CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2

Lại nói cái thân thể này không để lại một chút kí ức gì cho cậu, thật sự sống trở lại đầy cam go. Lục Nghi Thần không để ý đến việc khác lạ của cậu mà trực tiếp phân phó:" Mau băng bó vết thương cho vương gia"

Vừa dứt lời có người trong toán binh lính hớt hải chạy ra nói:" Ai u, lão nhân chậm trễ, vương gia để lão nhân thoa thuốc". Nhìn lão nhân một mực lo lắng mở hòm thuốc cẩn thận xử lí vết thương trên trán cậu không hỏi khiến cậu ngạc nhiên. Vị lão nhân này đang sợ hãi? Là sợ cậu đau hay là... sợ cậu trách phạt?

Cảm giác càng thêm khó hiểu, lại nhìn một lượt những khuôn mặt không biểu tình lo lắng với việc một vương gia đang bị thương mà lại hiện lên vẻ hài lòng? Không biết khối thân thể này trước đây có phải đắc tội đến những người này hay không a?

Sau khi thoa thuốc băng bó xong, trán của cậu đã quấn một tầng băng vải. Lão nhân vừa nhìn xong liền lau mồ hôi trán mà đứng lên cúi người nói:" Vết thương của vương gia đã không còn đáng ngại, chỉ cần mỗi ngày thay thuốc, trong vòng ba ngày liền có thể lành"

Tề Diệp Hành khẽ gật đầu, được lời chấp nhận của cậu lão nhân liền nhanh chóng trở lại đoàn người kia. Cậu vì trị thương mà ngồi bẹp xuống đất, lại lười đứng lên mà từ dưới ngước nhìn lên vị nam nhân kia.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia, cũng với khí thế của một tướng lĩnh trên xa trường khiến Tề Diệp Hành có phần tò mò, hắn nhìn như thế nào cũng khoảng 27-28 tuổi, như thế nào lại trở thành tướng lĩnh trẻ tuổi như thế?

Tề Diệp Hành có phần không biết gia cảnh của Lục Nghi Thần, là một gia đình có truyền thống sinh ra thần võ. Những người đời trước của Lục Nghi Thần, tỷ như phụ thân, bá bá đều là tướng lĩnh kiệt xuất trấn thủ biên quan. Nay lại đến đời của Lục Nghi Thần cũng được hưởng những biểu hiện tốt đẹp gen duy truyền nên cũng dễ dàng trở thành tướng lĩnh. Còn là đại nguyên soái a...

Lục Nghi Thần nhìn Tề Diệp Hành nói:" Ta sẽ tra ra vụ việc này một cách rõ ràng rồi sẽ báo cáo với vương gia. Người thấy như vậy được chứ?"

Tề Diệp Hành gật đầu, thời điểm này không nên lên tiếng, nếu không lại hứng chịu ánh mắt người khác nhìn cậu như người ngoài hành tinh thì thật sự rắc rối a.

Không đợi Lục Nghi Thần nói câu tiếp theo thì có hai binh lính từ đoàn binh lính kia đi ra quỳ xuống trước mặt Lục Nghi Thần nói:" Nguyên soái, người không cần tra. Chính là bọn ta làm!"

Lục Nghi Thần lạnh nhạt nói:" Các ngươi không nên quỳ trước mặt ta, mà là quỳ trước mặt vương gia nhận lỗi". Hai người họ khẽ cắn răng quay lại hướng Tề Diệp Hành dập đầu nói:" Vương gia thứ tội!"

Tề Diệp Hành bình tĩnh lên tiếng:" Các ngươi... là làm như thế nào?"

Một người trong đó nói:" Thuộc hạ vì xúc động không khống chế được nên liền nảy sinh ý định hãm hại người... Chính là... ban đêm dắt xe ngựa của người đi xa trướng bồng của quân doanh một chút. Nhưng... chỉ là dọa cho người sợ một chút, định sáng hôm sau liền dẫn người tìm về. Không nghĩ đến, khi đến nơi lại không thấy xe ngựa đâu nên chúng ta liền ra sức tìm kiếm. Đến khi tìm được người thì... vương gia tha mạng!"

Não của Tề Diệp Hành lại bắt đầu suy nghĩ, có vẻ cái vị vương gia này đã ăn nói hay làm cái gì khiến những người này bức xúc như thế mới gây ra cớ sự này. Cũng không trách bọn họ, chỉ trách vị vương gia này đối nhân xử thế không tốt. Có vẻ sau khi tỉnh dậy liền thấy mình không ở cùng bọn họ nên vị vương gia này đặc biệt hoảng sợ tự mình đánh xe ngựa. Nhưng lại không rõ phương hướng, đánh bậy đánh bạ lại khiến ngựa phát điên mà chạy. Lại xảy ra sự tình vị vương gia này hốt hoảng mà nhảy xuống ngựa đầu đụng phải tảng đá mà mất mạng.

Tề Diệp Hành thầm thở dài rồi phất tay đứng lên nói:" Được rồi, ta không có ý kiến các ngươi làm như thế nào. Ngươi có ý kiến gì không?" nói rồi cậu liền hướng Lục Nghi Thần hỏi, bởi cậu không biết tên của hắn nên không thể gọi tên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy