Chương 26: Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ edit và đăng tại

Wordpress: haotuyet3911.wordpress.com

Wattpad:haotuyet3911

Chương 26

Dịch Thiên Phàm nhíu mày nhìn về phía hai huynh đệ, thấy đệ đệ vẫn trốn sau lưng ca ca, mà ánh mắt ca ca cũng đang trốn tránh, hình như có gì giấu giếm.

Dịch Thiên Phàm mặt trầm xuống, "Các ngươi không nói thật, đúng không?"

Quả nhiên liền thấy thân mình ca ca run lên, mà đệ đệ đã bắt lấy tay ca ca, bộ dáng sắp khóc đến nơi.

"Nếu còn muốn tiếp tục ở đây, vậy thì đem tất cả những gì các ngươi biết đều nói ra cho ta." Dịch Thiên Phàm lạnh lùng nói, "Nơi này không phải thiện đường, không thu những người lai lịch không rõ, mưu đồ gây rối."

Bị Dịch Thiên Phàm dọa như vậy, hai huynh đệ hoàn toàn sợ, không đến một lát liền biết gì nói hết, đem những gì mình mắt thấy tai nghe, không giấu, toàn bộ đều nói ra.

Thì ra, hai huynh đệ là người ở Tây Nam Li Giang vùng thượng du, ở nông thôn dựa vào trồng trọt mà sống, đa số người trong thôn đều giống nhau, có khi sẽ lên núi săn thú hoặc là thu thập thảo dược. Bốn tháng trước, trong nhà phụ thân sinh bệnh, khi hai huynh đệ chuẩn bị lên núi hái thuốc, thì phát hiện ngày thường không người trông coi dưới chân núi, nay tự nhiên lại có quân phủ Tây Nam Vương đứng gác, hơn nữa từ khi đó trở về sau thì thôn dân không ai có thể đi vào trong núi, kéo dài hơn một tháng, bệnh phụ thân chuyển biến xấu, hai người không còn cách nào, ngày đó vào ban đêm liều chết trốn thủ vệ, trộm vào núi hái thuốc.

"Sau đó...... Chúng ta nhìn thấy......" Ca ca nói đến này, tạm dừng một lát, dường như nỗ lực nhớ lại chi tiết, "Khe núi có rất nhiều binh lính đang thao luyện...... kêu khẩu hiệu, dường như...... chuẩn bị đánh giặc."

"Ta, ta không cẩn thận trượt chân, từ trên cây lăn xuống dưới, bị người tuần tra phát hiện." Đệ đệ nãy giờ không lên tiếng, tiếp theo ca ca nói tiếp tục, "Sau đó...... Chúng ta liền chạy, liều mạng chạy...... Cuối cùng trốn vào một chỗ không dễ phát hiện, mới không bị người bắt lấy."

Sau đó qua mấy ngày, có một đội binh lính chạy vào thôn bọn họ, gặp người liền giết, người trong thôn cơ hồ đều chết, chỉ có hai người bọn họ trốn thoát.

"Nếu những lời các ngươi nói đều là sự thật...... vậy...... Những người khác tại sao lại bị giết? Đều vì vào núi thấy những chuyện đó sao?" Dịch Thiên Phàm vuốt cằm, vẫn không quá tin tưởng.

haotuyet3911.wordpress.com

"Bọn họ...... chắc là không biết tình huống trong núi." Ca ca khẩn thiết nói, "Nơi chúng ta cách thành không xa, cách Nam Thái Quốc rất gần, thường xuyên...... Sẽ có người Nam Thái Quốc đến đoạt đồ vật. Nửa năm trước trong núi lại đột nhiên xuất hiện một đám thổ phỉ, thường xuyên đến trong thôn. Gần đây càng ngày càng loạn, người đến đoạt đồ vật càng ngày càng nhiều, cũng không phân rõ là ai, nên không biết người đến giết thôn dân là ai."

"Cho nên...... Đại bộ phận người đến là vì chạy nạn? Đất phong của mình bị nạn trộm cướp nghiêm trọng như vậy, Tây Nam Vương mặc kệ sao?" Dịch Thiên Phàm nhìn Hoàng Trung liếc mắt một cái, ý thức được sự việc này không đơn giản như vậy, nhắm mắt, hướng hai huynh đệ kia nói, "Điều các ngươi nói là sự thật?"

"Tuyệt đối là thật, cầu thiếu gia và quản gia đừng đuổi chúng ta đi, chúng ta thật sự không dám gạt người." Ca ca nôn nóng khẩn cầu, sợ Dịch Thiên Phàm không tin.

Dịch Thiên Phàm lại cẩn thận quan sát một chút thần sắc của hai người, sau một lúc lâu mới nói, "Được đi...... Tình huống ta đều hiểu rồi, các ngươi trước đi xuống đi."

Hai huynh đệ cáo lui, vừa lúc Thu Tử Hàn đi đến, trong tay bưng một chén canh tuyết lê.

"Nấu được một lúc rồi, hiện tại uống là vừa vặn." Thu Tử Hàn buông chén, bị Dịch Thiên Phàm ôm lấy ngồi bên cạnh hắn, "Sao lại nhíu mày? Thời tiết nóng quá nên thượng hoả?"

Hoàng Trung thấy hai người đang muốn tâm sự chuyện riêng tư, cũng chuẩn bị lui ra, lại bị Dịch Thiên Phàm gọi lại, "Hoàng thúc ngươi từ từ, chúng ta tổng kết lại những gì bọn họ nói đi."

"Chuyện gì?" Thu Tử Hàn hiếu kỳ nói. Dịch Thiên Phàm lại kiên nhẫn nói lại đơn giản những gì hai huynh đệ kia nói cho y nghe, "Ta cảm thấy......" Đột nhiên trong đầu giật mình, hắn nhớ tới đời trước triều đình xuất binh đi Tây Nam diệt thổ phỉ, hiện tại giống với chuyện này...... hình như cũng có quan hệ sao?

Đời trước, hắn nhớ rõ là khi hài tử Thẩm Liên năm tuổi, triều đình chiêu cáo thiên hạ, Tây Nam có nạn trộm cướp hung hăng ngang ngược, muốn xuất binh Tây Nam diệt thổ phỉ. Chinh chiến kỳ này chính là năm năm, khi đó Giang Ninh nơi nơi đều có thể nhìn thấy nạn dân từ Tây Nam chạy đến, bởi vì động binh cần lương thảo, dẫn tới năm năm lương thực tăng giá cao, bá tánh khổ không nói nổi. Có rất nhiều thương nhân ra sức tồn lương thực để dâng cho triều đình cung cấp chi viện Tây Nam, tuy rằng triều đình có ra tiền mua, nhưng triều đình giới hạn số lượng lương thực tồn trữ rất hạn chế, thương nhân nào tồn nhiều hơn thì bị bắt vào đại lao ngay, cho nên trong lúc nhất thời mọi người trảiq qua cuộc sống không dễ dàng.

Hiện tại xem ra, chỉ sợ là đời này triều đình sẽ xuất binh, hơn nữa...... Tây Nam cũng không phải chỉ là nạn trộm cướp đơn giản như vậy...... theo như lời hai huynh đệ kia nói...... Tây Nam Vương là muốn phản hay sao? Vậy đột nhiên xuất hiện thổ phỉ có liên quan gì? Triều đình...... có biết nội tình không?

Dịch Thiên Phàm nhất thời có chút không hiểu, tuy rằng hắn có đọc sách nhưng không nghĩ đến chuyện thi lấy công danh, đối với chuyện chính sự cũng không hứng thú, đời trước cả ngày ăn chơi đàng điếm, nên đối với chuyện này không có nghiên cứu gì. Hiện tại dựa vào kinh nghiệm sống lại một đời, có thể suy xét đến mức này cũng không dễ dàng.

"Hoàng thúc, ngươi đối với những lời bọn họ nói, có ý kiến gì không?" Dịch Thiên Phàm quyết định hỏi ý kiến Hoàng Trung.

Hoàng Trung cau mày, vẫn luôn lắc đầu, cuối cùng thì thở dài, "Chỉ sợ là không đơn giản như vậy, cũng không biết có thể đưa đến mầm tai họa gì cho chúng ta hay không."

"Những binh lính đó...... Chẳng lẽ Tây Nam Vương muốn làm phản?!" Thu Tử Hàn cũng hiểu được, nghĩ như vậy mà lạnh sống lưng, "Vạn nhất đánh đến đây, vậy chúng ta......"

Hướng đông Li Giang chính là Giang Ninh, khoảng cách không xa cũng không gần, Li Giang hướng bắc đều là nơi hiểm yếu, hướng nam hướng tây chính là biên cương, cho nên khu vực để bá tánh chạy trốn đến, hoặc khu vực chiến sự dễ lan đến nhất chính là Giang Ninh. Vạn nhất Tây Nam thật sự đánh đến đây, chưa đề cập đến sinh ý Dịch gia như thế nào, mà chuyện có thể chu toàn cả nhà già trẻ, đều khó mà nói.

"Nếu không chúng ta trốn đi hướng bắc...... Đi kinh đô." Thu Tử Hàn giữ chặt tay Dịch Thiên Phàm, trong lòng có chút bất an, "Ta chỉ cầu cả nhà chúng ta bình bình an an ở bên nhau, những cái khác gì đó có thể không cần."

Dịch Thiên Phàm vỗ vỗ bàn tay Thu Tử Hàn an ủi nói, "Chưa đến mức đó...... Tây Nam cách nơi này rất xa, huống hồ...... Có phải đúng như những gì chúng ta suy đoán, còn chưa xác định đâu."

"Thiếu gia nói rất đúng." Hoàng Trung cũng an ủi Thu Tử Hàn nói, "Chúng ta trước tiên làm tốt chuẩn bị, thật sự nếu có đánh trận, thì hãy trốn đến hướng bắc cũng còn kịp."

Dịch Thiên Phàm gật gật đầu, suy nghĩ, nói thêm, "Nếu đánh giặc, triều đình khẳng định cần lương thảo, Giang Ninh là nơi sản xuất lương thực lớn, thôn trang chúng ta lại nhiều, sản lượng cao, nếu nhận thấy chuyện này, đến lúc đó khẳng định trốn không khỏi. Triều đình yêu cầu lương thảo khẳng định rất lớn, nếu giao không được, sợ là không giải thích được, nếu muốn tăng cao sản lượng, nhân thủ ở thôn trang chỉ sợ không đủ, chỉ có thể đem những nhân thủ ở cửa hàng khác gọi lại đây."

"Ý của thiếu gia là?" Hoàng Trung nhìn về phía Dịch Thiên Phàm, trong lòng hình như đoán được ý của hắn.

"Nếu phường nhuộm, tửu lầu và những cửa hàng kia đóng cửa đi...... Chuyên tâm làm sinh ý lương thực có được hay không?" Dịch Thiên Phàm nói rất chậm, tất nhiên là đang tự hỏi.

Hoàng Trung lấy ra bàn tính, bạch bạch tính. Dịch Thiên Phàm cùng Thu Tử Hàn biết ông tính cái gì, lẳng lặng chờ kết quả.

Qua một chén trà nhỏ, Hoàng Trung rốt cuộc thu hồi bàn tính, "Phường nhuộm cùng tiệm quần áo có liên quan với nhau, tuy rằng hiện tại thu vào nhiều nhất, nhưng phí tổn cũng lớn, phường nhuộm bên trong có nhiều công nhân lên đến có hơn ba mươi người, sư phụ già cũng có vài người, những người này mỗi tháng lĩnh lương tháng hơn nữa mua sắm những nguyên liệu khác, phí dụng cùng với thu vào có sự chênh lệch, do đó lợi nhuận kiếm được cũng không nhiều, so sánh mà nói, tửu lầu nhưng thật ra kiếm nhiều nhất. Mà nếu sản lượng thôn trang có thể đi lên, cho dù triều đình không thu lương, bảo trì giá gạo hiện tại, khấu trừ lương tháng của nhân công ở thôn trang hiện tại, cũng so với phường nhuộm và tiệm quần áo cũng kiếm nhiều hơn." Nói đến cùng, bởi vì phường nhuộm dùng người đều là người cần có kinh nghiệm, lương tháng so với người hầu và nông dân tất nhiên cao hơn, cho nên phí tổn trồng trọt thấp rất nhiều.

"Nếu giá gạo tăng lên, chúng ta nói không chừng còn có thể thừa dịp chiến sự, kiếm nhiều bạc hơn." Dịch Thiên Phàm nghe xong Hoàng Trung nói, càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình, "Vậy đem phường nhuộm và tiệm quần áo bán, tửu lầu tạm thời giữ lại, chúng ta toàn tâm toàn ý khai hoang trồng trọt. Nhân thủ phường nhuộm cũng không phải ai cũng có thể trồng trọt, nên đưa bạc cho họ đi đi, bọn họ có tay nghề có thể đến phường nhuộm khác xin việc, chủ của những phường nhuộm khác cũng sẽ không khó xử bọn họ, còn chưởng quầy và tiểu nhị của những cửa hàng đó thì...... nếu nguyện ý đến thôn trang có thể lưu lại, không muốn thì kết tiền, cũng không cường lưu."

"Được không?." Hoàng Trung nghe xong gật gật đầu, nhưng dường như còn chút băn khoăn, châm chước nói, "Nếu thật có chiến sự, ấm no mới là quan trọng nhất, đến lúc đó sinh ý tiệm quần áo khẳng định kém, phường nhuộm càng không cần phải nói. Biện pháp này của thiếu gia rất tốt...... Chỉ là......"

Thu Tử Hàn thấy Hoàng Trung nhìn về phía mình, biết có chút lời nói chỉ có mình có thể nói, Hoàng Trung sợ là có băn khoăn cũng không dám nói ra, "Chỉ là...... sinh ý ngành dệt là nghề tổ truyền của Dịch gia, đóng cửa như vậy, thúc bá bên kia...... có thể nghĩ gì hay không?"

"Muốn nghĩ gì thì nghĩ." Dịch Thiên Phàm biết Thu Tử Hàn và Hoàng Trung lo lắng mối quan hệ của mình và trưởng bối trong gia tộc chuyển biến xấu, nhưng đã trải quan một đời, hắn biết người nhà của mình chỉ có Thu Tử Hàn và hài tử, những người khác dù có là họ hàng thì như thế nào, "Bọn họ nếu biết, bất qua ra tiền mua sản nghiệp kia về là được, cả nhà chúng ta an toàn mới là quan trọng."

"Ừm." Thu Tử Hàn nghe Dịch Thiên Phàm nói như vậy cũng không nói gì thêm.

Sự tình định ra như vậy, thả ra tin tức sau, những người trong tộc Dịch gia quả thực tới cửa tìm vài lần, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, mục đích chính là kêu Dịch Thiên Phàm đừng tùy hứng, không được vứt đi gia nghiệp Dịch gia, nhưng đều bị Dịch Thiên Phàm đuổi trở về. Hoàng Trung tốn không đến một tháng, rốt cuộc đem phường nhuộm và tiệm quần áo bán đi, người mua đúng là người trong tộc Dịch gia, đại khái là được trưởng bối trong tộc bày mưu đặt kế, Dịch Thiên Phàm trong lòng rõ ràng.

Lại qua hơn một tháng, người từ Tây Nam trốn đến đây càng ngày càng nhiều, tin tức triều đình muốn xuất binh diệt phỉ đã truyền khắp khu vực Giang Ninh.

Tiểu Mộ Thu đã sắp một tuổi, tuy rằng còn đi không vững, nhưng rất hoạt bát, được má Ngô và Điền thẩm chăm sóc chu đáo nên trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, nhìn đâu cũng cảm thấy hứng thú, đôi mắt rất giống Thu Tử Hàn vừa to đen láy chuyển động, còn duỗi tay béo nhỏ "Ê ê a a" cười, khiến người nhìn buồn cười, vừa thấy liền thích.

Nắng gắt cuối thu, đã nhiều ngày nắng nóng kéo dài, má Ngô nấu canh tuyết lê, Thu Tử Hàn ôm Tiểu Mộ Thu ở đình Thiên Hàn hóng mát, trong tay má Ngô bưng chén nhỏ hống tiểu chủ tử uống một ngụm.

haotuyet3911.wordpress.com

"Ngao ô......" Sẽ có vài muỗn bé con không muốn uống, bé sói nhỏ nhìn thấy vậy lại muốn uống. Tiểu Phúc gấp đến độ chồm hai chân trước lên chân Thu Tử Hàn kêu to, cái đuôi lắc qua lắc lại ra sức lấy lòng.

Tiểu Mộ Thu nhìn thấy Tiểu Phúc đang chằm chằm chén nhỏ của mình, sợ cha thật sự sẽ đem thức ăn của mình cho nó, nên ngăn cản, "Nha...... Nha...... Y......" Vươn đôi tay che chở cái chén.

"Ô ô......" Tiểu Phúc cũng không cam lòng yếu thế, ra sức tranh sủng, "Ngao ô......"

"Ta như thế nào cảm thấy hình như bản thân đang nuôi hai nhóc con." Thu Tử Hàn cảm thấy buồn cười, đầu tiên là điểm điểm mũi nhỏ của Tiểu Mộ Thu, "Không muốn cho nó thì con mau uống đi, bản thân không uống lại không muốn cho người khác."

Tiểu Mộ Thu quả nhiên ngoan ngoãn há mồm, tùy ý cho má Ngô đúc canh cho mình.

Thu Tử Hàn nhận miếng thịt từ Điền thẩm đưa qua, hướng Tiểu Phúc dưới chân nói, "Ngươi nhìn xem người chỗ nào giống sói hử, nhìn rất giống chó nhà nha." Nói xong thì đem thịt khô đưa đến miệng Tiểu Phúc, "Cái kia ngươi uống không được, vẫn là ăn chút thịt khô đỡ thèm đi."

"Ha ha, thật thú vị." Điền thẩm ở một bên nhìn, "Thiếu phu nhân nên sinh thêm cho tiểu thiếu gia vài bé con để làm bạn đi, ba đứa cùng chơi sẽ rất náo nhiệt nha."

"Đúng vậy, đúng vậy." Má Ngô đúc canh cho Tiểu Mộ Thu xong, lau khô canh trên khuôn mặt nhỏ, "Hai bé con béo béo trắng trắng mới tốt."

Mặt Thu Tử Hàn đỏ lên, ở thôn trang thị sát một vòng Dịch Thiên Phàm đã trở lại, "Nói cái gì vậy? Nhìn vui vẻ như vậy?" Đi đến bên cạnh Thu Tử Hàn ngồi xuống, từ trong lòng y nhận lấy Tiểu Mộ Thu.

Trong đình mấy người đang cười nói trêu ghẹo, thì thấy Hoàng Trung vội vã đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro