Tiêu Nhiên kẻ nguy hiểm cô không đối đầu nổi, tuy rằng hắn đối với cô vẫn mang theo ba phần cười đùa, nhưng thực tế hắn lại rất khó chơi.

“Ngụy tiên sinh, tôi không hề gây chuyện giận dỗi với anh, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không thích hợp, tôi nghĩ chúng ta không nên lãng phí thời gian lẫn nhau, cho nên nhân lúc mọi chuyện mới bắt đầu hãy kết thúc nhanh, đối chúng ta cả hai đều tốt.”

Ngụy Tiêu Nhiên cúi đầu thấp xuống mắt đối diện với cô nói, “Ngày hôm qua em còn nói thật chờ mong chuyến đi này, hôm nay vừa tỉnh ngủ tại sao lại đổi ý rồi còn muốn chia tay ?, như vậy em nói xem em không làm tôi phát cáu sao?”

Hắn cùng cô dựa đến gần nhau, trong lúc nói chuyện hắn hít thở liền phun ở trên mặt cô , loại hơi thở thuộc về Ngụy Tiêu Nhiên quay quanh cô làm cô muốn ói =)))))) (nguyên tác là muốn phun, nhưng dùng từ ói sát nghĩa hơn)

Cô chán ghét nhíu nhíu mày, giọng nói nghe ra giận dữ, “Tôi nghĩ, Ngụy tiên sinh anh cũng không phải loại đi làm khó người khác đâu nhỉ? Tôi cũng là một cô gái bình thường, Ngụy tiên sinh anh không cần thiết phải đeo bám tôi đến chết không bỏ, không phải sao? Vậy sao không thoải mái một chút mà chia tay đi, để cho mọi chuyện đều tốt."

Ngụy Tiêu Nhiên ánh mắt hơi cong, vừa cười khanh khách ánh mắt lại lộ ra tia sắc bén, nhìn đến làm đôi mắt cô phát đau.

“Em thật sự nghĩ như vậy ?”  Trong giọng nói hắn không nghe ra cảm xúc gì.

Bạch San nghiêm túc gật đầu.

Cô không dám nhìn đôi mắt hắn, không phải bởi vì sợ hãi hắn, mà là lo lắng là cùng hắn đối diện lâu làm cô nhịn không được mà nhớ lại chuyện cũ làm cô nổi giận, Ngụy Tiêu Nhiên người như vậy cô không thể chọc vào được, cô phải làm cho tâm tình của mình thật tốt rồi cùng hắn phân rõ giới hạn, không có gút mắt, tốt hơn nữa là cả đời không có qua lại tiếp xúc với nhau.

Ngụy Tiêu Nhiên không nói gì nữa, chỉ là nhìn chằm chằm cô, cũng không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi đứng thẳng người kéo ra khoảng cách, hắn cắm đôi tay trong túi, vẻ mặt bình thản nhìn cô nói: “Tuy rằng tôi không thích cô gái ưa giận dỗi bất thường, nhưng tôi lại nguyện ý cho em một cơ hội , chỉ duy nhất một lần này, tôi chờ em đi kiếm tôi, San Nhi, nếu lần sau em còn như vậy, đối với tôi ầm ĩ tranh cãi, chúng ta cũng chỉ có thể hoàn toàn kết thúc, em hiểu chưa ?”

[Cười xĩu lên xĩu xuống, pa nam phụ này cũng thú zị quá trời :) ]

Nghe hắn nói vậy, Bạch San thật sự rất muốn cười to, hắn cũng quá tự cho mình là đúng đi? Liền như vậy khẳng định đời này cô không thể xa hắn sao? Cô thật sự rất muốn nói cho hắn, cô không có hề cùng hắn làm ầm ĩ, cô mỗi một chữ đều là nghiêm túc, mà cô, cả đời này đều sẽ không đi tìm hắn.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cô vẫn như cũ không gợn sóng như vô ý mà nói : “Tốt, tôi đây coi như anh đã đáp ứng chia tay.”

Ngụy Tiêu Nhiên cũng không bày tỏ ý kiến gì, hắn thần bí khó đón mà cười cười, đột nhiên lại nhìn nàng nói: “Tôi sẽ chờ em đi tìm tôi, tôi sẽ không đợi lâu, bằng không em liền thật sự không có cơ hội nữa.”

Bạch San chỉ hy vọng hắn nhanh lên cút đi, cho nên cũng lười nhiều lời với hắn, đơn giản là thèm ngước đầu lên nhìn hắn đi khỏi.

Mà Ngụy Tiêu Nhiên cũng chỉ nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ánh mắt nặng nề cũng không biết suy nghĩ cái gì, không biết qua bao lâu, hắn cao thâm khó đoán lại câu môi cười, lúc này mới xoay người rời đi.

Ngụy Tiêu Nhiên rời đi Bạch San mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cái tên ôn thần này, cô chỉ hy vọng cô "tiễn" đi hắn lần này sau đừng có mà trở lại nữa.

Bạch San thay đổi quần áo rửa mặt qua, lúc này mới đi xuống lầu, ở dưới nhà mẹ Bạch vẫn luôn lo lắng vừa thấy cô liền vội hỏi : “Con cùng "tiêu điều vắng vẻ"  là có chuyện gì ? Mặc dù là nóng giận cũng không thể động cái liền nói chia tay a? Con đã lớn như vậy rồi đừng với hắn như con nít mà phát cáu a"

Tề Phương đã đem bữa sáng chuẩn bị tốt, Bạch San đi đến bàn ăn bưng lên sữa bò uống một ngụm, đối với vấn đề của cô cùng Ngụy Tiêu Nhiên, cô không muốn bàn lại mà nói : “Chia tay chính là chia tay, về sau sẽ không lại có liên hệ gì, mọi người sau này cũng đừng cùng hắn qua lại mà có quan hệ.”

Mẹ Bạch còn muốn nói thêmgì nữa nhưng lại bị ba Bạch trừng mắt nhìn bà,  liếc mắt một cái nhìn cô rồi nói: “ Thôi thôi, việc của con gái đã quyết định thì sẽ tốt,San Nhi cũng không nhỏ, đều sẽ đúng mực, ăn trước bữa sáng đi, sáng sớm hôm nay đã lăn lộn đủ rồi.”

Nghe được Bạch Kính nói như vậy, Tề Phương cũng chỉ đành đem lời sắp sửa nói đều nuốt vào bụng, Bạch Kính nói đúng, mới buổi sáng cũng không nên nói lắm, nên cũng đi theo vào bàn ăn ngồi xuống ghế ăn cơm.

“Đúng rồi ba, nhà của chúng ta có quen biết hay thân thích với ai tên Hàn Tấn Mặc không???"

Nếu đời trước Hàn Tấn Mặc không có xuất hiện, cô trọng sinh lại, Bạch San cô có lẽ sẽ lựa chọn trả thù cái tên cặn bã Ngụy Tiêu Nhiên.

Nhưng mà hiện tại, cô thật sự là không nghĩ đem cơ hội may mắn có thể trọng sinh này mà đi lãng phí với loại người như Ngụy Tiêu Nhiên , cô cần phải cùng hắn hoàn toàn phân rõ giới hạn, sau đó tìm Hàn Tấn Mặc.

Bởi vì lúc cô nằm liệt giường, ý thức khi có khi không, nên cô không biết mình rốt cuộc là đã nằm đấy bao lâu, 1 tháng, 5 tháng, hay có lẽ là 3 năm??? Hoặc hơn nữa là 5 năm????? Không, phải là hơn 10 năm.

Mà Hàn Tấn Mặc vẫn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố chăm sóc cô như vậy, cho đến khi cô chết đi, đối với người đàn ông như vậy, cô thật sự không có cách nào mà không động lòng.

Cho nên một đời này, mặc kệ dùng hết biện pháp gì cô đều phải tìm được Hàn Tấn Mặc, đời trước cô không có cơ hội báo đáp lại tình yêu với anh vậy một đời này, cô sẽ dùng thời gian cả đời của mình mà yêu anh.

Dù lúc kia thường xuyên mất đi ý thức, nhưng cô cũng có thể nghe Hàn Tấn Mặc nói qua với cô rất nhiều lời nói, nhưng phần lớn cô đều nghe không rõ ràng, bất quá anh nói anh yêu thầm cô hai mươi năm, lời này cô lại rõ ràng mà nghe được, nếu đúng theo như lời anh nói, vậy là cô cùng anh lúc còn nhỏ đã quen biết, mà lúc nhỏ cô lại không nhớ gì, cho nên cô muốn hỏi ba thử, có lẽ ba cô sẽ biết anh.

_______________

Chương này hơn mấy chương kia tận 600 chữ ắ, edit hơn cả tiếng 😩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro