Caffe "Tĩnh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

​Tùng Lâm ra đến phòng khách, không thấy Trương Bích đâu, nghĩ nghĩ lại mới nhớ hôm qua bà nói có hẹn với mấy bà bạn trong câu lạc bộ gì đó. Thực ra cậu cũng không quan tâm lắm, Trương Bích không hay ở nhà trừ buối tối, không đến quán ăn thì lạ hẹn hò này nọ. Lết tâm hồn bé bỏng của mình vào nhà vệ sinh chung đánh răng rửa mặt, sau đó lại "ưỡn ẹo" mà kéo lê chân đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra chẳng còn gì để ăn. Thở dài một chút, cậu nghĩ đã đến lúc phải đi siêu thị mua một chút đồ ăn rồi. Dù gì Trương Bích cũng không hay ở nhà, nên cậu muốn tự đi mua chút đồ để nấu ăn. Cậu gọi với vào phòng:
-Tôi đi siêu thị một chút, cậu ở nhà được chứ?
Tiêu Bình hẵn còn đang ngại ngùng, nghe thấy tiếng cậu bất giác mà khẩn trương. Giật mình một chút lại nghĩ, cậu ấy đi siêu thị, mình ở nhà một mình,không hiểu sao cậu lại muốn đi cùng.
-Hay cậu đợi tôi một chút, tôi di cùng cậu!
-Cậu làm gì? Vừa hỏi, Tùng lâm vừa đi vào phòng, đúng lúc Tiêu Bình đang thay quần áo, cậu bất giác mà nhìn vào thân thể ấy từ trên xuống dưới. Thân người cao hơn m8, mái tóc vuốt sang một bên nhìn rất hợp thời trang, khuôn mặt vuông vức, gò má hơi cao. Nhìn xuống dưới một chút, cậu thấy một đôi vai rộng, cơ ngực nhìn rất rắn chắc, bụng không có cơ 8 múi, nhưng lại ẩn hiện những đường nét của giai đoạn trưởng thành, nhìn rất quến rũ. Đã vậy lại còn có một đường lông ngắn kéo từ rốn xuống bụng dưới và biến mất nơi cạp quần lót màu trắng và dần độn lên một cục nhìn vô cùng kích thích. Cứ nhìn hình ảnh tước mắt mà Tùng lâm rất tự nhiên mà "lên". Chính cậu cũng bất ngờ về phản ứng của cơ thể, âm thầm sỉ và bản thân một trận  "Người ta là đàn ông đó, là đàn ông mà mày cũng có thể phát dục được, đúng là không biết xấu hổ mà. Có lẽ là do bản thân mình thiếu thốn về khoản ấy quá rồi, chắc phải tì cơ hôi để giải tỏa một chút a (mới có 18 thôi bé cưng)".
​Tiêu Bình mải thay quần áo mà không biết cái suy nghĩ vô sỉ của cái con người bên cạnh kia. Đến lúc cậu thay xong đồ ngẩng lên thì đã thấy Tùng Lâm mặt đỏ bừng rồi. Không biết sao cậu nhìn vẻ xấu hổ kia mà thấy dễ thương quá trời.
​-Cậu bị sao vậy?
​-À không, tôi không sao, đi thôi. Tôi cần mua ít thức ăn, trong tủ lạnh hết đồ rồi.
​-Chị Trương đâu rồi?
​-Đi hẹn với mấy bà trong câu lạc bộ rồi. Đi thôi!
​Thế là hai nam nhân của chúng ta thế mà cùng nhau đi siêu thị mua đồ. Hai người bắt một chiếc taxi đi, không khí trong xe thật tĩnh lặng, bản nhạc nhẹ phát ra du dương làm cho người ta cảm thấy có chút gì đó thoải mái, dễ chịu len lỏi. Hoàn toàn trái ngược với khung cảnh bên ngoài đường, chắc là do thời gian nghỉ tết nguyên đán đã đến, mọi người chen đều không hẹn mà cùng nhau ra đường.
​Đến xiêu thị, trong lòng hai người đổ một trận chán nản đến cùng cực, sao mà đông vậy trời. Không chỉ đông, mà còn chen lấn, tiếng người, tiếng trẻ con khóc, thật muốn tưởng tưởng ra một thảm cảnh động đất mà. Thế là hai người mặt đầy hắc tuyến mà phi thân ra ngoài. Nếu còn ở trong nữa thì chắc không chết vì ngại cũng bị chèn ép mà chết. Như là có khuyến mại vậy. Không đi siêu thị thì hai người cũng không biết làm gì, thế là Tiêu Bình đưa ra ý kiến:
​-Hay là chúng ta ra quán caffe ngồi đợi một lát đi, trước kia tôi có làm thêm ở một quán caffe gần đây, đồ uống rất được.
​Tùng Lâm không trả lời, cũng không tỏ vẻ phản đối, thế là hai người thay đổi kế hoạch mà đổihướng đi uống caffe. Quán caffe mà Tiêu Bình nói ở trong một hẻm nhỏ của cái thành phố đông đúc này, nó có cái tên "Tĩnh" khá à độc đáo, có lẽ do vị trí địa lí mà rất ít người biết đến, không khí rất yên tĩnh, đối lập với sự ồn ào ở ngoài kia. Quán cafe này trang chí cũng rất được, trên tường có sơn những ngôi nhà cổ, trên một con phố cổ, có ánh đèn đổ xuống dáng hai người đang đi trên đường kéo một dàn bóng đen, và dài. Trong quán chỉ có lèo tèo vài vị khách tính cả Tiêu Bình và Tùng Lâm. Một ca sĩ phòng trà với cái đàn guitar theo kiểu classic đang ngâm nga ca khúc tiếng anh nào đó mà họ không biết tên nhưng có vẻ rất hay. Hai người đều gọi caffe đen, bồi bàn là một cô gái còn trẻ, có vẻ bằng tuổi họ, cô cười rộ lên trông rất đẹp. Cô chủ động chào hỏi Tiêu Bình, cậu cũng trả lời cô vào câu. Đợi cô gái đi rồi, Tùng Lâm mới hỏi:
​-Cô gái đó là ...?
​-À, trước kia tôi có làm việc ở đây, cho nên có quen biết một chút, gặp lại chào hỏi đôi ba câu cũng là chuyện bình thường, cậu đừng hiểu lầm..
​Tùng Lâm giật mình, mình đâu có hiểu lầm gì đâu, chỉ là nghĩ ra đề tài để nói thôi mà, giải thích cái gì chứ. Lại nói, nếu như mà có gì thì cũng đâu có làm sao đâu. Chuyện thường tình mà thôi. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu cũng không nói gì. Hai người cứ im lặng, uống cốc caffe, nghe nhạc. Khung cảnh thật hà hòa như thế, bất giác, cả hai người cho rằng cuộc sống cứ yên bình như thế này cũng tốt, không cần bon chen với ồn ào náo nhiệt ngoài kia, không cần nóng nực trong cái tiết trời oi ả đổ bộ, Tùng Lâm chợt nói:
​-Sau này tôi cũng mốn mở một quán caffe như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro