CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 25

Tề Diệp Hành cứ tưởng sẽ cứ thế mà ngã đập đầu xuống giường, nhưng không ngờ chỉ trong tích tắc Lục Nghi Thần đã ôm trọn lấy người Tề Diệp Hành cùng ngã xuống, cũng may là Lục Nghi Thần đã nhanh tay dùng tay đỡ lấy đầu Tề Diệp Hành nếu không thật sự sẽ u thành một cục lớn.

Dù sao vẫn một trận choáng váng đầu óc, đến khi ý thức được mọi chuyện thì đã thấy khuôn mặt ánh tuấn phóng đại của Lục Nghi Thần ở ngay trước mắt, Tề Diệp Hành chợt cứng người.

Giọng Lục Nghi Thần có vẻ không vui:" Phải cẩn thận chứ, nếu ta không đỡ kịp thì đầu ngươi sẽ bị thương mất"

Tề Diệp Hành lắp bắp không nói nên lời, biểu hiện đáng yêu đó cứ thế thu hút Lục Nghi Thần, không nhịn được khẽ cúi người xuống...

Cảm xúc ấm nóng mềm mại giống như tưởng tượng, thật ra còn tuyệt hơn so với tưởng tượng. Nhìn Tề Diệp Hành cứ thế mở to mắt nhìn mình, Lục Nghi Thần lại bật cười đỡ Tề Diệp Hành đứng dậy, không chọc cậu nữa a. Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt ngang mà thôi, nhưng cảm xúc hiện giờ trong lòng Lục Nghi Thần lại cảm thấy không đủ rất muốn nhiều hơn thế, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Tề Diệp Hành như thế hắn không nỡ.

Không chỉ có Lục Nghi Thần không nỡ, Tề Diệp Hành cũng ngơ ngác một trận, đây là nụ hôn đầu của cậu a... Cư nhiên... Cư nhiên huynh ấy lại hôn mình, không phải người thời này rất để ý đến chuyện nam nam yêu nhau hay sao?

" Này, ngươi ngã đến hồ đồ rồi sao?" Lục Nghi Thần sờ má Tề Diệp Hành buồn cười hỏi.

" A" Tề Diệp Hành giật mình rồi đỏ mặt lắc đầu nói:" Không có gì"

" Nụ hôn... ngươi không thích sao?" Lục Nghi Thần có phần nghi hoặc mà hỏi Tề Diệp Hành, trong thâm tâm hắn không muốn nghe câu trả lời của người trước mặt là 'không thích', có phải hắn đã nhanh quá rồi không đã dọa đối phương sợ hãi?

Tề Diệp Hành ngước nhìn Lục Nghi Thần, thấy được ánh mắt chờ mong của Lục Nghi Thần, Tề Diệp Hành khẽ cười:" Ta không phải không thích, chỉ là có hơi bất ngờ"

Nghe được câu trả lời của Tề Diệp Hành, Lục Nghi Thần không khỏi nở nụ cười:" Được rồi, nói chuyện chính sự đi"

Tề Diệp Hành gật đầu nghiêm túc nói:" Ban nãy huynh có phát hiện ở thung lũng đó có xuất hiện gió bất thường không?". Lục Nghi Thần đương nhiên cũng phát hiện chuyện đó mà nói:" Ta cũng nhìn thấy, dù có hơi mạnh một chút nhưng cũng chỉ là gió bình thường mà thôi"

Tề Diệp Hành nói tiếp:" Gió đó làm ta nghĩ đến một thứ, cũng không biết nó có thể giúp gì được cho đại quân hay không"

" Ngươi cứ nói"

Tề Diệp Hành nhìn vào mắt Lục Nghi Thần:" Diều!"

" Diều?" Lục Nghi Thần nghi hoặc nhìn Tề Diệp Hành. Nhìn biểu hiện của Lục Nghi Thần, Tề Diệp Hành cũng bất ngờ hỏi lại:" Ngươi... không biết thả diều sao?"

Lục Nghi Thần lắc đầu:" Chưa từng nghe qua", từ nhỏ đến lớn Lục Nghi Thần hắn chưa từng nghe đến cụm từ này bao giờ dù đã đọc rất nhiều sách. Tề Diệp Hành xoa cằm, có lẽ triều đại này chưa xuất hiện trò chơi thả diều này. Cũng không tệ, quân địch đương nhiên cũng sẽ không biết về việc này, nếu suy nghĩ của cậu là đúng thì đại quân có thể vượt qua thung lũng này rồi!

Lục Nghi Thần nhìn Tề Diệp Hành cứ ngồi đó suy nghĩ một hồi rồi lại cười cười, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt cũng khiến Lục Nghi Thần cười theo:" Ngươi suy nghĩ gì vậy?"

Tề Diệp Hành phủi tay đứng dậy:" Nếu huynh không biết chơi thả diều thì ta dạy huynh. Đi thôi!", nói rồi Tề Diệp Hành nhanh chóng kéo tay Lục Nghi Thần chạy ra ngoài trướng bồng. Lúc còn nhỏ mẹ dẫn về quê ngoại chơi, Tề Diệp Hành cũng được đám bạn rủ ra đồng thả diều, lúc đó cơ sở vật chất còn thiếu thốn nên đám trẻ tự mình làm lấy. Tề Diệp Hành cũng học được cách làm diều, chỉ trong một lúc Tề Diệp Hành đã hoàn thành con diều của mình đưa cho Lục Nghi Thần xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy