CHƯƠNG I: Ám ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh đồng hoa.
Chói...

Sáng quá....

Cô gái nheo nheo mắt. Ngón tay khẽ động đậy. Cô đã có một giấc mơ thật đẹp, và cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng cười khúc khích của trẻ con.

À, cô đã mơ gì nhỉ? Cô lại nhắm nghiền hai mắt, lại cố gắng nheo nheo để đôi mắt màu hổ phách trong vắt dần thích nghi với ánh sáng kia, có lẽ, cô đã có một giấc ngủ thật dài.
Cô gái bỏ cuộc rồi. Chói quá, cô không thể mở mắt được.

"Mẹ .... hahaha ... mẹ ơi, lại đây chơi với con đi.. Mẹ!.. Mẹ ơi.."

"Lucie! Lucie! Em mau tỉnh lại đi , Lucie!"

Ai ..
Là ai đang gọi tôi..?

"Mẹ , mẹ đừng đi, đừng bỏ con một mình, mẹ ơi!.."

Cô gái tóc màu nâu đồng trong chiếc váy hoa trắng ngồi bật dậy, mở to hai mắt. Dường như nhớ ra điều gì đó, cô loay hoay tìm kiếm, đôi mắt màu hổ phách quay cuồng.

"Con gái, mẹ đây con, con ở đâu? Con gái yêu của mẹ! Con đâu rồi?"

Lucie hốt hoảng. Không gian yên tĩnh đến nỗi cô nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của mình. Cho đến khi bình tĩnh lại, cô mới bắt đầu thắc mắc mình đang ở đâu.

Đây (có vẻ) là một cách đồng hoa oải hương. Lucie không rõ, cô không cảm thấy mùi hương của hoa oải hương, nhưng cô đã từng được bạn trai tặng một bó hoa oải hương bé bé thôi, đổi lại rất thơm, cô nhận ra sắc tím của nó.

Bạn trai ...

Bạn trai?

Cô vô thức đưa tay lên sờ bụng mình, bụng phẳng lì.
Cô kinh hoàng.
Làm sao thế này, cô làm sao thế này, làm sao bụng lại thành thế này. Cô thấy có giọt trong veo rơi từ đáy mắt, rồi vỡ tan trên một nhành oải hương. Bừng tỉnh.

Điên

"Bác sĩ! Bác sĩ ơi , cô ấy... cô ấy tỉnh rồi."

Người đàn ông thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại như vừa có cuộc chạy đua với tử thần để giành lại người ông yêu nhất đời.
Glenne là một người đàn ông tuổi đã lớn , đem lòng yêu một cô gái đôi mươi.
Ông nam tính và lạnh lùng, đôi mắt xanh sâu hun hút như muốn nuốt chửng tâm can người đối diện. Glenne để bộ râu quai nón rậm như một con mãnh thú hùng dũng, tóc cũng dài và được buộc hờ hững sau gáy. Trông ông mạnh mẽ với bờ vai rộng vững chãi như một chốn yên bình mà bất kì ai cũng muốn tựa vào.

Cô gái ngồi buông thõng chân, mắt vô định. Cô đưa hai tay ôm lấy bụng, từng giọt trong veo lại rơi ra vỡ tan. Thỉnh thoảng, bàn tay đỏ hồng lạnh ngắt kia lại đưa lên xoa xoa ngực trái, như một cách thể hiện nỗi đau, như một cách trấn an bản thân, như một cách tự trách mình.

Lạch cạch.

Lucie nghe thấy tiếng động, cũng chẳng buồn quay lại xem là ai nữa. Người đàn ông lặng lẽ di từng bước nặng nhọc đến bên giường. Rồi ông cứ đứng đó, dường như muốn nói điều gì, rồi lại thôi. Lặng lẽ như pho tượng , lặng lẽ bảo vệ, sưởi ấm.
Cả hai một đứng một ngồi, trông có vẻ bình yên và thờ ơ, nhưng trong lòng ngổn ngang tâm sự.

"Em đã giết nó"

Người đàn ông giật mình. Ông đưa ánh mắt chua xót chạm vào đáy mắt người con gái có đôi mắt màu hổ phách, tim khẽ lệch đi một nhịp, hơi thở cũng vừa lỡ một nhịp.

"Em giết con gái mình rồi"

Âm thanh hình như lớn hơn ban đầu. Glenne bất ngờ, định bước đến một bước thì Lucie đứng dậy ôm lấy Glenne. Trái tim đập liên hồi, ông tưởng nó sắp nhảy ra khỏi ngực mình.

"Em không làm thế , anh nói đi, có đúng không , em không hề làm thế, là hắn ép em, anh nói đi có đúng không."

"Lucie, em không có lỗi gì trong chuyện này, nghe anh, nằm xuống đi."

"Không ! Glenne , anh ấy nói không yêu em nữa rồi, Glenne , vì em xấu tính à , anh nói đi , em xấu lắm phải không. Nên anh ấy mới không yêu em , nên anh ấy mới bắt em bỏ nó. Anh nói đi ! ... "

Lucie bắt đầu hoảng loạn, cô bất chợt nhớ đến cánh đồng hoa oải hương có tiếng trẻ con cười khúc khích.

" Không đúng , không, con gái em còn sống, nó vẫn còn sống mà.  Em đã nghe nó cưòi, nó còn gọi em nữa. Là anh cướp mất con em đúng không , trả con lại cho em , mau trả con bé đây cho em."

Lucie khóc ầm và bắt đầu la hét.
Đôi mắt xanh kia long lanh, ông chậm rãi ôm Lucie vào lòng, khuôn mặt đầy đau đớn. Có lẽ bờ vai rộng ấy khiến cho Lucie vì ấm áp quá mà càng tủi thân, cô khóc ướt vai Glenne, cứ trách mình, trách người , rồi trách mình , rốt cuộc vì mệt mà thiếp đi lúc nào không hay.

Vùng vẫy

Lucie ngán ngẩm ngắm nhìn ô cửa sổ mà cô đã nhìn suốt 10 ngày qua. Cô thất vọng, không có kì tích nào xuất hiện cả, anh vẫn không đến.

Có lẽ đã bỏ mặc cô thật rồi.

Glenne vẫn đến đúng giờ như thường lệ, hôm nay ông mang đến món cháo khoai tây cho Lucie, đã 10 ngày trôi qua, cả hai vẫn chưa biết mở lời với nhau như thế nào.
Lucie chán lắm rồi, cô nhớ kẻ phụ tình kia, anh ấy không có râu, cô chán ghét mớ râu ria xồm xoàm chêt tiệt của Glenne , trông ông ấy như bố của cô vậy, cô mệt mỏi và muốn ra khỏi đây lắm rồi.
" Ông già râu xồm xoàm" điển trai ấy lại cầm thìa đút từng muỗng cháo do đích thân ông nấu cho Lucie. Lucie miễn cưỡng ăn 3 muỗng, mè nheo không chịu ăn nữa. Glenne không bao giờ ép Lucie, ông đặt bát cháo xuống bàn, rồi rời đi.

"Đi là đi, chẳng nói một lời nào"

Lucie thấy hơi hụt hẫng, cô nghĩ Glenne sẽ dỗ dành cô hay năn nỉ cô ăn thêm. Bỗng Lucie thấy ngực mình đau thắt, bao kí ức đẹp đẽ của cô và tên bội bạc Simon ùa về như một thước phim chạy dọc dòng kí ức của Lucie. Cô lại ôm bụng, mấy đầu ngón tay run lên theo nhịp đau thắt của trái tim.

" Con gái , con xem, mẹ đã làm gì con thế này"

Cô lại tiếp tục phát điên.

"Con gái, mẹ đi với con, mẹ đi theo con"

Lucie hét lên rồi chạy ù ra cửa, ống truyền nước trên tay bị giật văng ra. Người đàn ông đang cầm ly sữa đứng ở cửa bị cô gái va vào, ly sữa rơi xuống vỡ toang.

Glenne vội vàng đuổi theo Lucie.

Ở sảnh bệnh viện, tim ông lại lỡ mất một nhịp, mắt long lên.

À, Lucie đang ôm lấy Simon. Hắn ta - Simon, rốt cuộc cũng đã đến.
              END CHAPTER 1
----------------------o0o----------------------
Chào mọi người, đây là tác phẩm đầu tiên, cũng như lần đầu tiên mình có can đảm up truyện của mình lên mạng và để public.
Sau một hôm đi uống trà sữa cùng chị thì mình đã nảy ra ý tưởng cho câu chuyện này, mong các bạn ủng hộ mình nhé.
Đầu tiên, hãy bấm nút theo dõi.
Bước tiếp theo là đọc chapter này.
Nếu các bạn thấy thích truyện của mình , hãy bấm bình chọn và theo dõi nhé.
Mọi người hãy đóng góp ý kiến , cho mình lời khuyên, các bạn không thích (hoặc thích) văn phong của mình ở chỗ nào. Mình sẽ tiếp thu những góp ý đó và cố gắng sửa chữa để hoàn thiện hơn.
Tất cả vì sự nghiệp viết văn và khai thác nghệ thuật văn chương ạ.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm mình.
XOXO_MLinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro