CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

Tề Diệp Hành thật sự cảm thấy sống lại một lần nữa thật không dễ dàng gì, khi ổn định được hơi thở Tề Diệp Hành mới cất bước đi về phía nhóm những binh lính kia đang ngồi nghỉ ngơi. Vì chạy phía sau, lại nhiều lần bị chuột rút nên có phần đến trễ, đến khi đến nơi thì mọi người đang ăn trưa.

Đã là giữa trưa, trời cũng thật nắng, một đoàn binh lính ngồi dưới gốc cây to tránh nắng kèm theo ăn trưa luôn thể. Tề Diệp Hành đi qua một lượt bọn người kia đến chỗ phát cơm, ở tại đó có đặt ba cái bàn vuông phía trên là thức ăn trưa dành cho binh lính.

Nhóm người phát cơm đang nói chuyện phiếm thì thấy có người xuất hiện. Nhìn người bước đến mặc y phục màu trắng, nhưng là hình thù kì quái, sắc trắng bị bụi đường làm cho lấm lem không nhìn rõ. Người này càng kì quặc hơn là dùng một tấm khăn trắng quấn quanh khuôn mặt, chỉ để lộ có đôi mắt sáng hữu thần. Bọn người đó đánh giá một lượt, chẳng hay là binh lính mới đến hay là người dân nơi này ?

Đến khi người đó tháo tấm khăn xuống nhóm người đó liền trợn mắt há mồm. Là tên vương gia kia ? Nhóm người họ ra sức dụi dụi mắt, cố gắng nói với chính mình có phải là nhìn lầm hay không. Nhưng thật sự vẫn là tên vương gia hống hách kia !

Chẳng phải thường ngày luôn kêu than muốn trở về hoàng cung hay sao, lại nói sáng hôm nay chẳng phải đã được nguyên soái ân chuẩn chờ người đến rước về hay sao ? Như thế nào lại xuất hiện ở đây ? Điều quan trọng chính là không có xe ngựa để đi, vả lại nghe nói lúc Trương phó tướng nhường ngựa tên vương gia này liền từ chối hay sao ? Vậy làm sao lại đến được đây ? Không lẽ là chạy theo bọn họ ? Ầm... Tin tức này thật không thể nuốt trôi a.

Nhìn bọn họ ngốc lăng nhìn mình Tề Diệp Hành chỉ biết cười khổ không thôi, cuối cùng lên tiếng :" Các ngươi... còn thức ăn không ?"

Bị cậu nói như vậy bọn người đó liền giật mình, một trong số đó lên tiếng :" Vương gia, thật ra thức ăn đã phân phát hết cho các huynh đệ rồi. Thật sự là không còn, nếu vương gia muốn thì bọn ta có thể nhường thức ăn cho người"

Tề Diệp Hành gãi đầu nói :" Vậy thì không cần, phần của các ngươi cứ việc ăn. Ta tự mình đi tìm vậy", nói rồi cậu liền rời đi trong những ánh mắt đầy hoảng sợ. Có nghe thấy không, tên vương gia hống hách này muốn ăn cơm của bọn họ ? Còn nói là tự mình đi tìm thức ăn ?!

Chỉ trong một chốc khắp toàn bộ binh lính đều nghị luận sôi nổi, tính cách của cậu thật sự thay đổi rất khác biệt a. Có phải hay không đêm hôm qua bị dọa hoảng sợ nên tính cách thay đổi ?

" Thật như vậy ?" dưới bóng cây to lớn đằng xa, Lục Nghi Thần nhíu mày nghe ám vệ cũng chính là ba binh lính mà hắn để lại trông coi Tề Diệp Hành báo cáo.

Ám vệ gật đầu :" Đúng như vậy, thuộc hạ luôn chạy theo sát y"

Lục Nghi Thần có phần trầm mặt, sau đó phân phó :" Cứ để y đi, các ngươi vẫn nên theo sát bảo vệ"

" Vâng !" ba người đồng thanh lên tiếng.

Ở một nơi khác, Tề Diệp Hành không khỏi than trời. Giờ cậu mới nhận ra hình phạt của tên nguyên soái kia thật sự không nhẹ a, nguyên một ngày chạy rong ruổi mà không có tí thức ăn vào bụng thì thật không biết đang chạy có chết giữa đường hay không ?

Vì dụ điển hình là chính cậu ! Thức ăn đã hết, đi đâu tìm thức ăn a ! Tề Diệp Hành không khỏi đau đầu, lại đột nhiên nhớ đến ban nãy có đi ngang qua một căn nhà nhỏ thì phải ? Tìm được hi vọng, Tề Diệp Hành liền chạy trở về đường ban nãy, cách đó không xa đúng thật là có một căn nhà nhỏ được dựng ven đường. Vì là hành quân nên bọn họ liền chọn những đường không đi qua các huyện thành có nhiều người để tránh kinh động người dân, vì thế rất khó bắt gặp những khách điếm hay quán nhỏ ven đường.

Cũng thật may mắn ở đây còn có người ở a. Tề Diệp Hành chạy đến ngôi nhà đó, liếc nhìn bên trong rồi lên tiếng hỏi :" Xin cho hỏi bên trong có ai không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy