Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xứng đôi? Đang nói cô và anh sao? Trong lòng cô không khỏi vui vẻ!

Nhưng còn anh thì sao? Anh sẽ nghĩ gì?

Nhã Thuần không biết phải trả lời làm sao, chỉ mỉm cười lại.

"Đi thôi." Anh đặt tiền vé xuống quầy rồi quay đi.

Tại sao trong lòng anh lại có cảm giác vui sướng thế kia?

Không đúng! Xứng đôi gì chứ? Anh luôn nhắc nhở bản thân rằng người anh yêu là Nhã Hân, không phải cô! Người xứng đôi với anh phải là Nhã Hân... phải là Nhã Hân.

Anh quay mặt đi khiến cô không thấy được vẻ mặt của anh. Có lẽ là anh không vui rồi...

...

Bộ phim dài gần hai tiếng, cực kỳ ngọt ngào và lãng mạn. Những cảnh như, thả thính nhau, cầu hôn, còn có cảnh hôn ngọt đến sâu răng, khắp rạp chiếu phim hầu hết là những cặp đôi xem phim đều ồn ào cả lên chỉ riêng cô và anh là im lặng.

Nhã Thuần chăm chú nhìn vào màn hình chiếu phim, hầu như không rời mắt khỏi đó, bắp rang cũng không ăn, nước ngọt cũng chẳng uống, không phấn khích, cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng đến cảnh hai nhân vật chính ôm nhau thì cô lại cười, cười đến nước mắt dâng trào không ngừng.

Cô rất muốn được trở thành nhân vật nữ trong bộ phim đó, rất muốn được ôm anh một cái, chỉ một cái ôm đơn thuần chứa đựng sự cô tịch cùng nhớ nhung của cô trong đấy...
Mạc Hiên thấy cô vừa khóc vừa cười như vậy cũng thấy làm lạ. Anh hơi luống cuống, do dự không biết có nên cho cô khăn giấy không? Khi nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi.
Cơ mà trong quá trình của cả bộ phim, anh cũng không rõ mình đã bao nhiêu lần không kìm được mà quay sang nhìn cô rồi...

Sau khi xem xong phim thì cũng đã rạng tối, đèn đường cũng đã mở, gió đêm lại càng lạnh hơn.

Cô ra khỏi rạp phim, rồi lại đi xung quanh khu phố.

Anh nhìn vào đồng hồ trên tay, đã khá muộn rồi mà cô vẫn chưa chơi xong sao?
Dừng chân tại khu vui chơi giải trí, đập vào mắt cô là máy game đua xe hai người kia. Cô do dự một lúc lâu rồi quay đầu lại hỏi anh, "Hiên, chúng ta vào chơi đua xe đi?"

"Đã tối rồi. Về đi." Anh nhìn cô hơi lo lắng.

"Nhưng mà em.. muốn thử một lần..."

"Cô đừng có như con nít có được không? Đã chơi cả ngày rồi. Hân Hân còn đang đợi..." Anh dừng lại, không nói nữa.

Lời nói của anh không lớn tiếng nhưng lại như từng con dao sắc bén đâm vào tim cô.
Đúng rồi, sao cô lại chìm đắm nhất thời mà quên rằng anh đồng ý hẹn hò với mình cả ngày chỉ là vì trái tim của cô chứ! Sao cô lại quên rằng anh đang gấp gáp đến nhường nào chứ...

Kìm nén sự đau nhói từ sâu trong tim, cô lại mỉm cười, nhìn anh nói, "Được thôi! Vậy chúng ta về bệnh viện."

Mạc Hiên không nói gì thêm, tiếp tục bước đi.
Có điều nụ cười này của cô làm anh rất khó chịu, rất khó chịu...

***

Đứng trước phòng phẫu thuật. Cô không bước vào mà đứng đó nhìn anh. Không phải cô không muốn muốn vào, chỉ là cô muốn nhớ rõ khuôn mặt cô đã yêu đến bất chấp tất cả.

Hiên...

Nhờ có anh mà em biết được cảm giác yêu một người là như thế nào, nhờ có anh mà em biết được hoá ra một người không yêu mình lại bi thương đến vậy...

"Em đi nhé! Hôm nay em đã rất vui vì anh đồng ý hẹn hò với em. Em... chúc phúc... anh và chị Nhã Hân..."
Quả thật rất khó để nói ra câu chúc phúc này. Vậy coi như là lần cuối em chúc phúc cho anh, vì anh, cũng vì bản thân em...

"Hãy thật hạnh phúc anh nhé!"

Thấy cô quay lưng lại anh liền nói, "Khoan đã!"

Cô quay đầu lại, "Sao vậy?"

Thấy cô quay đầu lại anh thất thần một lát rồi chợt nhớ tới thứ đang cầm trên tay.
Anh đưa đơn ly hôn đến trước mặt cô, ngập ngừng nói, "Tôi biết việc này hơi quá đáng nhưng xin cô hãy ký vào đơn ly hôn này."

Ly hôn... Cô thực sự không muốn ngày này chút nào.

Đúng là mối hôn nhân này của hai người là bị ép buộc. Vốn dĩ trước kia người được hứa hôn với anh là Nhã Hân nhưng vì cô ta có bệnh tim, ba mẹ sợ rằng không duy trì mối hôn ước này được lâu cho nên mới đổi sang là cô. Cô đã vui vẻ biết bao, nhưng anh thì ngược lại, làm anh không được cưới người anh yêu, anh còn hiểu rằng cô đã giở trò nên ba mẹ mới thay đổi ý định.

Nhã Thuần đau đớn nhìn chữ ký của anh rồi nhìn đơn ly hôn một lúc. Sau đó cô ký vào đó.

"Còn nữa." Anh nói.

Cô ngẩng mặt lên, và cũng trả lại đơn ly hôn cho anh.

Mạc Hiên nhìn chữ ký của cô bất giác cau mày.

"Cảm ơn cô." Giọng anh đã dịu hơn trước.
Nhã Thuần từ trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả... Vì cô đã ký đơn ly hôn mà anh lần đầu tiên nói với cô câu cảm ơn sao?

Cô cố nở một nụ cười, trông khó coi vô cùng. Trực tiếp bước thật nhanh vào phòng phẫu thuật. Cô sợ rằng anh sẽ thấy những giọt nước mắt sau đó. Sợ rằng cô lại không nỡ buông anh...

Chúng ta chưa từng có bắt đầu, cũng sẽ chẳng có kết thúc.

Đây có lẽ là kết cục tốt nhất cho cả hai rồi.

Tạm biệt, người em yêu...

***

Cuộc phẫu thuật ghép tim đã diễn ra rất suôn sẻ. Bác sĩ nói cô ta sẽ hồi phục nhanh thôi bởi vì sức đề kháng của cô ta khá là tốt, chỉ là lúc trước cô ta có bệnh tim cản trở. Bây giờ thì cô ta đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Mạc Hiên đứng ngoài phòng hồi sức nhìn cô ta nằm trong đó, anh nhíu mày thật sâu. Rồi lại đi vào phòng chờ VIP.
"Mạc tổng." Người đàn ông mặc áo đen gõ cửa rồi đi vào, cung kính cúi đầu trước anh. "Điều mà anh giao cho tôi điều tra đã có kết quả."

Mạc Hiên quay sang nhìn anh ta, "Nói."

"Đây là đoạn camera của căn nhà kế bên góc hẻm đó. Âm thanh có chút nhỏ nhưng tôi đã xử lý qua. Mạc tổng, anh hãy xem qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro