CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3

Lục Nghi Thần nhìn nhìn Tế Diệp Hành, nhìn cho đến khi cậu trong lòng chột dạ liền hạ lệnh:" Hai người các ngươi lại không biết nặng nhẹ mà khinh bạc vương gia, nhưng được vương gia không truy cứu. Ta chỉ phạt các ngươi hôm nay và ngày mai không được ăn cơm, lại còn phải canh gác một đêm. Các ngươi thấy như thế nào?"

Hai binh lính nhìn nhau rồi hô:" Đa tạ vương gia tha mạng!", nói rồi hai người liền lui lại phía sau.

Phó tướng quân Trương Hổ bên cạnh nói với Lục Nghi Thần:" Nguyên soái, cũng đã không còn sớm, người mau xuất phát"

Lục Nghi Thần gật đầu rồi quay lại nói với Tề Diệp Hành:" Vương gia, hiện giờ chúng ta phải mau xuất phát. Lại không còn xe ngựa, người định như thế nào?"

" A" Tề Diệp Hành nghi hoặc nhìn Lục Nghi Thần, bọn họ định đi đâu hay sao?

Trương Hổ một bên nheo mắt nhìn nguyên soái của mình, lại nhìn nhóm người phía sau, cuối cùng cắn răng nói:" Nếu vương gia không chê có thể lấy ngựa của thuộc hạ"

Tề Diệp Hành ngạc nhiên nhìn Trương Hổ, cuối cùng cười trừ nói:" Ha ha, thật ngại quá, ý tốt của ngươi ta xin nhận. Nhưng là... ta không biết cưỡi ngựa"

Nghe đến đây Trương Hổ liền ngạc nhiên, ngày thường vị vương gia trước mặt luôn khinh bạc bọn hắn, cứ tưởng đã mất xe ngựa liền phải cướp đoạt một con ngựa khác. Ai ngờ vị vương gia này lại vô dụng đến vậy, ngựa cũng không biết cưỡi. Trương Hổ cũng phải thở phào một chút, cứ tưởng vị vương gia kia cướp ngựa của mình liền chính mình phải chạy bộ cả trăm dặm nữa chứ.

Thấy tình huống như vậy , Lục Nghi Thần cũng xoay người lên ngựa mà nói:" Nếu vương gia đã không muốn đi nữa thì người có thể chờ ở đây, ta sẽ cho người thông báo với hoàng thượng để đưa người trở về!"

Đúng vậy, hắn không có nhiều thời gian để giải quyết chuyện của Tề Diệp Hành cậu, việc trước mắt là phải nhanh chóng đến biên quan, không thể tiêu tốn thời gian được nữa!

Lục Nghi Thần không quan tâm đến Tề Diệp Hành đang mở to mắt nhìn mình mà hô lên:" Xuất phát!"

Đám người binh lính kia cũng lấy lại tinh thần, cả đám liền xuất phát. Trương Hổ cũng không thèm để ý mà phân phó mấy tên lính nói:" Chiếu cố vương gia!", nói xong liền ra roi thúc ngựa chạy đi.

"..." cậu trợn mắt nhìn đoàn người hùng hậu kia bỏ lại cậu cùng ba tên lính không cam chịu đứng cạnh kia.

Cứ thế bỏ mặc ta? Không phải đấy chứ, ta dù gì cũng là vương gia cơ mà. Tề Diệp Hành chỉ đám bụi đường trước mắt hỏi ba tên lính kia :" Bọn họ... là đang đi đâu vậy ?"

Dù không cam tâm tình nguyện ở lại nhưng dù gì người trước mắt cũng là một vương gia, một người trong đó lên tiếng :" Là đến biên quan"

" Biên quan ?" Tề Diệp Hành nghe xong liền nhíu mày. Ra là bọn họ đang hành quân đến biên quan chính chiến. Được rồi, bây giờ là ở lại đợi người đưa trở về hay lại đi theo những người trước mắt.

Quạ... quạ...

Tiếng chim kêu trong rừng âm vang thật xa khiến Tề Diệp Hành rùng mình một phát. Cuối cùng vẫn là quyết định theo bọn họ mà nói :" Chúng ta phải chạy theo bọn người kia a, ta không muốn ở lại nơi quái quỷ này đâu !"

Nói rồi cậu nhanh chóng khởi động tay chân liền chạy theo phía sau đoàn lính kia. Ba tên lính trố mắt nhìn cậu chạy phía trước, một lúc lâu mới hồi thần vui sướng chạy đi, oa, lại được ra chiến trường rồi .

Khí thế bừng bừng ban đầu chỉ cần trải qua một canh giờ cậu liền bị đập tan. Cái quỷ gì kia chứ, hành quân chính là chạy liên tục như thế này sao ? Đầu Tề Diệp Hành đầy mồ hôi nhìn đoàn người phía trước, bọn họ thật không mệt hay sao ? Còn cậu là mệt sắp chết rồi !

Thân thể này do không được hoạt động nhiều mà sinh ra yếu ớt, lại cứ như thế chạy một đoạn đường dài khiến Tề Diệp Hành đang ngụ trong cơ thể này thật không thể nói nên lời. Chỉ cần chạy hơn trăm mét liền bị chuột rút một cái. Phải ngồi tịnh dưỡng một chút mới bớt. Dù có hối hận cũng không kịp rồi, đã cắm đầu chạy suốt một quãng đường liền bắt người ta phải dừng lại để chờ người đến đón. Có hay không muốn sinh thêm nhiều ánh mắt căm ghét kia nữa ? Tề Diệp Hành đứng dựa vào thân cây thở dốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy