Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại đau đớn trên cơ thể này không biết nói rõ thế nào...

Dường như toàn thân xương cốt đều bị nứt rẽ ra, lại như có ai cầm đồ đục hung hăng tạc lên một lỗ hỏng to trên cơ thể, đau đến cả đầu ngón tay ngón chân đều mất đi trực giác, đau đến mỗi dây thần kinh đều chết lặng.

Vốn dĩ tâm tình hôm nay của cô khá tốt, bởi vì Ngụy Tiêu Nhiên người đàn ông cô yêu đã trở lại nhà cô.
Cô đã mua cá mà hắn thích ăn, tính toán tự mình xuống bếp nấu canh cho hắn.

Cô suy nghĩ đến tình yêu, tổ ấm của cô và hắn, tâm tình thật vui vẻ và hưng phấn. Nhưng đều không ngờ là sắp tới nhà thì tai nạn lại ập đến. Chiếc siêu xe cứ thế chạy gần như hết tốc độ mà nhắm thẳng vào cô để đâm, đâm thật mạnh, lực đạo thật tàn nhẫn. Hận không thể đem cô đâm nát như tương.

Tầm mắt bị máu dính mơ hồ thấy người phụ nữ từ trên xe bước xuống.
Gương mặt tiêu chuẩn trứng ngỗng hoàn hảo, mi đẹp, đôi mắt phá lệ có thần. Cái mũi tiểu xảo lại đĩnh bạt (cái mũi nhỏ nhưng lại thẳng đứng cao chót vót) cánh mũi lại toát ra như có như không hương vị mỹ nhân.

Nàng ta lạnh nhạt khẽ nhếch môi, gãi đúng chỗ ngứa gương mặt trào phúng lên ý cười. Nàng bước không nhanh không chậm bước chân hướng tới Bạch San, toàn thân đầy vẻ khí phách đoan trang chỉ có ở kẻ phú quý hay nhân tài nhìn ra đó là khí chất riêng.

Nàng dừng lại bên người cô, trên cao nhìn xuống. Nói chuyện ngữ khí lộ ra khinh thường và lạnh nhạt "Bạch San ? Cô kêu là Bạch San đúng không ? Cô đại khái là chưa gặp qua tôi. Bất quá tôi giới thiệu cho cô biết một chút, tôi là Hoắc Tuyên Nhi vợ của Ngụy Tiêu Tiên"

Vợ của Ngụy Tiêu Tiên ???

Làm sao cô có thể tin tưởng đây !?

Cô muốn đứng lên, để cho nàng ta giải thích rõ ràng. Nhưng thân thể của cô đã đau đến mức chết lặng. Cô căn bản không thể nhúc nhích được, kể cả nói cũng không ra lời. Cô chỉ mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng ta. Như đem linh hồn nàng ta ra khóa chặt trước mắt nảy sinh ác độc.

Nàng ta tên là Hoắc Tuyên Nhi gì đó ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, nàng mở túi lấy vài tấm ảnh đưa trước mặt Bạch San mang theo ý vị tự đắc tàn nhẫn cuời hướng cô giải thích " Đây là ảnh gia đình chúng tôi, Tiêu Nhiên ôm tôi còn đứa bé là con của tôi và hắn, tôi cùng hắn đã kết hôn 5 năm, tôi chả biết cô có biết hắn đã kết hôn không nhưng bất quá hiện tại cô biết cũng không muộn ".

Bạch San vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm ảnh chụp, trên ảnh chụp là một nhà ba người, đẹp trai khí chất Ngụy Tiêu Nhiên, nam chủ nhân ngồi ở trên sô pha, kiều mị yểu điệu Hoắc Tiêu Nhiên nữ chủ nhân đứng ở mặt sau thân mật ôm cổ hắn, mà nam nhân trong lòng ngực chính là một đứa bé tầm 4 5 tuổi.

Trên ảnh chụp nam nhân cho dù là hóa thành tro cô cũng nhận được.

Ngụy Tiêu Nhiên là hắn...

Mấy ngày hôm trước hắn còn thâm tình chân thành mà ôm cô, nói với cô qua đoạn thời gian ngắn sẽ cưới cô thật vẻ vang về nhà hắn.

Sự thật là hắn đã kết hôn?

Sao có thể?!

Hắn đã cùng cô sớm chiều đã ở chung, hắn nói cho cô là sẽ chiếu cố cô cả đời người……

Hắn đã kết hôn?!

Hắn kết hôn 5 năm, cô cùng hắn mới nhận thức yêu đương ba năm, nói cách khác cô đã làm tiểu tam thật lâu.

Bạch San tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô không tin hết thảy đều là sự thật, không tin!

Nhưng chính là ảnh chụp kia là chuyện như thế nào? Trên ảnh chụp nữ nhân cùng hắn thân mật như vậy, trên ảnh chụp đứa bé cùng hắn giống nhau như vậy, muốn nói đứa bé, nàng ta cùng hắn không có quan hệ, cô tuyệt đối không tin tưởng!

Hắn đã kết hôn, đã kết hôn……

Cô đã muốn mau chút trở về làm canh cho hắn, cô muốn nói cho hắn lúc trên đường thấy được một chú mèo rất đáng yêu.

Cô còn muốn ở bên hắn thật lâu dài, ở bên hắn đến khi già đi cùng hắn răng long đầu bạc.

Chính là……

Ngụy Tiêu Nhiên, vì cái gì muốn gạt cô ?! Bọn họ rõ ràng là cùng nhau yêu đương, hắn còn nói quá lên rằng hắn sẽ cùng nàng xem mặt trời mọc cả đời, vậy là hết thảy đều là hắn nói dối sao? Hắn từ lúc bắt đầu liền ở đùa bỡn tình cảm của cô sao?

“Cô còn nhớ rõ năm đó trận hỏa hoạn lấy đi tánh mạng cả nhà cô không? Chính là tôi làm, tôi đã sớm biết cô cùng Ngụy Tiêu Nhiên có qua lại, là muốn giáo huấn cô không biết xấu hổ mà đi phá hạnh phúc gia đình nhà người khác, đương nhiên là chuyện này ít nhiều hắn cũng biết. Mặc dù nhà cô đã chết hết, hắn cũng chỉ là trơ mắt nhìn cảnh sát phán định đó là một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn mà không phải…… Mưu sát.”

Cô như chết đơ đi, trận hỏa hoạn đó cướp đi sinh mạng của ba mẹ cô, họ chết thật thảm còn cô thì lại tin tưởng Ngụy Tiêu Nhiên, trận hỏa hoạn đó vậy mà là do cô ta làm ra, vậy mà hắn lại bao che giấu giếm cho vợ của mình, trơ mắt nhìn gia đình cô chết thảm trong biển lửa.

Trái tim cô thật đau, hình như đã nứt nẻ mất một nữa. Nàng không dám tin hắn đối với cô như thế, Cô trước giờ rất nhiều lần muốn sống cùng hắn đến già, muốn kết hôn với hắn......

“Tôi biết cô rất không cam lòng nhưng mà không kịp thay đổi rồi, haiz....Cô xem cô chảy nhiều máu như vậy, nhìn chắc chắn là không sống được, cô liền chậm rãi chờ chết đi, kẻ đa số thời gian vắng vẻ cô đang ở nước ngoài, hắn an bài ở bên cạnh cô những kẻ bảo hộ đều đã bị ta đuổi đi, còn cái lộ này tôi đã kêu người phong tỏa lại, không có người đến cứu cô đâu, bất quá cô nên cảm tạ tôi, là tôi  cho cô biết chân tướng, miễn cho khi chết rồi vẫn ngu ngốc mà không biết gì, tốt, hôm nay gặp mặt rất chi là vui sướng, vĩnh biệt, Bạch San tiểu thư!”

Nói xong câu đó, cô ta quả nhiên xoay người, dẫm lên tiêm tế giày cao gót tâm tình sung sướng mà rời đi.

Bạch San hai mắt mênh mang nhìn không trung, lời của cô gái kia như một đạonguyền rủa, một lần lại một lần, không biến mất mà quanh quẩn bên lỗ tai cô.

Edit : nhi nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro