PHIÊN NGOẠI NGHIÊM HẠO TƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường vừa đáp chuyến bay. Chưa kịp tới nơi ở đã vội vàng chuyển chế độ điện thoại để gọi cho Hạ Tuấn Lâm. Nhưng lại không gọi được.

Không sao vẫn còn số trên wechat, cậu lập tức gọi qua nhưng vẫn như cũ không liên lạc được cho Lâm Lâm. Nghiêm Hạo Tường lòng rối như tơ vò, không biết làm sao. Vừa qua đến nơi chẳng lẽ bay trở lại ngay, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không chịu. Tạm thời cứ về nhà trước đã.

Nghiêm Hạo Tường nhắn tin gọi điện cho Lâm Lâm đã hơn ba ngày, đều không nhận được hồi âm. Ban đầu, điện thoại còn đổ chuông, về sau không biết thế nào lại bị chặn luôn rồi. Hạ Tuấn Lâm chặn cuộc gọi của Nghiêm Hạo Tường, nhưng may mắn là vẫn còn nhắn tin trên wechat được. Nghiêm Hạo Tường mỗi ngày đều đặn nhắn tin buổi sáng cùng buổi tối cho A.Lâm, mặc dù cậu ấy không trả lời nhưng Nghiêm Hạo Tường tin chắc là có đọc được.

Hơn một tuần liền chịu hết nổi, Nghiêm Hạo Tường đã gọi điện cho Lưu Diệu Văn, lúc hỏi thì em ấy cũng chẳng nói vì, trực tiếp đưa điện thoại cho Tống Á Hiên nói chuyện. Tiểu Tống cực kỳ tức giận, vừa nghe tiếng Nghiêm Hạo Tường đã muốn cáu lên rồi, hỏi cái gì cũng nói không biết, sau đó cúp máy luôn. Nghiêm Hạo Tường vừa buồn vừa lo, không biết là đã làm sai chuyện gì, hay là Lâm Lâm đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết. Nghiêm Hạo Tường càng nghĩ càng lo lắng. Mấy ngày sau nói với bố mẹ muốn quay về Trung Quốc một chuyến, nhưng làm sao mà họ đồng ý được. Cậu không muốn cãi vã nên đã im lặng quay trở về phòng, trong lòng bắt đầu tính toán, làm sao có thể trốn về được.

Dường như bố mẹ biết được ý định của cậu nên hiện tại giữ cậu rất chặt, ngoài trừ lúc đi học, còn lại sẽ không để cậu tùy ý ra ngoài một mình, ở nhà cũng đông thêm mấy người giúp việc cùng vệ sĩ. Nghiêm Hạo Tường bức rứt trong người không biết làm sao, cuối cùng một hôm cậu nhờ bạn học mua giúp mình vài sợi dây thừng dài hơn mười mấy mét, vừa to vừa chắc, còn mua mấy thứ đồ bảo hộ nhỏ, có thể tiện lợi đeo trên người.

Sau đó, cậu không nhắc về chuyện này nữa, chỉ nói muốn tham gia vào học một số môn thể thao để rèn luyện thân thể như leo núi giả, nhảy dù trên không, cũng thường xin phép ba mẹ cho đi chơi đánh trận giả chiến cùng vài người bạn mới. Hơn một tháng, cậu ngoan ngoãn với sự đưa đón cùng chăm sóc của ba mẹ, không hề tỏ ra thái độ gì kỳ lạ, làm cho ba mẹ cậu cũng nới lỏng đôi chút. Hiện tại, đã giảm bớt vài vệ sĩ theo sau cậu, ở nhà cũng không còn canh giữ cậu quá nghiêm ngặt. Thật tốt mà.

Nghiêm Hạo Tường chuẩn bị thật kỹ càng mọi thứ, mấy đồ không cần thiết đều bỏ lại, tiền của ba mẹ cậu cũng không mang theo, chỉ lấy số tiền tiết kiệm trong thẻ rút ra để sẵn vào túi hành lý nhỏ, quần áo chỉ mang vài bộ cành nhẹ càng tốt. Cuối cùng cũng đến thời gian, hôm nay là thứ sáu, theo lệ thường cậu sẽ đi đánh giả chiến cùng bạn bè, nhưng hôm nay cậu nói có chút không khỏe nên ở nhà. Ba mẹ cậu nghe vậy rất lo lắng hỏi thăm, cậu nói không nghiêm trọng chỉ cần ngủ một lúc là khỏe lại thôi. Sau đó, ba mẹ cậu cũng không nói thêm, để cậu lên phòng nghỉ ngơi, còn dặn người trong nhà đừng làm ồn đến cậu.

Cơ hội đến rồi, gần bốn mươi lắm phút sau, Nghiêm Hạo Tường chuẩn bị kỹ càng, một lần nữa kiểm tra lại túi nhỏ, hộ chiếu, chứng minh thư, quần áo, các vật dụng bảo vệ đều có đủ. Cậu đeo ba lô ra phía sau. Dùng hai sợi dây thật chặt nối lại với nhau, để sẵn một con dao nhỏ trên lưng, sau đó nhanh chóng đeo bao tay vải vào, một đầu sợi dây cột vào người, đầu còn lại cột chặt vào khung cửa sổ lớn, may mắn thay cửa sổ này là loại thiết kế cổ điển, ở giữa coa khe hở to vừa đủ một người chen vào giữa. Cậu sử dụng hết mấy kỹ năng lúc tập leo núi giả, đồ bảo hộ nhỏ cũng đeo trên người sẵn sàng. Trước khi tiếp đất hơn nửa mét cậu dùng dao nhỏ cắt ngang sợi dây, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nếu không cắt đi sợi dây sẽ thấy phần còn thừa lại sẽ kéo dài nằm dưới sân cỏ, mấy người làm trong nhà sẽ dễ dàng phát hiện hơn, cắt đi họ sẽ ít chú ý tới.

 Đến khi phát hiện được cậu đã sớm lên được sân bay rồi.

Nghiêm Hạo Tường đi nước ngoài gần hai tháng, cực khổ một phen quay trở lại Nam Kinh để tìm Hạ Tuấn Lâm. Cậu vội vàng chạy đến ngôi nhà trước đây, mới biết Hạ Tuấn Lâm sớm đã dọn đi.
Lại tiếp tục vội vàng đến trường để tìm Hạ Tuấn Lâm, nhưng cũng không gặp được, đến lúc hỏi mấy vị lão sư trong khoa Lâm Lâm, mới biết cậu ấy xin theo mấy lớp khóa trên để đi thực tiễn báo chí trước, lần này phải đi tận bốn mươi lăm ngày mới về lại trường, lúc đi thực tiễn phải tuân thủ quy định như mọi người, không được sử dụng điện thoại cá nhân.

Nghiêm Hạo Tường nghe xong trong lòng cảm thấy rất buồn, đã về tới cũng chưa thể gặp được cậu ấy. Lát sau cậu gọi điện cho Tống Á Hiên nói đã quay về muốn hỏi thăm về Hạ Tuấn Lâm nhưng vẫn như cũ Á Hiên nửa chữ cũng không hé ra. Đến chiều hôm ấy, Lưu Diệu Văn lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Hạo Tường, lén nói cho cậu chỗ ở mới của Hạ Tuấn Lâm. Lưu Diệu Văn nghĩ dù sao cũng nên để họ gặp nhau nói rõ ràng sẽ tốt hơn, nói không chừng còn có cơ hội, dù sao lỗi này Nghiêm Hạo Tường cũng không phải là người gây ra.

Nghiêm Hạo Tường từ sau khi quay về đã hơn một tháng mười ngày, chỉ còn vài ngày nữa là được gặp Lâm Lâm của cậu rồi. Hiện tại cậu đã làm hồ sơ xin tạm hoãn việc học ở nước ngoài thông qua cổng thông tin của trường rồi. Dù sao mấy cái này, cậu có thể giải quyết được. Chỉ cần gặp được Hạ Tuấn Lâm như thế nào cũng chịu được.

Nghiêm Hạo Tường làm việc cho một quán nước nhỏ, thuê nhà cách nhà Lâm Lâm chỉ vài căn, lúc nào cậu sấy về liền sẽ biết ngay. Cậu còn dùng tiền của bản thân mua một cặp nhẫn, là của nhà thiết kế lần trước cùng một bộ với dây chuyền đôi của họ. Nghiêm Hạo Tường muốn ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, thật sự rất muốn ở bên cậu ấy.

Hạ Tuấn Lâm vừa về tới cổng trường đã gặp phải bố mẹ của Nghiêm Hạo Tường, trong lòng cậu biết được chắc chắn có việc không hay rồi. Cậu theo ba mẹ Nghiêm Hạo Tường đến quán nhỏ gần trường để nói chuyện, ba mẹ Nghiêm Hạo Tường đưa cho cậu mấy tấm ảnh chụp, đều là của Nghiêm Hạo Tường, cậu ấy đã quay bề Nam Kinh, còn đi làm phục vụ, gầy hơn trước đây rất nhiều. Mẹ của Nghiêm Hạo Tường giọng run run, mắt cũng hoe đỏ, nói với Hạ Tuấn Lâm mong cậu đừng gặp lại A.Tường nữa, cũng nói cho cậu biết Nghiêm Hạo Tường vì cậu mà quay trở về, còn thuê nhà ở gần cậu. Nói rằng tất cả đều vì muốn tốt cho Hạo Tường, còn nói nếu cậu là con gái thì thật tốt. Hạ Tuấn Lâm đều hiểu hết cho nên mấy hôm sau đó đều không có quay về nhà.

Sau đó, ba mẹ Nghiêm Hạo Tường cũng đến quán tìm cậu. Hai bên còn gây gỗ một trận rất lớn, ba của Nghiêm Hạo Tường vì quá tức giận nên dẫn đến bệnh cũ tái phát, phải đưa vào cấp cứu. Bác sĩ nói hiện tại ba cậu phải ngồi xe lăn, sức khỏe cũng đã rất yếu, nếu còn tiếp tục bị tức giận sẽ xảy ra chuyện. Mẹ của Nghiêm Hạo Tường vừa khóc vừa cầu xin cậu quay trở lại nước ngoài với gia đình, cuối cùng cậu cũng đành chấp nhận mà rời đi.

Lần này đi thật sự chưa từng được quay về, đến lúc quay về lần nữa đã là ngày tổ chức hôn lễ.

Nghiêm Hạo Tường quen biết người mà cậu lấy bây giờ trong một lớp ngoại khóa, tính cách em ấy rất giống Hạ Tuấn lâm, thích nuôi mèo, thích làm nũng, nhưng cũng không phải là cậu ấy. Điều này cậu hiểu rất rõ, cậu không muốn làm lỡ đi tương lai một người cho nên  quyết định kể cho em ấy nghe về Lâm Lâm, kể rất nhiều chuyện trước đây của hai người. Em ấy không nói gì, chỉ nói có thể hiểu, rất hâm mộ tình cảm của hai người, sẽ không ép buộc cậu quên đi A.Lâm, chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cậu như những người bạn tri kỷ với nhau là được.

Hai người quen biết nhau hơn hai năm, gia đình hai bên đã bắt đầu hối thúc, ba cậu đã yếu hơn, chỉ mong cậu có gia đình ổn định, cậu cũng không biết phải nói thế nào với gia đình.

Trước nay cậu vẫn đều đặn nhắn tin cho Lâm Lâm nhưng chưa từng nhận được hồi âm, sợ rằng cậu ấy đã sớm quên mất cậu.

Hôm đó, Nghiêm Hạo Tường thấy Hạ Tuấn Lâm bên dưới sân khấu hôn lễ, cậu rất muốn chạy lại bên cậu ấy, ôm Lâm Lâm vào lòng, nói ra hết tất cả những nỗi nhung nhớ. Nhưng thì sao chứ ? Hiện tại đã không thể quay về như trước kia, cũng không thể làm ảnh hưởng đến tương lại của người khác được, còn có ba mẹ cậu, có gì sẽ lại xảy ra chuyện... Chung quy mọi chuyện đã định sẵn, cậu cùng Hạ Tuấn Lâm đã không thể ở bên nhau được nữa.

Những ngày tháng bầu bạn bên nhau, xóa đi không sạch, quên cũng không xong.

Người mà năm đó, chúng ta muốn sống cùng cả đời nay, xoay chuyển một vòng, ngay cả xa nhau còn không hiểu rõ là vì cớ gì ? “ Cả đời “ hai chữ này ai cũng từng nói qua nhưng bao được bao nhiêu người có thể làm được. Cuốc sống dài đằng đẵng có rất nhiều chuyện không thể nào đoán trước.

Nghiêm Hạo Tường quay sang nhìn người con gái trước mặt, sau khi trao nhẫn xong mỉm cười dịu dàng, thấp thoáng trên cổ vẫn đeo sợi dây chuyền nhiều năm trước.

Hạ Tuấn Lâm rời khỏi lễ cưới của cậu, Nghiêm Hạo Tường biết sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Tối hôm đó, cậu quay về trấn một chuyến, cậu đi hết con đường dài từ trường về nhà cũ, lúc đi ngang qua cây xoài nhiều năm trước đây hai người hay hái trộm cậu dừng lại một lúc, bao nhiêu thứ đã thay đổi chỉ còn lại mỗi cây xoài này, cậu lấy trong túi ra một hộp nhỏ đựng nhẫn, một chiếc đeo lên tay, chiếc còn lại vẫn để trong hộp nhỏ, đặt dưới gốc cây xoài kia.

Cậu nhìn lên bầu trời đêm hôm nay, một làn gió nhẹ thổi qua người, Hạ Tuấn Lâm như thế này có tính chúng ta đang ở cạnh nhau không ? Cậu có đang thấy khung cảnh tớ thấy không ?

Liệu có nơi nào giúp chúng ta thoát khỏi ràng buộc của định mệnh hôm nay ?

Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường nợ cậu một lời hứa bên nhau suốt đời.

Hết thảy mọi chuyện đều khiến cậu bất ngờ, khiến cậu không thể không từ bỏ, khiến cậu không thể kiểm soát được mà chọn chia ly. Điều duy nhất khiến cậu vui vẻ chính là các cậu từng yêu nhau, bản thân cũng từng rất cố gắng, không thẹn với lòng.
 
_Miên Đông Niên_

Niên không kể nhiều về người Nghiêm Hạo Tường chọn tại vì thật ra cũng chỉ là tuyến nhân vật phụ, làm liền mạch truyện.

Không phải chỉ có một mình Hạ Tuấn Lâm chịu thiệt, Nghiêm Hạo Tường cũng cố gắng, chỉ là hai người không gặp được nhau, có rất nhiều thứ ràng buộc một người, cũng không thể chỉ sống riêng cho bản thân cậu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro