CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 45

Dọc đường trở về hoàng cung Đoạn Vũ luôn cảm thấy có gì đó không ổn diễn ra giữa Tề Diệp Hành cùng Tề Diệp Hiên, nhưng y lại không thấy có gì khác thường vì thế biểu tình trên mặt ngoài trầm mặt vẫn chỉ là trầm mặt.

Trở về cung của mình, Tề Diệp Hành viện cớ có việc đi trước, Tề Diệp Hiên vẫn ngoan ngoãn trở về không hỏi nhiều bước đi cứ hết ngã trái rồi lại ngã phải đi đường không cẩn thận vấp đá liền loạng choạng vấp ngã. Bất quá người chưa chạm đất đã chạm phải một cánh tay ấm áp khác, Tề Diệp Hiên ngẩng đầu nhìn con người luôn lạnh nhạt kia.

Đoạn Vũ nhíu mày nói:" Hôm nay tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?"

Tề Diệp Hiên đỏ mặt đứng thẳng dậy:" Ta...". Đoạn Vũ tiến đến cõng Tề Diệp Hiên trên lưng, Tề Diệp Hiên kinh ngạc:" A?!"

Không để Tề Diệp Hiên phản ứng Đoạn Vũ đã nhanh chóng cõng y trở về phòng của mình, sau đó đặt Tề Diệp Hiên lên giương rồi đáp chăn lại cho y rồi phun một câu:" Nghỉ ngơi đi!"

Tề Diệp Hiên ngơ ngác nhìn Đoạn Vũ cứ thế rời đi không tự chủ được thốt lên:" Đoạn Vũ..."

Đoạn Vũ khựng lại lạnh nhạt hỏi:" Vương gia có chuyện gì sai bảo?"

Tề Diệp Hiên mấp máy môi cuối cùng không nhịn được hỏi:" Ngươi... có tình cảm gì với ta hay không?"

Đoạn Vũ khẽ nắm chặt nắm đấm, biểu tình vẫn như cũ không quay lại nhìn Tề Diệp Hiên mà nói:" Thuộc hạ chỉ là một tên hộ vệ bình thường không xứng đáng với vương gia. Vương gia vẫn là nên tìm cho mình người nào tốt hơn để sống ở bên trọn đời". Nói rồi Đoạn Vũ nhanh chóng rời đi, trong phòng chợt yên tĩnh thậm chí người bên trong còn nghe được tiếng thở của mình. Tề Diệp Hiên ngẩng người nhìn trần nhà, không biết là đang nghĩ gì cuối cùng không biết bao lâu người mới hồi thần quyết tâm thực hiện kế hoạch đã định kia!

Qua mấy ngày sau, thái độ giữa Tề Diệp Hiên cùng Đoạn Vũ vẫn cứ như trước cứ như rằng chuyện ngày hôm đó không xảy ra. Tề Diệp Hành tự mình đi đến chỗ của Tề Diệp Hiên hô to:" Diệp Hiên, đệ cùng ta ra ngoài chơi đi!"

Tề Diệp Hiên từ trong phòng nghe được tiếng của Tề Diệp Hành không khỏi vui mừng chạy ra:" Ca, huynh đến rồi!"

Tề Diệp Hành cười tươi xoa đầu đệ đệ của mình rồi kéo y nói:" Đi, chúng ta đi chơi!". Tề Diệp Hiên không phản kháng mà ngoan ngoãn được cậu dắt đi, Đoạn Vũ đứng bên cạnh không khỏi lên tiếng hỏi:" Cửu vương gia định đưa Thập Tam vương gia đi đâu?"

Tề Diệp Hành nheo mắt nhìn Đoạn Vũ:" Ta cùng đệ đệ của ta đi đâu thì liên quan đến ngươi sao? Ngươi quản được sao? Ngươi đừng có đi theo đó!", nói rồi Tề Diệp Hành nhanh chóng kéo Tề Diệp Hiên chuồng đi.

Đoạn Vũ nhíu mày nhìn bóng dáng hai người biến mất, nghĩ nghĩ anh quyết định rời đi.

Ở một lương đình tọa lạc ở ngự hoa viên, Tề Diệp Hoằng chăm chú nhìn Lục Nghi Thần rồi khẽ buông ly trà hỏi:" Lục nguyên soái, trẫn thấy khanh cũng đã đến tuổi thành thân. Không biết khanh đã có người trong lòng hay chưa, nếu có trẫm sẽ ra sức tác hợp cho hai người"

Lục Nghi Thần khẽ cười hỏi ngược lại:" Không phải hoàng thượng người đã nhận ra người trong lòng của thần rồi hay sao?". Thái độ của Lục Nghi Thần đối với Tề Diệp Hoằng không giống như thần với vua mà giống như bằng hữu lâu năm của nhau hơn, đối với thái độ hờ hững của hắn Tề Diệp Hoằng cũng không quan tâm mà bật cười thành tiếng:" Ha, chỉ có khanh là hiểu ta nhất"

Lục Nghi Thần đứng lên chắp tay hướng Tề Diệp Hoằng nói:" Mong hoàng thượng thành toàn cho thần cùng cửu vương gia!"

Tề Diệp Hoằng nhìn Lục Nghi Thần một cách chăm chú lên tiếng:" Khanh cũng biết Tề An Quốc của chúng ta không cầm chuyện lập nam thê, nhưng vẫn không phổ biến việc này, như vậy..."

Lục Nghi Thần đánh gãy câu nói:" Hoàng thượng yên tâm, ta là thật lòng với Hành nhi, đời này kiếp này cũng chỉ nguyện ý cùng y sống trọn một đời. Tuyệt không tha lòng!"

Ánh mắt của Tề Diệp Hoằng nghe thế mới dịu xuống, miệng lại nở nụ cười:" Ái khanh đã nói như thế thì trẫm cũng an lòng để Hành nhi ở bên cạnh ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy