Chương 27: Liễu ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ edit và đăng tại

Wordpress: haotuyet3911.wordpress.com

Wattpad:haotuyet3911

Chương 27

"Thiếu gia, không tốt." Hoàng Trung một đường chạy lại đây, nói chuyện có chút thở dốc, "Trong thành...... Tửu lầu...... đã xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện gì?" Dịch Thiên Phàm kêu Hoàng Trung ngồi xuống, "Đừng có gấp, từ từ nói cho ta nghe."

"Mấy ngày nay, dân chạy nạn từ Tây Nam càng ngày càng nhiều, không chỉ có ở nông thôn, mà trong thành cũng có." Hoàng Trung mới vừa làm xong thủ tục chuyển nhượng cửa hàng từ trong thành trở về, "Tuy rằng tri phủ sai người bố trí nơi ở hết rồi, nhưng nghe nói điều kiện không tốt, đồ ăn thường xuyên cung ứng cũng không đủ. Ngày hôm qua ban đêm...... Có nhóm người vào tửu lầu chúng ta ăn uống, ăn không trả tiền thì thôi đi, nhưng còn đả thương tiểu nhị và chưởng quầy nữa."

"Người bị thương bây giờ sao rồi?" Dịch Thiên Phàm trong lòng căng thẳng, tổn thất là chuyện nhỏ, người bị thương mới là chuyện lớn.

"Tuy rằng tánh mạng không sao, nhưng bị thương không nhẹ. Ta đã kêu tên sai vặt báo quan rồi, nhưng hiện tại trong thành nơi nơi đều loạn, phỏng chừng báo quan cũng vô dụng, nên đành phải sắp xếp người suốt đêm gấp trở về báo tin." Hoàng Trung gấp đến độ quá sức, "Nhưng với hiện trạng như bây giờ, hiện tại Tây Nam còn chưa nổi loạn nhiều, mà trong thành vùng Giang Ninh đã loạn thành như vậy, nếu...... sau này triều đình thật sự xuất binh, sinh ý còn có thể giữ vững được không?"

"Vậy tiệm gạo thì sao? Những cửa hàng khác thì sao?" Dịch Thiên Phàm nhíu mày, không nghĩ tới tình huống đời này lại loạn thành như vậy.

"Ta tối hôm qua đã phân phó tiệm gạo hôm nay trước mắt đừng mở cửa, cũng là sợ bị đoạt." Hoàng Trung nói hết tin tức mình nghe được, "Mấy ngày hôm trước, ở trong thành cũng nghe nói, các tiệm gạo khác cùng tiệm thịt bị cướp sạch, nhóm người này thật sự là vô pháp vô thiên, vùng Giang Ninh chúng ta hảo tâm thu lưu bọn họ, bọn họ thế mà lại...... lấy oán trả ơn!"

"Còn không phải bởi vì triều đình không cung cấp đủ sao." Dịch Thiên Phàm càng nghe tâm càng trầm xuống, "Con thỏ bị bức quá cũng nóng nảy, còn sẽ cắn người đó, đều là những người đáng thương không nhà để về...... nguyên nhân chủ yếu gây ra cho dù là do nạn trộm cướp hay Tây Nam Vương làm phản chung quy cũng là do sự bất lực của triều đình."

Nếu mặc kệ như vậy, vậy làm ăn buôn bán như thế nào đây? Tửu lầu đều mở cửa không được nữa rồi, càng đừng nói tiệm gạo. Làm Dịch Thiên Phàm càng lo lắng chính là, bởi vì triều đình không quản, không nói đến chuyện bán lương thảo bình thường, chỉ sợ thật đến lúc cần lương thảo, những quan thu lương thảo đó chỉ sợ là cường thủ hào đoạt, tiền vốn đều không lấy được.

Chẳng lẽ là do đời này chuyện Tây Nam xảy ra sớm, hoàng đế hiện tại còn trẻ không có kinh nghiệm, cho nên các phương diện xử lý cũng không thỏa đáng sao? Đời trước là triều đình diệt phỉ thành công, thay Tây Nam Vương ổn định đất phong, vậy đời này...... kết quả sẽ như thế nào đây? Mà nếu triều đình vô năng, Tây Nam Vương thật sự phản, phế hoàng đế...... thay đổi triều đại không tránh được sẽ rung chuyển đất trời.haotuyet3911.wordpress.com

Nghĩ đến sinh ý trong nhà về sau không biết là phúc hay họa, trong lòng Dịch Thiên Phàm nảy lên một tia chua xót, hai đời làm người...... bản thân mình chung quy không thể phú quý hiển đạt, áo cơm vô ưu, an tâm vượt qua cả đời sao?

"Thiên Phàm......" Thu Tử Hàn thấy Dịch Thiên Phàm nhăn mày lo lắng không yên, vội vàng cầm tay hắn an ủi nói, "Đừng có gấp, sẽ có biện pháp mà."

Tiểu Mộ Thu dường như biết phụ thân đang phiền muộn, ngẩng đầu lên, bẹp ở trên cằm Dịch Thiên Phàm hôn một cái, "Nha nha......"

Dịch Thiên Phàm phục hồi tinh thần lại, nhìn đến phu nhân đang mạnh khỏe và nhi tử đáng yêu bên cạnh mình, đột nhiên an lòng không ít. Dù sao đời này mình trọng sinh cũng chỉ vì tình yêu với Thu Tử Hàn, còn có nhi tử hoạt bát, còn cầu mong xa vời phú quý hiển đạt gì nữa, người một nhà vui vui vẻ vẻ cùng nhau mới là quan trọng. Những buồn khổ trong lòng vừa rồi giống như tan thành mây khói......

"Ta không có việc gì." Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn, hôn hôn Tiểu Mộ Thu trong lòng, "Hai ngày này ta phải tự mình đi vào thành một chuyến, thứ nhất xem xét tình huống một chút, thứ hai cần cẩn thận suy xét một chút sinh ý trong nhà."

"Ta cùng ngươi đi." Thu Tử Hàn bất an nắm chặt tay Dịch Thiên Phàm vội vàng nói, "Một mình ngươi đi ta không yên tâm."

Nhìn ánh mắt kiên trì đó, hơn nữa bản thân cũng không muốn tách ra với y, trấn an vỗ vỗ tay Thu Tử Hàn, "Vậy được rồi." Dịch Thiên Phàm quay đầu phân phó nói, "Hoàng thúc ở lại thôn trang chủ trì đại cục, má Ngô và Điền thẩm chiếu cố tốt tiểu thiếu gia, ngày mai ta cùng Tử Hàn sẽ xuất phát vào thành, có thể sẽ đi hai ngày, có thể cũng sẽ lâu hơn...... Chỉ có thể coi tình huống mà quyết định."

"Thiếu gia yên tâm đi, trong nhà chúng ta sẽ chiếu cố tốt." Hoàng Trung minh bạch Dịch Thiên Phàm tính toán, nói hắn an tâm, "Đi vào thành nên mang thêm vài người, hiện tại an toàn mới là quan trọng nhất."

"Ta có chừng mực." Dịch Thiên Phàm gật gật đầu.

Cuối cùng Dịch Thiên Phàm cùng Thu Tử Hàn mang theo An Quý, An Thuận và Điền Tiểu Mạt, ba người đều có chút thân thủ, đi theo Dịch Thiên Phàm ra ngoài cũng nhiều lần, Hoàng Trung cũng cảm thấy thích hợp. Điền Hán Thanh tuyển thêm vài gã sai vặt thân thể khoẻ mạnh, mỗi ngày sáng sớm và tối muộn ở thôn trang tuần tra, buổi tối còn phái vài người đứng thủ, phối hợp với Hoàng Trung ăn ý, có thể bảo đảm Dịch Thiên Phàm không có nỗi lo về sau.

Trên đường đi, còn chưa vào thành, đã nhìn thấy rất nhiều lưu dân, số lượng so với Dịch Thiên Phàm tưởng tượng còn nhiều hơn, có người thậm chí bị thương, Dịch Thiên Phàm trong lòng rùng mình, hay là triều đình đã xuất binh?

Quả nhiên chờ tới vào trong thành, đã nhìn thấy nơi nơi triều đình dán bố cáo, Tây Nam thế cục không xong, nội có nạn trộm cướp, ngoại có địch quốc quấy rầy, triều đình đã xuất binh, diệt phỉ hơn nữa là ổn định thế cục biên cương.

Trong thành hơn phân nửa cửa hàng đều đóng cửa, trên đường đi phần lớn là lưu dân đang đi tìm thức ăn, người già và người bệnh thì ăn nói khép nép cầu người cho chút đồ ăn, nhưng những người tuổi trẻ khí tráng, thì một lời không hợp liền động thủ đoạt lấy.

Dịch Thiên Phàm buông màng xe ngựa xuống, thúc giục đi mau, miễn cho bị người ngăn cản xe.

Chờ đến tửu lầu, "An Quý và Tiểu Mạt đi tìm quán trọ an toàn sạch sẽ, thuê ba gian phòng, một hồi lại đây đón chúng ta." Dịch Thiên Phàm nắm tay Thu Tử Hàn xuống xe ngựa nói, "An Thuận trước cùng chúng ta vào xem."

Tửu lâu vì trước đây không lây bị cướp đoạt, đã ngừng kinh doanh mấy ngày, Dịch Thiên Phàm gõ gõ cửa, qua một lúc lâu, cửa mở, "Thiếu gia!?" Ngoài cửa gã sai vặt nhìn thấy người tới, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đón người vào.

Trong đại sảnh nguyên bản chỉnh tề bàn ghế, nay hư hao một nửa, trên hai tầng thang lầu, rào chắn bị chặt đứt một đoạn, nhã gian còn chưa rửa sạch sẽ vết máu...... Xem ra tình huống ngay lúc đó so với Hoàng Trung thuật lại nghiêm trọng nhiều hơn.

"Quản gia bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ phải nằm trên giường một thời gian. Hai tiểu nhị thì vết thương nhẹ hơn, nhưng mà bị sợ hãi quá mức, không biết còn có thể tiếp tục làm việc hay không." Gã sai vặt vẫn luôn ở lại đây sắp xếp mọi thứ còn lại, châm trà cho Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn, bắt đầu chậm rãi nói tình huống mấy ngày nay, "Ngày đó người quan phủ có tới, bắt những người gây sự đó đi. Nhưng là thời gian dài như vậy...... Cũng không nghe nhắc lại. Ta nghe nói...... Bởi vì trong nha môn nhân thủ không đủ, phía trên cũng có phái người tới, nhưng hiện tại nơi nơi đều loạn, không đủ chỗ giam, nên những lưu dân gây sự đó bị bắt nhiều nhất qua mấy ngày sẽ được thả ra, thật sự quá nhiều, kiểm soát không hết."haotuyet3911.wordpress.com

"Còn gì nữa không?" Dịch Thiên Phàm xoa xoa thái dương, tiếp tục hỏi.

Gã sai vặt do dự một chút, mở miệng nói, "Hai ngày này khi đi ra ngoài, còn nghe nói...... quân triều đình đã tới Tây Nam, Tây Nam Vương cũng phái binh hợp lực với quân triều đình diệt phỉ, nhưng mà...... vẫn không có gì tiến triển."

Quân đội triều đình lại không có cách nào đối phó với thổ phỉ nho nhỏ? Hơn nữa theo lời hai anh em kia nói, Tây Nam Vương không có âm mưu tạo phản, ai tin?!

"Chúng ta cần nhanh chóng tìm cách mới được." Thu Tử Hàn nghe thế cũng ẩn ẩn lo lắng.

Dịch Thiên Phàm hít sâu một hơi, "Ta biết, An Quý bọn họ trở về chưa? Chúng ta đến tiệm gạo nhìn xem." Tình huống tiệm gạo tốt một chút, tuy rằng đóng chặt cửa, nhưng có tiểu nhị thủ, để ngừa ban đêm có trộm tiến vào, an toàn thì an toàn đó, nhưng mà mua bán không làm được, lương thực lưu trữ trong tiệm bán không được. Trong tiệm hiện tại tồn lương thực vẫn là số nhỏ, thôn trang lập tức sắp thu hoạch mới là chuyện lớn, nếu như là năm rồi, dựa vào lần thu hoạch như năm nay, khẳng định có thể khắc phục khó khăn, chính là hiện giờ bảo bối phát tài này như khoai lang phỏng tay, ai biết triều đình có thể nhòm ngó hay không.

Một ngày trôi qua, đã hiểu hết tình huống trong thành, chờ buổi tối trở về quán trọ, Dịch Thiên Phàm cảm thấy toàn thân dường như bị rút đi hết sức lực. Ngồi trên ghế, ngâm chân nước ấm, mày vẫn luôn nhăn, không nói một lời.

Thu Tử Hàn sờ sờ nước đã lạnh, liền chân Dịch Thiên Phàm vớt ra, ôm trong ngực cẩn thận lau khô, "Nếu thật sự không được...... chúng ta hãy đóng tất cả cửa hàng, rốt cuộc kiếm tiền là việc nhỏ, nháo gây ra án mạng thì không đáng giá."

Dịch Thiên Phàm không có đáp lại, suy nghĩ một hồi, thu hồi chân, kéo Thu Tử Hàn lên, gắt gao ôm vào trong lòng. Thu Tử Hàn nương tư thế ngồi lên đùi Dịch Thiên Phàm, tùy ý người ôm, cũng không nói chuyện nữa.

Hai người lẳng lặng ôm, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.

"Ai?" Giọng Dịch Thiên Phàm có chút phát ách.

"Thiếu gia, có...... có thư." An Quý ở bên ngoài trả lời.

"Thư?" Thu Tử Hàn từ trên đùi Dịch Thiên Phàm đứng dậy, đi đến mở cửa, "Thư của ai? Sao lại đưa đến nơi này?"

"Không biết." An Quý đáp, "Ta nhìn thời gian không còn sớm, tính đi tuần tra một chút, kết quả thì nhìn thấy thư này cắm trên cửa."

Thu Tử Hàn vừa đưa thư cho Dịch Thiên Phàm, vừa nói, "Đem nước đổ đi rồi đi nghỉ ngơi, các ngươi cũng mệt mỏi một ngày rồi."

"Chúng ta đã quen rồi, không cảm thấy mệt." An Quý vừa thu thập vừa trả lời, "Nhưng thật ra nhìn thiếu phu nhân, sắc mặt hình như không tốt, có phải hai ngày này trên đường đi nên không nghỉ ngơi tốt hay không?"

"Tử Hàn thân mình không thoải mái sao?" Dịch Thiên Phàm hậu tri hậu giác nắm lấy tay Thu Tử Hàn, ảo não nói, "Đều do ta sơ sót, ngày mai muốn mời đại phu lại đây nhìn xem hay không?"

"Ta không có việc gì...... Có thể là do mệt." Thu Tử Hàn xoa mặt Dịch Thiên Phàm, đau lòng nói, "Sắc mặt ngươi cũng không tốt mấy, đều gầy."

"Vậy đêm nay chúng ta sớm một chút nghỉ ngơi." Dịch Thiên Phàm tùy tay ném thư lên bàn, ôm lấy Thu Tử Hàn đi vào phía giường, "An Quý đóng cửa lại."

Thu Tử Hàn bất đắc dĩ bị ôm lên giường, đi ngủ sớm một chút nhưng cũng cần giải quyết xong việc chứ! Thấy Dịch Thiên Phàm bắt đầu thoát áo ngoài cho mình, Thu Tử Hàn đành phải thuận theo giơ tay nhấc chân, cuối cùng theo người nằm, nhắm hai mắt lại.

Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn vào trong ngực, cân nhắc tình huống hiện tại, cuối cùng hạ quyết tâm, cũng nhắm hai mắt lại ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro