CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 26

Nhìn thứ được gọi là diều mà Tề Diệp Hành vừa mới làm xong Lục Nghi Thần có phần đánh giá kĩ một chút, chỉ cần tìm một tờ giấy dày một chút cắt thành hình thoi phía dưới còn có tua giấy không quá ngắn, tìm hai thanh cây nhỏ nhẹ làm khung chính giữa lại, lại tìm dây buột dây dài vào. Đúng là rất đơn giản...

Tề Diệp Hành hớn hở đặt diều vào tay Lục Nghi Thần rồi nói:" Bây giờ huynh giữ như thế này, sao đó ta sẽ chạy đến khi ta hô buông thì huynh cứ việc buông ra"

" Được" Lục Nghi Thần không có ý kiến

Tề Diệp Hành nói:" Vậy ta bắt đầu đây", nói rồi Tề Diệp Hành ra sức chạy, hai người đã lựa chọn mảnh đất trống này để thả diều vì thế không gian rất rộng rãi. Tề Diệp Hành canh chừng khoảng cách rồi hô lên:" Được rồi, huynh thả ra đi!"

Lục Nghi Thần vừa mới buông tay, con diều đã theo hướng Tề Diệp Hành chạy mà bay cao lên, nhìn diều bay đủ độ cao Tề Diệp Hành mới dừng lại giật nhẹ dây diều làm con diều càng bay cao hơn. Cũng thuận tiện nay đã vào hè, cũng là mùa gió, con diều chỉ bay trong chốc lát đã ở tít trên cao, càng thả Tề Diệp Hành càng hưng phấn.

Lục Nghi Thần đi đến cạnh Tề Diệp Hành nhìn nhìn con diều được thả trên cao, khóe miệng không khỏi cong lên xoa đầu Tề Diệp Hành nói:" Ngươi đã giúp đại quân ta một chuyện lớn rồi!". Đúng là trước đó Lục Nghi Thần đã nghĩ đến việc có thể dựa vào ngọn gió ở thung lũng kia để đánh giặc, nhưng chưa nghĩ đến phải dùng như thế nào. Ban nãy vừa mới nhìn cách thức con diều bay lên, Lục Nghi Thần đã có thể biết mình nên làm như thế nào.

Tề Diệp Hành không nghi ngờ sự thông minh của Lục Nghi Thần, biết chắc hắn đã có kế hoạch tiếp theo, Tề Diệp Hành cậu cũng chỉ có thể gợi ý cho hắn đến đó việc còn lại phải phụ thuộc vào hắn rồi, dù cậu có muốn giúp cũng thật khó cậu không rành về đánh trận a.

Hai người thả diều cũng gần hết một buổi sáng, sau khi chơi đùa thỏa thích hai người liền cùng nhau trở về doanh trại. Vừa về đến trướng bồng, Lục Nghi Thần bắt đầu gọi người đến bàn bạc một phen, Tề Diệp Hành thấy mình ở đó cũng không giúp ít được gì liền trở về trướng bồng của mình nghỉ ngơi một chút.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, quân sĩ cũng được băng bó xong xuôi những binh sĩ còn lại thì thay phiên nhau canh gác. Nằm trong trướng bồng, Tề Diệp Hành vẫn trằn trọc không ngủ được. Ở quân doanh cái gì cũng tốt hơn đi hành quân nhiều, nhưng Tề Diệp Hành vẫn cứ cảm thấy không thoải mái, người đó không ở đây...

Lăn qua lăn lại hồi lâu, rốt cuộc Tề Diệp Hành đứng lên dứt khoác ngoài dậy mặc áo choàng đi ra ngoài. Ban đêm ở đây thật thoáng đãng, trên trời cũng xuất hiện hàng vạn ngôi sao lắp lánh không có dấu hiệu sắp mưa nào, hít thở một chút Tề Diệp Hành thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Xung quanh binh sĩ canh giữ cũng phát hiện ra Tề Diệp Hành một mình đứng đó, còn đang do dự không biết có nên tiến đến khuyên can phải trở vào trướng bồng nghỉ ngơi hay không thì phát hiện Lục Nghi Thần cũng bước ra từ trong trướng bồng của mình.

Binh sĩ định mở miệng chào hỏi thì Lục Nghi Thần đã ra hiệu im lặng, bọn họ không thể làm gì khác là tiếp tục đi canh giữ khắp quân doanh. Cũng trùng hợp, Lục Nghi Thần cũng không ngủ được muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ vừa mới bước ra đã bắt gặp Tề Diệp Hành một mình đứng trước đó.

Lục Nghi Thần bước nhẹ đến chỗ Tề Diệp Hành... Nhìn bầu trời đầy sao tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, Tề Diệp Thần nghĩ có lẽ trở về trướng bồng sẽ ngủ được, vừa mới xoay người thì bắt gặp có người vẫn đứng sau mình Tề Diệp Hành không khỏi giật mình.

Lục Nghi Thần bật cười:" Ngươi làm gì đứng ở đây?"

Tề Diệp Hành nhìn người trước mặt hóa ra là Lục Nghi Thần mới thở phào một cái, sau đó nói:" Tại ta không ngủ được nên mới ra đây, còn huynh thì sao, cũng đã khuya rồi vẫn còn ra đây đứng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy