CHAP 2: SỰ THẬT NGHIỆT NGÃ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian dần trôi qua, ko ngày nào Trúc ko tới tán tỉnh Quân, bạn bè trong lớp trừ Long & Nam ko chọc ghẹo, tụi fan cuồng ko chặn đường "hỏi thăm sức khỏe", ... Rồi dần dần bị chọc ghẹo, gán ghép vs nhau mãi như vậy, cộng thêm vs việc điều tra lâu dài, Quân lại thích Trúc lúc nào ko hay, nhưng Quân lại ko nói ra vì ko muốn sa đà chuyện học tập, gần đây thành tích học tập của Quân có tiến bộ so vs đầu năm, ko còn những con điểm dưới tb nữa nhưng vẫn chưa thể gọi là giỏi, vì vậy Quân mới quyết định rằng sẽ cố gắng nuôi dưỡng tình cảm của mình vs Trúc đến khi thi ĐH xong rồi mới tỏ tình, Quân sợ nếu 2 đứa đến vs nhau sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập của cả 2.

Quân từ đó bỗng trở nên mơ mộng hơn, hay cười 1 mình, hay ngồi nghĩ vu vơ, hay nghĩ đến lúc mình tỏ tình vs Trúc sẽ như thế nào, sẽ nói những lời ra sao, ... nói chung là đủ thứ chuyện mơ mộng. Quân chưa yêu 1 người con gái nào trong đời nên đây có thể nói như là mối tình đầu của chàng Quân nhà ta.

Đêm về Quân ko còn cảm thấy 1 mình cô đơn trong căn phòng trọ nữa mà lúc nào cũng tơ tưởng đến Trúc. Ngay cả khi ngủ cậu cũng mơ thấy cậu & Trúc đi chơi vs nhau: khi thì nắm tay nhau đi dọc bờ hồ; khi là trên 1 cánh đồng hoa bát ngát, gió thổi tung những cánh hoa bay lên, nhìn Trúc đứng trong khung cảnh đó, nó thấy Trúc đẹp làm sao; và còn nhiều, nhiều, nhiều nữa.

Lên lớp 11, nó & Trúc học khác lớp vs nhau vì điểm thi xếp lớp của Trúc cao hơn nó, nó thấy hơi buồn nhưng cũng lấy đó làm quyết tâm học tốt hơn. Lên lớp 11 nó, Long & Nam học khác lớp. Nó quen thêm con Thy, thằng Duy, thằng Phong bồ con Thy, con Lam bồ thằng Duy. Ai trong nhóm cũng có tiểu sử rất bá đạo: Duy là con của giám đốc bệnh viện Chợ Rẫy, học rất giỏi nhưng do chủ quan trong kỳ thi tuyển THPT, rớt hết cả 3 nguyện vọng nên mới phải vào đây học; Phong là con của giám đốc 1 tập đoàn đá quý lớn nhất nhì Đông Nam Á có chi nhánh tại VN; Lam là con của đội trưởng đội trọng án công an tp.HCM, nhìn nhỏ con & dễ thương vậy chứ từ nhỏ đã được tập Karate cùng ba nó, giờ cũng đã lên đai đen rồi; gia đình Thy thì ko có gì nổi bật nhưng Thy lại là trưởng ban văn nghệ của trường, từ ca hát, beatbox, breakdance, hiphop, ... nó đều rất giỏi. Quân cũng là thành viên của ban văn nghệ trường vì ngoài giỏi Taekwondo ra thì nó cũng là một "tín đồ" của hiphop. Trong buổi liên hoan văn nghệ cuối năm rồi, nó lên biểu diễn hiphop làm cả lớp hò hét la lối phấn khích, cả Trúc cũng vỗ tay, lên tặng hoa cho nó làm nó khoái lắm. Chớp thời cơ ngàn năm có 1 đó, tụi bạn trong lớp lại nổ ra những lời trêu chọc, gán ghép làm nó ngượng ra mặt. Chính vì vậy mà Quân vs Thy thường xuyên trao đổi & hợp tác vs nhau trong các tiết mục văn nghệ của lớp cũng như của trường. Cả 2 thân vs nhau đến nỗi người ngoài trông vào tưởng Quân mới là bồ của Thy, điều này làm cho thằng Phong ghen quá trời, nếu ko nhờ Thy giải thích thì Quân sẽ bị hiểu lầm mất, Quân sợ bị Trúc hiểu lầm & ko còn thích Quân nữa.

Về phần Trúc, Trúc cũng hay qua lớp Quân hỏi thăm Quân, cứ hay tìm đến chỗ Quân khều khều bắt chuyện, nhưng khi Quân quay lại thì lại bỏ chạy ngay lập tức. Quân làm bộ mặt ngây ngô ko hiểu gì cả nhưng Quân biết Trúc đang cố tình trêu Quân & sau đó thường cười nhẹ 1 cái. Những lúc đó thì thường xảy ra 1 cuộc đối thoại ngắn mà "kịch bản" thường được lặp lại nhiều lần, kiểu như là:

Trúc: *khều khều* "Quân ơi!"

Quân: *quay lại* "Ủa? Trúc! Có chuyện gì ko?"

Trúc: *bỏ chạy*

Quân:*mặt ngây ngô* "Ủa? Zậy là sao? Tui chả hiểu gì hết zậy?"

Đến ngày Trắng cũng như sinh nhật Trúc, Quân đều tặng quà cho Trúc nhưng ko bằng con đường chính thức, mà là canh khi cả lớp nàng ra chơi hết, nó lén tiến đến chỗ ngồi & đặt món quà vào ngăn bàn của Trúc. Nó đã điều tra Trúc khá lâu nên nó biết Trúc thích cái gì mà tặng. Dĩ nhiên nó phải làm như vậy vì nó chưa muốn Trúc biết tình cảm của nó. Và ko chỉ những dịp đó, nó vẫn thường xuyên lén lút tặng những món quà rất dễ thương cho Trúc. Ngày thì quà này, ngày thì quà khác, mỗi ngày 1 món quà & ko bao giờ tặng 1 món quà đến 2 lần. Năm ngoái nó cũng "áp dụng" chiêu này nhưng dễ dàng hơn vì nó & Trúc học cùng lớp, nhưng năm nay thì khó hơn vì 2 đứa học 2 lớp khác nhau, ra chơi lại có giám thị hành lang nên việc "đột nhập" vào lớp Trúc là rất khó, nhưng nó vẫn trót lọt mà vào được. Nó vẫn dửng dưng nghĩ rằng Trúc ko hề bík tí gì về chuyện này.

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đã đến năm lớp 12, năm nó lo lắng nhất vì đây là năm quyết định và cũng là năm nó mong chờ nhất vì chỉ còn mấy tháng nữa thôi là nó sẽ nói lên những điều nó ấp ủ trong suốt 2 năm qua vs người con gái nó yêu. Thế nhưng đời thật lắm chữ ngờ, chính năm lớp 12 này nó đã phát hiện ra 1 bí mật động trời:

Khi gần đến kì thi học kì I, trong 1 lần ra chơi, Quân đang ngồi vẽ bức hình Trúc đứng giữa cánh đồng hoa như đã thấy trong mơ thì Tuấn – 1 đứa bạn thân của Trúc hiện đang học cùng lớp vs Quân – nhìn thấy & chộp ngay bức tranh đưa lên xem. Vì trình hội họa của Quân ko đến nỗi tệ nên Tuấn biết ngay đó là Trúc & ko khỏi ngạc nhiên hỏi Quân:

"Mày vẽ Diễm Trúc hả?"

"Ừ!"

"Ko lẽ ... mày thích Diễm Trúc?"

"Ừ!"

"Nhưng ... Diễm Trúc có bồ rồi mà."

"Xẹt!!!!!!!!" – một luồng điện như vừa xẹt qua tai nó.

"Cái gì? Trúc có bồ rồi ư? Sao mình lại ko biết thế này? Tại sao chứ? Ko lẽ là do chờ đợi mình lâu quá Trúc chịu ko nổi nên tìm 1 người khác ư?" và còn nhiều câu hỏi khác lần lượt đặt ra trong đầu nó.

"Hồi ... hồi ... hồi nào vậy?" sau 1 hồi lâu Quân mới mở miệng.

"Từ đầu năm nay."

"Bồ ... bồ ... bồ Trúc là ai vậy?"

"Mày ko biết hả? Là thằng Minh Đăng lớp 12A6 đó!"

Hụt hẫng hoàn toàn, trong lúc đó Quân thấy quyết định của mình khi ấy là sai lầm, Trúc ko thể chờ đợi lâu như vậy được. Quân cảm thấy mình quá ngu ngốc khi ko thổ lộ sớm hơn. Tuấn thấy Quân như vậy cũng ko khỏi áy náy vì giống như mình vừa tạt 1 gáo nước lạnh vào người Quân vậy.

Sau 1 hồi im lặng, Tuấn mới dám mở miệng hỏi:

"Vậy ... bây giờ mày tính sao?"

"Còn sao nữa?" – Quân thở dài – "Trúc đã quyết định như vậy rồi thì thôi. Tao tôn trọng quyết định của Trúc. Khi yêu thì điều mình mong muốn nhất là thấy người mình yêu được hp mà."

"Chà chà! Thằng 2 lúa như mày mà cũng nói được câu đó à?" – Tuấn giễu.

"Vào đây gần 3 năm rồi thì tao cũng phải thay đổi chứ." – Quân cười đáp nhưng mặt vẫn lộ vẻ buồn.

Nhưng chỉ mấy ngày sau đó, Quân lại phát hiện ra một bí mật động trời khác:

Sau khi biết chuyện Trúc có bồ rồi, Quân thường hay tìm đến Tuấn hỏi chuyện. Trong một lần đang kể chuyện khi 2 thằng đang đi ngoài đường, Tuấn đã vô tình tiết lộ 1 chuyện:

"Mày biết ko? Con Trúc cua thằng Đăng 2 năm rồi giờ mới được đó."

"CÁI GÌ?!!! 2 NĂM?!!!" 2 năm trước là lúc Trúc nói thích Quân.

"Ý CHẾT!" – Tuấn vội che miệng lại khi biết mình nói hớ.

"Mày biết chuyện gì phải ko? Nói cho tao nghe đi!" – Quân nói như hét vào mặt Tuấn.

"Mmmm ..." – Tuấn vẫn che miệng, lắc đầu nguầy nguậy.

Quân hỏi, la hét cỡ nào Tuấn vẫn ko chịu hé răng. Đến lúc này thì "con giun xéo lắm cũng quằn", Quân điên tiết nắm cổ áo Tuấn nhấc bổng lên nói vs khuôn mặt đằng đằng sát khí:

"Nói cho tao nghe có chuyện gì! Nếu ko thì ..."

Quân như trở về vs con người của nó mấy năm trước, cũng may Tuấn đang sợ nên ko để ý đến sự thay đổi đó. Tuấn lắp ba lắp bắp nói:

"Tao ... tao ... tao nói ... nhưng ... mày bỏ tao ... xuống rồi ... tao ... nói."

Quân bỏ Tuấn ra & Tuấn bắt đầu kể:

*Flashback*

(2 năm trước)

"Ê Trúc."

"Gì vậy Tuấn?"

"Sao mày đang cua thằng Đăng mà lại nói là thích thằng Quân vậy? Mày tính bắt cá 2 tay hả?"

"Chuyện đó hả?" – Trúc nói, cười khảy 1 cái rồi nói tiếp – "Mày nghĩ sao mà tao thích thằng 2 lúa đó vậy? Tao chỉ đem nó ra để làm trò tiêu khiển giết thời gian thôi. Thằng đó khù khờ dễ dụ thấy mồ. Chọc nó chơi tí xíu ấy mà. Mày ko được nói cho nó nghe đó nha. Để tao xem vở kịch do tao dựng lên nó hay như thế nào."

"Mày đừng có làm vậy, như thế ko nên đâu."

"Kệ tao đi, chuyện này mắc mớ gì đến mày."

"Rủi nó biết thì ..."

"Thì sao? Thằng đó làm gì được tao? Thằng đó hiền thấy mồ, ko dám đánh tao đâu."

*End Flashback*

"Là vậy đó." – Tuấn nói.

Nghe xong, cõi lòng Quân chợt tan nát. Thì ra tình cảm bấy lâu nay Trúc dành cho nó chỉ là sự giả dối. Điên tiết và phẫn nộ, Quân ko biết nói gì, cũng ko biết làm gì ngoài việc đấm 1 phát thật mạnh lên tường, máu chảy ra từ tay rất nhiều. Tuấn thì đã vội biến đi từ đời nào rồi.

11 giờ đêm, Quân đi thất thiểu về nhà trọ, ánh mắt vô hồn nhưng trong lòng thì khác. Trong lòng cậu bây giờ đang ngập tràn ngọn lửa thù hận. Hận? Cậu hận ai? Hận cái gì? Hận Đăng ư? Ko! Cậu chưa bao giờ coi Đăng là kẻ thù. Người cậu hận chính là Trúc – người con gái cậu từng yêu. Cậu tuy là 1 tên dân chơi nhưng lại rất ghét sự giả dối, ghét những kẻ đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa, mà con kia lại làm đủ cả 2 điều đó. Đối vs Quân thì tình yêu là thứ tình cảm rất thiêng liêng, ko phải thứ có thể đem ra để đùa giỡn được.

Sau hôm đó, Quân rơi vào trạng thái chán nản, bất cần đời, nhưng với sự an ủi, khích lệ của đám bạn & cả Tuấn nữa đã giúp cậu trở lại như cũ. Và cũng từ lúc đó, mỗi lần đi ngang hay vô tình gặp Trúc, cậu lại "trao" cho Trúc những ánh mắt đáng sợ còn hơn quỷ dữ, nhiều lúc còn bẻ tay nghe crắc crắc rất đáng sợ. Trúc đương nhiên là ko hiểu chuyện gì vì Quân đã hăm dọa Tuấn ko được nói ra nếu ko sẽ lên bàn thờ ngay lập tức.

Dần dần như thế, Trúc dần thấy sợ Quân, mỗi lần gặp Quân là Trúc vội chạy đi ngay lập tức, nhóm bạn của nó & Đăng cũng ko hiểu chuyện gì xảy ra. Nhiều lần Trúc muốn hỏi Quân cho ra nhẽ, nhưng gặp sự ngăn cản của Tuấn cộng vs ánh mắt đáng sợ đó của Quân làm Trúc chùn bước.

Tiếp nối sau đó là những chuỗi ngày dài rất khó khăn, Quân phải tập quên đi những thói quen mà khi nó vẫn còn thầm yêu Trúc, nó cố gắng trút bỏ hết những hình ảnh, giấc mơ về Trúc. Việc này thật ko dễ vì tình cảm đã quá đậm sâu (hơn 2 năm rồi còn gì) nhưng cuối cùng nó đã quên được hết. Nhưng cũng từ đó nó đã ko còn niềm tin vào cái thứ gọi là tình yêu nữa. Tình đầu rất khó quên, nhất là những ấn tượng, kỷ niệm về nó. Càng khó quên hơn khi đó là những kỷ niệm buồn.

Hạnh phúc giống như 1 trái tim pha lê bị vỡ ra thành nhiều mảnh, mọi người bắt đầu tìm kiếm những mảnh vỡ cho riêng mình. Có người thì nhặt được rất nhiều, nhưng có người thì chẳng có gì cả ... riêng Quân thì đã lượm được rất nhiều. Thế nhưng những mảnh pha lê đó lại là pha lê giả, những mảnh pha lê giả nhưng lại trông rất thật (Trúc diễn khéo vậy mà, làm diễn viên được đó), vì thế đã mang lại cho Quân 1 cú shock lớn như vậy.

Tuy buồn chuyện tình cảm nhưng vì ba mẹ, vì người bácquá cố, Quân vẫn tiếp tục siêng năng học tập & chẳng mấy chốc đã đứng đầutrường. Kỳ thi ĐH năm ấy Quân đã đậu vs số điểm là 30 trở thành thủ khoa toàntp (Quân đăng kí thi ĐH ở tp). Ba mẹ nó nghe tin nó đạt được thủ khoa liền tổchức ăn mừng mấy ngày mấy đêm. Đây có thể nói là lần ăn mừng lớn nhất của nhànó.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro