CHAP 1: BEGINNING

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đang là 11h đêm, trên sân thượng 1 ngôi nhà sang trọng, 1 chàng trai khoảng 35–36 tuổi đang đứng trên đó, mắt đang chăm chú ngắm nhìn ngôi sao duy nhất đang tỏa sáng trên bầu trời đêm nay. Anh đã đứng đó gần 1 tiếng rồi, mắt ko hề nhìn đi đâu khác, gương mặt anh toát lên 1 vẻ gì đó buồn buồn. Bỗng có tiếng 1 cô gái gọi:

"Anh ơi! Vào đi ngủ đi anh! Trễ rồi đó!"

"Em vs con ngủ trước đi, anh còn phải làm một số việc rồi đi ngủ sau." – chàng trai trả lời.

"Đừng thức khuya quá anh nhé."

"Anh biết rồi."

Sau khi trả lời zk, anh quay lại ngắm ngôi sao vừa rồi, nó vẫn ko hề di chuyển. Trong đầu anh thầm nghĩ:

"Trúc ơi! Có phải Trúc đang hóa thân thành ngôi sao kia để xem Quân sống thế nào phải ko? Quân vẫn sống tốt, thằng "Quân đại ca" ngày nào giờ đã trở thành vị giám đốc Hoàng Khánh Quân thành đạt rồi. Quân đang sống rất hạnh phúc. Trúc ở trên đó cứ bình yên đi nhé."

Rồi anh chợt thở dài, đưa tay lên chạm vào đôi mắt, nói 1 lời rất khẽ đủ mình anh nghe:

"Cám ơn Trúc về ... " – bỗng 1 tiếng rít của gió đã thổi bay đi mất 1 phần lời nói của anh.

Để hiểu rõ hơn, chúng ta hãy quay lại vài năm trước, khi anh vẫn còn là 1 cậu học sinh.

...................................................

Nó tên Hoàng Khánh Quân, biệt danh "Quân đại ca", là dân HN chính gốc. Ba nó là là chủ tịch 1 công ti xuất nhập khẩu rất nổi tiếng, mẹ nó là doanh nhân kinh doanh đồ gỗ. Cuộc sống quá sung túc nên nó cũng như bao thằng công tử khác: chỉ biết hưởng thụ, nghĩ cho mình mà ko bao giờ nghĩ cho người khác. Nó là dân chơi khét tiếng 1 thời ở đất Hà thành này với rất nhiều "thành tích" về đua xe, đánh lộn, ... Nó là 1 trong số những đứa bị liệt kê vào "danh sách đen" của trường vì chuyên gia cúp học, tụ tập đánh lộn, đua xe,... vì vậy nên lúc nào nó cùng hội của mình cũng bị nêu gương "thành tích ngược" trong giờ chào cờ đầu tuần. Nó là thằng nổi tiếng có máu liều & trình độ Taekwondo đạt mức "Tam Đẳng Huyền Đai" (đai đen 3 gạch, đai cao nhất trong Taekwondo), nổi tiếng nhất là trận tay ko chấp "hàng nguội" vs đám côn đồ trong khu nó ở, 1 mình nó đã hạ gục hết tụi côn đồ trong khi tụi nó có tới 10 thằng, thằng nào cũng lăm lăm mã tấu, dao găm, ... Sau trận đó đã để lại 1 vết sẹo trên phía mé phải trán của nó.

Sau khi thi rớt lớp 10, ba mẹ nó la mắng, chửi nó gần 1 tuần lễ, bác ruột nó cũng vì chuyện đó mà lên cơn nhồi máu cơ tim mà chết. Trong lòng nó cũng hối hận lắm vì đó là người bác mà nó yêu thương nhất. Đến 1 hôm, 1 người cô ở tp.HCM ra thăm gia đình nó. Biết được sự việc như vậy, cô nó hỏi:

"Thế bây giờ con có còn muốn đi học ko?"

"Dạ muốn ạ! Con phải học để báo hiếu vs ba mẹ, vs bác con nữa! Con ko muốn ba mẹ phiền lòng nữa, con cũng muốn bác con ở dưới suối vàng được thanh thản!"

"Vậy con có quyết tâm thay đổi con người con ko?"

"Dạ có! Con xin thề sẽ ko bao giờ đánh nhau, đua xe, cúp học nữa!"

"Vậy thì tốt. Nhưng ko hẳn là ko đánh nhau nữa."

"Là sao cô?" – nó thắc mắc.

"Nếu như con đánh nhau để bảo vệ người khác thì cô đồng ý." – Cô trả lời.

Cô nó là hiệu phó 1 trường tư thục ở tp. Cô đã có ck và 3 đứa con, đứa lớn nhất nhỏ hơn Quân 3 tuổi. Cô là người HN nhưng sau khi tốt nghiệp, cô vào công tác & ở trong tp luôn. Chỉ 3 năm sau khi ra trường mà cô đã leo lên được chức hiệu phó bằng chính năng lực của mình. Đích thân cô đã bảo lãnh nó vào học (HN ko có nhiều trường tư, các trường ở đây đều đã nhận đủ hs nên ko nhận nữa.). Hôm cô về lại tp thì nó cũng khăn gói vô tp học. Phải chia tay tất cả bạn bè, anh em chiến hữu nên nó cũng buồn lắm. Nhưng nghĩ tới ba mẹ, nghĩ tới người bác đã mất, nó mới quyết tâm vào tp học.

Nhà cô nó khá chật, lại đông người nên nó quyết định thuê 1 phòng trọ gần trường. Từ hôm đó nó đã thay đổi bản thân mình, tự khoác lên mình một cái vỏ bọc khù khờ, trông giống hệt như 1 đứa nhà quê mới lên thành phố, ko còn giống thằng "Quân đại ca" ngày nào nữa. Nó cởi mở hơn, hòa đồng hơn vs bạn bè. Thật khó tin là nó làm được như vậy vì trước đây nó còn được biết đến vs nick name "hot boy mặt lạnh". Dĩ nhiên nó giấu nhẹm cái quá khứ ko mấy tốt đẹp của mình, nó sợ khi tụi bạn biết thì sẽ tẩy chay nó, ko chơi vs nó, 1 mặt vì nó ko muốn nhắc lại những chuyện đó nữa. Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường cho đến 1 ngày ko ai ngờ tới:

Đến giờ ra chơi, cả lớp đang lao nhao thì:

"Tụi bay ở lại, tao có chuyện muốn nói." – Một con nhỏ nói vs cả lớp. Đó là Nguyễn Thị Diễm Trúc, 1 trong những hot girl của trường được rất nhiều thằng mê, nhưng rất chảnh kiểu "tui đẹp tui có quyền" nên lượng anti–fan cũng rất nhiều, là con của ông chủ 1 nông trường cà fê rất lớn trên Buôn Mê Thuột. Quân dĩ nhiên là biết nhưng chẳng quan tâm.

Sau khi cả lớp im lặng, Trúc liền bước đến chỗ ngồi ngay góc cuối lớp, ngẫu nhiên thay lại chính là chỗ ngồi của Quân. Đang ngơ ngác ko hiểu chuyện gì thì Trúc đã đứng trước mặt Quân rồi.

"Chuyện gì vậy?" – Quân đưa tay lên gãi đầu hỏi và có cảm giác sắp có chuyện gì động trời lắm sắp xảy đến vs mình, và cảm giác đó là ko sai, Trúc nhoẻn miệng cười thật tươi vs Quân và nói:

"Trúc thích Quân."

................................................... (đứng hình)

"CÁI GIỀ?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" – Cái lớp như muốn nổ tung bởi sức công phá của 49 cái miệng đang ngoác ra hết cỡ, trong đó có cả Quân. Ko biết nói gì hơn, Quân đưa tay tự đấm vào mặt mình thì thấy rất đau, ko phải là mơ. Quay lại về phía Trúc đang cười khúc khích trước việc làm của nó. Quân lắp bắp, mặt mày nóng ran:

"Ê ... ê! Đùa ... đùa quá ... quá ... quá ... quá trớn rồi đó nha!"

"Trúc ko có đùa, Trúc thích Quân thật đó."

"HẢ?!!!!!!" – cả lớp lại hét lên.

Quân như muốn xỉu ngay bây giờ. Quân ko tin đó lại là sự thật, nhưng chợt nhớ lại những biểu hiện gần đây của Trúc: hay liếc trộm Quân, lâu lâu nhoẻn miệng cười vs Quân mà ko hiểu lí do, Quân cứ nghĩ rằng Trúc đang liếc trộm & cười vs thằng Long ngồi kế bên. Nghĩ thế nhưng trong lòng Quân bán tin bán nghi, có đời nào 1 đứa con gái thích 1 thằng con trai mà lại đi nói oang oang cho cả thiên hạ cùng biết đâu chứ. Nghĩ đến thế, Quân lấy lại vẻ mặt lạnh lùng ngày trước của nó & nói ko 1 chút cảm xúc:

"Nhưng tui ko thích Trúc."

Cả lớp bao gồm cả Trúc đứng hình vì ngạc nhiên, ngạc nhiên vì chính vẻ mặt lạnh lùng & câu nói ko 1 chút cảm xúc nào của nó khác xa so vs thằng Quân hiền lành, hòa đồng, cởi mở mà tụi nó quen từ hồi đầu năm.

Sau đó nó bước ra khỏi lớp trong khi cả lớp vẫn còn đang đứng hình, à mà ko hẳn là cả lớp vì trước đó Quân đã kéo Long và Nam – 2 đứa bạn thân của nó trên tp – đi khỏi đó.

Ra đến căn tin, Nam vội hỏi: "Hồi nãy mày sao vậy?"

"Sao là sao?" – Quân thắc mắc.

"Còn hỏi nữa." – Long vội tiếp lời – "Sao hồi nãy trông mày lạnh lùng quá vậy?"

Nghe đến đó, Quân mới biết là nãy giờ mình để sơ hở hơi nhiều nên vội chối bay chối biến:

"Tao bắt chước trong phim hành động thôi mà. Nếu ko làm vậy thì làm sao mà đuổi nó đi được."

Long & Nam "à" lên 1 tiếng vì nghĩ thì ra Quân ko phải như tụi nó nghĩ, riêng Quân thì thở phào nhẹ nhõm vì xém tí nữa là lộ hết bí mật của mình.

Long lại vỗ vai Quân & nói:

"Sướng nha mày, được hotgirl thích luôn. Rồi mày sẽ trở nên nổi tiếng toàn trường luôn đó."

"Thôi đi, đừng có chọc tao mà. Vs lại chưa có gì chắc chắn mà."

"Sao lại ko chắc chắn?" – cả Long & Nam đồng thanh.

"Còn sao nữa? Tụi mày thử nghĩ coi, làm gì có đứa con gái nào thích 1 thằng con trai mà lại đi nói oang oang cho cả thiên hạ biết như thế chứ? Chắc nó chỉ đùa cho zui thôi."

"Tại mày ko biết đó thôi, con gái mà thuộc diện dân chơi nhiều đứa cũng táo bạo như vậy lắm. Mày ko phải là dân chơi nên ko biết, vũ trường ba tao đầy mấy con như vậy chứ đâu." – Long nói. Ba Long là chủ 1 vũ trường lớn ở tp HCM nhưng ông làm ăn rất đàng hoàng, ko bán thuốc lắc, nghiêm cấm buôn bán & sử dụng thuốc lắc trong vũ trường. Ba Long hay kêu Long vào vũ trường học hỏi để sau này có gì thay ông quản lý vũ trường nên Long tiếp xúc vs rất nhiều dân chơi.

Nghe Long nói vậy nó bỗng nổi tự ái trong lòng, gì chứ nó là dân chơi khét tiếng 1 thời ở đất Hà thành, gặp đủ thứ con gái mà sao lại ko biết chứ. Nhưng đứa con gái như vậy thì đúng là nó mới gặp lần đầu. Suy nghĩ 1 hồi, uống xong ly nước ngọt, nó kết luận:

"Tạm thời việc này chưa rõ ràng, tao phải điều tra thêm, mặc dù tao là dân 2 lúa nhưng tao sẽ tự điều tra theo cách riêng của tao. Tụi mày đừng nói vs ai chuyện này nha."

"Tao là ko nói rồi, mày có dặn thì dặn thằng Long đó." – Nam nói.

"Ê thằng 4 mắt kia (Nam bị cận), mày ko biết tao là vua kín miệng của trường này hả?"

"Ờ, mày kín miệng lắm, kín đến nỗi chỉ trong vòng 1 giờ thôi là cả trường đều biết hết rồi." – Nam mỉa mai.

"Tóm lại tụi bay làm ơn đừng nói cho ai nghe nha." – Quân lên tiếng cắt ngang "trận chiến đâm chọt" của 2 thằng bạn.

"Biết rồi!!! Khổ lắm!!! Nói mãi!!!" – Long & Nam đồng thanh, cùng lúc đó tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên, cả 3 thằng tính tiền rồi khoác vai nhau vào lớp.

Vào đến lớp thì Quân thấy 3 đứa tụi nó là những người vào lớp sau cùng, mà cũng ko hẳn vì trước đó Quân đã đảo mắt 1 vòng mà ko thấy Trúc đâu. Thấy 3 thằng đi vào thì cả lớp liền nhìn về phía tụi nó, đúng hơn là nhìn về phía Quân. Chỉ 1s sau đó, cả lớp bỗng nở 1 nụ cười ko thể nào nham hiểm hơn. 1 cảm giác ớn lạnh bỗng nhiên xuất hiện & chạy dọc sống lưng Quân.

"Lại sắp có chuyện ko hay nữa hả trời?" – Quân thầm nghĩ & 1 lần nữa linh cảm của Quân lại đúng. Nhân lúc giáo viên chưa vào, cả lớp bu vào chọc ghẹo đủ kiểu làm cho Quân ngượng chín cả mặt. Lúc này ko hiểu sao mà Quân ghét cái linh cảm lúc nào cũng đúng của mình thế ko biết. Ko thể giở thói côn đồ, Quân đành ngậm bồ hòn làm thinh quay về chỗ ngồi mặc cho tụi bạn trong lớp chọc ghẹo cho đến tận lúc giáo viên vào.

Đến giờ ra về, giáo viên vừa đi khỏi là cả lớp tiếp tục chọc ghẹo. Quân ko còn cách nào khác đành xách dép bỏ chạy 1 mạch mặc kệ Long & Nam gọi theo đằng sau, dù chạy rất nhanh nhưng Quân vẫn còn nghe những tiếng cười hô hố của tụi bạn trong lớp.

Cũng từ lần đó, Quân bỗng trở thành "người nổi tiếng" trong đám học sinh, đi đâu cũng bị "hỏi thăm" (thế mới biết sức ảnh hưởng của Trúc ghê cỡ nào rồi). Mấy thằng con trai mà "cuồng" Trúc thì coi Quân như kẻ thù, cứ kiếm chuyện vs Quân, nhiều khi canh lúc Quân vừa bước ra khỏi cổng trường là bao vây chặn đánh Quân. Những trường hợp như thế này thì Quân đã gặp nhiều rồi nhưng lần này nó lâm vào thế bị động vì ko thể đánh nhau được nên chỉ biết né đòn & ba chân bốn cẳng zọt cho lẹ, dĩ nhiên là cũng bị lãnh 1 vài cú đấm hoặc cú đá vào người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro