CHƯƠNG 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 46

Lục Nghi Thần trong lòng mừng rỡ hô:" Đa ta hoàng thượng thành toàn!"

Tề Diệp Hoằng gật đầu nói:" Nào, ái khanh ngồi xuống chúng ta tiếp tục nói chuyện. Hazz, trẫm cũng chỉ có hai đệ đệ cùng mẫu thân này thôi nên quyết giành cho chúng nó những điều tốt nhất. Người làm ca ca như trẫm chỉ mong bọn chúng sống được hạnh phúc, như thế là đủ rồi"

Hai người nói chuyện thêm một chút nữa thì có một thái giám đi vào cúi người xuống nói:" Hoàng thượng có Đoạn thống lĩnh đến"

Tề Diệp Hoằng nhướn mày:" Cho vào!", không lâu sau có một người xuất hiện quỳ xuống trước hai người hô:" Thuộc hạ Đoạn Vũ tham kiến hoàng thượng, tham kiến nguyên soái!"

Tề Diệp Hoằng phất tay:" Miễn lễ, không biết Đoạn thống lĩnh đến đây là lại muốn xin trẫm trở về cấm vệ quân đi?"

Đoạn Vũ lắc đầu:" Hiện giờ thuộc hạ chưa muốn trở về"

Tề Diệp Hoằng ý vị thâm tường nhìn Đoạn Vũ, nhớ trước vì Tề Diệp Hiên quậy phá mà phái Đoạn Vũ đường đường là thống lĩnh của cấm vệ quân lại phải trở thành hộ vậ của Thập Tam vương gia. Mấy ngày nhận lệnh, Đoạn Vũ vẫn thường nhân lúc Tề Diệp Hiên ngoan ngoãn ngồi ở nhà y liền đến thỉnh cầu Tề Diệp Hoằng trở về cấm vệ quân. Bất quá Tề Diệp Hoằng vẫn chưa chấp nhận, dần dà thời gian đến thỉnh cầu cũng dài ra, từ mấy tháng trước đã không đến thỉnh nữa. Nay lại gặp Đoạn Vũ đến, Tề Diệp Hoằng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên:" Vậy khanh đến đây là có chuyện gì?"

Đoạn Vũ hướng Lục Nghi Thần nói:" Thuộc hạ đến tìm nguyên soái, không biết nguyên soái có thể giành một chút thời gian hay không?"

Lục Nghi Thần đánh giá Đoạn Vũ một lượt, nghe nói Đoạn Vũ khi mới 10 tuổi đã được tiến cung làm hộ vệ. Chỉ có mấy năm liền leo lên làm thống lĩnh của cấm vệ quân liền đủ biết thực lực của người này không phải chuyện đùa. Lục Nghi Thần không khỏi tán thưởng, người trẻ lại thật có tài, nhưng hôm nay cũng không biết vì sao Đoạn vũ này lại đến tìm mình, Lục Nghi Thần cũng chỉ gật đầu:" Được"

Tề Diệp Hoằng thấy vậy liền nói:" Nếu hai khanh còn có chuyện thì cứ việc đi làm, trẫm ở đây một lát nữa rồi sẽ đi"

Lục Nghi Thần đứng lên hướng Tề Diệp Hoằng nói:" Vậy thần xin đi trước", nói rồi cùng Đoạn Vũ rời đi. Tề Diệp Hoằng nhìn theo bóng dáng của Đoạn Vũ có điều suy nghĩ...

Đến một nơi không có ai, Lục Nghi Thần cũng không vòng vo hỏi:" Ngươi muốn tìm ta có chuyện gì?"

Đoạn Vũ nói:" Nguyên soái có nghe nói dạo gần đây cửu vương gia có biểu hiện gì khác thường hay không?"

Lục Nghi Thần trầm tư suy nghĩ, mới hôm qua hắn còn đến thằm Tề Diệp Hành, biểu hiện lại rất bình thường không khỏi lắc đầu:" Ta cảm thấy y vẫn như thường lệ, không có gì khác thường. Ý ngươi là như thế nào?"

Đoạn Vũ trình tự kể lại chuyện hồi lúc hai người gặp nhau đến nay khiến Lục Nghi Thần trong lòng trong khỏi cảm thấy lo lắng:" Chắc chắn hai người này đã làm gì đó mà không cho ta cùng ngươi biết. Ngươi nói ban nãy hai người bọn họ mới rời đi, ngươi biết là đi đâu không?"

Đoạn Vũ lắc đầu:" Họ không cho thuộc hạ đi theo"

Lục Nghi Thần nghĩ nghĩ rồi bình tĩnh đáp:" Ám vệ của ta luôn đi theo bên cạnh Hành nhi, nếu có chuyện ám vệ sẽ trở về báo cáo cho ta"

Đoạn Vũ tạm thời yên tâm nói:" Vậy nhờ nguyên soái hết cả". Vừa mới dứt lời đã có một ám vệ vội vàng bay đến quỳ xuống trước mặt Lục Nghi Thần nói:" Chủ tử, vương gia ngài ấy..."

Lòng Đoạn Vũ vừa mới thả lỏng đột nhiên căng thẳng trở lại, Lục Nghi Thần nhíu mày lạnh lùng hỏi:" Có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ?"

Ám vệ sợ hãi với thái độ của hắn không khỏi khẩn trương nói:" Vương gia đang cùng Thập Tam vương gia leo lên núi Tọa Long, bất quá... nghe nói ở trên núi đó có một đám sơn tặc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy