Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ước nguyện cuối cùng trước khi chết... Nghe cô nói mà tim anh nhói một cách kỳ lạ.

Thấy anh không trả lời, cô lại nói, "Anh yên tâm, em nhất định sẽ không nuốt lời đâu, sau cuộc hẹn hò em sẽ quay lại bệnh viện làm phẫu thuật ngay..."

"Được."

"Em biết có một khu phố gần đây đẹp lắm, còn có cả rạp chiếu phim nữa. Mình đi đi!"

Mạc Hiên không nói gì coi như ngầm đồng ý, bước thẳng đến cửa thang máy, thấy vậy cô cũng mau chạy theo anh.

***

Nhã Thuần bước khỏi cổng bệnh viện thì đã hết mưa, ngược lại còn có nắng nhè nhẹ chiếu xuống.

Trên đường đi, hai người im lặng không nói một câu, bầu không khí khá nặng nề. Nhã Thuần bước đi sau anh, nhìn bóng lưng của anh, chỉ vậy thôi cũng khiến cô mãn nguyện rồi. Tuy nhiên cô rất muốn nắm lấy tay của anh, chỉ một chút nữa thôi là cô có thể nắm lấy bàn tay to lớn ấy. Nhưng cô không dám, không có dũng khí để làm vậy.
"Wow! Anh nhìn kìa, đẹp quá!" Cô chỉ tay lên cầu vồng xa xa phía chân trời.

Anh cũng theo hướng nhìn lên. Đẹp thì có đẹp nhưng khiến cô phấn khích đến vậy sao?

Mạc Hiên nhìn gương mặt tươi cười của cô, trong lòng anh cũng phấn khởi theo. Đây hẳn là lần đầu tiên trong hai năm kết hôn này anh thấy cô cười vui vẻ như vậy. Anh giật mình, tại sao mình lại có những suy nghĩ này chứ. Anh mau chóng gạt bỏ và cũng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Đi ngang qua tiệm kẹo bông gòn, Nhã Thuần dừng lại trước cửa tiệm, "Em muốn ăn kẹo bông gòn, anh đợi em chút nhé!"

Anh gật đầu.

Cô mau mau chạy vào cửa tiệm, mua hai cây kẹo bông gòn to thật to. Rồi vui vẻ ra khỏi tiệm. Cây còn lại cô đưa cho anh, "Cho anh một cây!"

"Tôi không ăn."

Cô thất vọng rút tay về, một mình ăn hai cây kẹo, để từng miếng kẹo vào miệng, vị ngọt lịm của kẹo dần tan ra. Lâu rồi cô mới ăn lại, đúng là ngọt đến ê cả răng.
"Cô thích ăn kẹo bông gòn đến vậy à?" Anh không kìm được mà hỏi.

"Ừm rất thích!"

Từ nhỏ cô đã thích ăn kẹo bông gòn rồi. Giờ cô muốn thưởng thức nó thật kỹ.

Bởi vì, sau này sẽ không còn cơ hội thưởng thức được vị ngọt của nó nữa...

Ăn kẹo một hồi, khi đi qua một chiếc xe bán kem, cô vô tình lướt ngang qua cửa kính của cái xe đang phản chiếu lại khuôn mặt hốc hác của mình. Tay cô vô thức sờ lên vết bớt lúc ẩn lúc hiện bên má. Cô và Nhã Hân vốn là chị em sinh đôi, chỉ khác rằng cô có một vết bớt bẩm sinh ngay bên má phải. Vết bớt này... đã cho cô biết bao nhiêu hồi ức chẳng đẹp đẽ gì.
Thất thần vài giây, Nhã Thuần chuyển mắt qua chiếc xe bán kem rồi quay sang hỏi anh, "Hiên, anh ăn kem không?"

"Không."

"Vậy em mua cho em thôi nhé!" Nói xong cô chạy lại chiếc xe bán kem, mua một cây kem đủ màu sắc, đặc biệt phủ đầy socola trên cùng, nhìn rất ngon miệng. Xong, cô định hỏi bao nhiêu tiền thì thấy anh đã đi lên trả tiền thay mình.
Khiến lòng cô lại xao động không thôi.

"Hì hì, anh lại không ăn, ngon lắm đó!"

"Phí lời." Anh né ánh mắt của cô, trả lời cho qua.

Cô bĩu môi rồi lại bước đi trên đường phố.

Thời tiết đã chuyển sang thu, mùa thu mang theo những cơn gió nhè nhẹ, không nắng gắt như mùa hạ cũng chẳng lạnh lẽo như mùa đông.

Cô ngước mặt ngắm nhìn những chiếc lá đỏ vàng đang bay trong gió tựa như một cơn mưa lá, nhẹ nhàng mà lướt ngang qua cô.
Còn có những hàng cây già nua kia đã dần trở nên khẳng khiu, cô đơn hẳn.

Bầu không khí trầm lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá, thậm chí là tiếng hít thở của đối phương.
Đối với cô, đi dạo phố với người mình yêu như vậy cũng là một loại hạnh phúc... Nhưng hạnh phúc này rất nhanh sẽ qua đi sao?...

Không muốn suy nghĩ nữa, cô ăn hết miếng kem cuối cùng rồi cất lời, "Em rất thích đi dạo phố như vậy. Em còn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới cùng người..." Cô dừng lại. Sợ rằng lại nói sai lời.
Em còn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới cùng người mình yêu, và người đó cũng yêu mình...

Mạc Hiên nhìn cô trầm tư một hồi. Anh biết lúc nãy cô định nói gì. Thực ra anh lại muốn cô nói hết câu nói lúc nãy, mà cô lại không nói gì tiếp. Cứ im lặng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Anh cũng nhìn theo. Đường phố đơn giản, không có gì đặc biệt, lại hơi cũ kỹ. Có gì đẹp sao mà cô cứ nhìn mãi thế kia?
Có lẽ anh không biết rằng cô đang cảm nhận sự bình yên khu phố mang lại, sự bình yên ngắn ngủi bên anh.

Đi mãi mới đến rạp chiếu phim, vừa hay cô đã ăn xong cây kem béo ngậy khiến cô phát ngán.

"Hiên, chúng ta vô xem phim nhé!"

"Tuỳ cô."

Nhã Thuần hơi đau lòng vì câu trả lời lạnh băng của anh nhưng vẫn gượng cười rồi bước vào rạp chiếu phim.

Trước giờ cô vẫn không có nhiều thời gian để đi xem phim, cô vẫn nhiều lần muốn đi, nhất là với người mình yêu. Đây có phải là hoàn thành ước nguyện không nhỉ?
Cô chọn bộ phim mà mình yêu thích nhất, mua cả bắp rang và nước ngọt.

"Phim do em chọn, anh sẽ không để ý chứ?"

"Ừm."

"Hai anh chị nhìn thật xứng đôi, là lần đầu đi xem phim cùng nhau sao?" Nhân viên bán vé vừa đưa vé cho cô vừa nói với giọng cảm thán.
   
                                          "Cắttt"
                                 🙃🙃🙃🙃🙃🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro