Ở góc khuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Diệp Lâm Anh hôm nay vẫn đi với Trang Pháp à?"

"Nhìn hai người cứ như người yêu ấy"

"Làm gì có, nhìn cũng giống như chị em thôi"

"Cũng đúng, Trang Pháp nhìn cũng đâu mặn mà gì chuyện này"

Vân vân và mây mây.

Đây có lẽ là mấy câu mà em nghe được nhiều nhất khi nhắc đến chuyện tình của hai người.

Diệp Anh mang đồ giúp em, Diệp Anh xoa đầu em, Diệp Anh dịu dàng nhìn em. Mỗi câu mỗi chữ bắt đầu đều là Diệp Anh, kết thúc sẽ là em. Mọi thứ đều là Diệp Anh chủ động, mà em, chỉ là thờ ơ đón nhận tất thảy, coi đó chính là tất nhiên.

Giống như đem trái tim và lông vũ Maat đặt lên cán cân của Anubis vậy, nó vẫn luôn nghiêng về một bên, vĩnh viễn không cân bằng.

Người ngoài nhìn vào, đều cảm thấy người thiệt thòi là Diệp Lâm Anh.

Theo đuổi cũng là Diệp Lâm Anh, quan tâm cũng là Diệp Lâm Anh, lần đầu gặp đã thích cũng là Diệp Anh, mà Trang, giống như vì sao xa tít tắp, là trăng dưới nước là hoa trong gương, muốn bắt lấy lại không thể bắt lấy

Nhưng mà, thật là vậy sao?

Thật là nói Trang Pháp đối với cô không có một chút cảm tình nào sao?

Lẽ nào những ánh nhìn khi hai người trao nhau đều chỉ là những tương tác không hơn không kém?

Lẽ nào từng cái nắm tay, từng lời nói bên tai trong mắt người ngoài cũng chỉ là "chị em thân thiết bình thường"?

Trang lướt nhìn thêm vài bình luận hư hư thực thực,  không biết trong lòng là nghĩ gì, chỉ có bàn tay trong vô thức siết chặt lại một chút, người bên cạnh chú ý đến mà liếc nhìn màn hình xanh, ngón cái miết lên mu bàn tay em, nhẹ nhàng an ủi.

Người khác không hiểu, nhưng Trang lại có thể không hiểu hay sao?

Có lẽ là hiểu rõ Diệp Anh đã phải trải qua những gì, Trang mới càng không dám biểu hiện thân mật quá mức, càng lo lắng việc mình có mong muốn chiếm hữu người kia sẽ làm Diệp Anh khó chịu hay không.

Dù là chiếm được, không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không thuộc về mình.

Nên là em nghĩ, em chỉ muốn yêu Diệp như thế thôi.

Kín đáo, bình lặng nhưng sâu đậm.

Muốn mỗi ngày nhìn thấy nhau, muốn Diệp Anh mỗi ngày đều vui vẻ mỉm cười. Và khi Diệp Anh hạnh phúc, em từ tận trong lòng cũng sẽ hạnh phúc.

"Cún này"

"Hửm?"

"Cún đừng tin mấy lời của họ nói nhé"

Diệp Anh buồn cười nhìn em, và như mọi lần, cô đưa tay vuốt lên mái tóc hồng, trong ánh mắt màu caramel trong trẻo của Trang không khó để cô nhìn thấy một bản thân thu nhỏ của chính mình.

"Mình nhìn thấy sự thật nơi em mà"

Sự thật trong ánh mắt của kẻ si tình.


———

Cán cân của Anubis: theo người Ai Cập cổ, người sau khi chết sẽ phải chịu phán xét thông qua cán cân của thần Anubis, một bên là trái tim của người đó, đầu cân bên kia sẽ là lông vũ của thần Maat. Nếu trái tim cùng lông vũ ngang nhau, chứng tỏ người khi còn sống là người tốt và được bước vào vương quốc của thần Osiris, nếu như trái tim nặng hơn lông vũ, người này sinh thời có quá nhiều tội ác cùng tham vọng sẽ bị quái vật Ammut ăn thịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro