CHAP 11: TAI NẠN BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy Quân & Trang đi chơi vs nhau, đang đi ngang qua 1 tòa nhà cao tầng thì cả 2 nghe thấy 1 tiếng xoảng. Quân nhìn lên trên thì thấy có vô số những hạt bụi rơi vào mắt kèm theo đó là những mảng kiếng lớn đang rớt xuống. Quân vội đẩy Trang ra chỗ an toàn, may sao những mảng kiếng đó ko rớt trúng Quân. Vì thấy khó chịu nên Quân đưa tay lên dụi mắt, nhưng lúc Quân dụi thì lại cảm thấy rất đau ở mắt rồi bỗng nhiên 1 cái ống nước ko biết ở đâu chui ra rơi trúng đầu Quân làm Quân bất tỉnh. Trang hốt hoảng chạy lại lay Quân vài cái nhưng Quân ko tỉnh lại. Trang kêu vội 1 chiếc taxi rồi đưa Quân tới bệnh viện.

Lúc tỉnh dậy, Quân cố mở mắt ra nhưng ko được vì đau & vì hình như có 1 dải băng quấn quanh mắt.

"QUÂN!!!" – nghe giọng hình như là tụi bạn đang ở đây.

"Tụi mày hả?" – Quân nói – "Có chuyện gì vậy? Sao mắt tao lại phải băng như vậy?"

"Có 1 ông thợ sửa ống nước vì vô ý nên làm bể cửa kiếng, những hạt thủy tinh nhỏ như hạt bụi đã rớt vào mắt Quân." – Hân nói – "Bác sĩ nói là ..."

"Tui bị làm sao?"

"Bác sĩ nói ..." – Hân lí nhí – "Quân ... Quân ... bị ... bị ... bị chấn thương giác mạc nghiêm trọng ..."

"Sao cơ?!!!" – Quân ko muốn tin vào cái điều Hân vừa nói.

"Và ... Quân ... có nguy cơ ..." – Hân nói tiếp – "... ko bao giờ nhìn ... nhìn thấy ánh sáng nữa."

Hân dứt lời thì Trang chạy lại ôm Quân khóc. Dù nước mắt Quân ko thể ra nổi nhưng ai cũng hiểu rõ nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần của Quân.

"Quân!!!" – tiếng của 1 người phụ nữ trung niên vang lên, Quân nhận ra ngay đó là giọng ai.

"Mẹ!"

"Sao lại thế này hả con?" – bà ôm Quân vào lòng, bà chắc cũng rất đau lòng. Cả đám đi ra ngoài.

"Sao mẹ biết con ..."

"Mai gọi điện báo tin cho mẹ nên mẹ bỏ công ăn việc làm bay gấp vào đây vs con."

Ở bên ngoài, Mai khóc vì thương anh, Trang thì đau khổ vô cùng, những đứa còn lại thì tự giận mình vì ko giúp được gì cho bạn.

Bỗng:

"Các bạn!"

Cả đám quay sang thì thấy Trúc đang đứng đó, mặt tỏ vẻ lo lắng. Cả đám bất ngờ rồi nhìn Trúc vs ánh mắt căm phẫn (trừ Trang, Mai & Thảo ra.). Nhóm Lam đứng dàn hàng ngang che cho Trang rồi Lam bước ra nói:

"Mày còn đến đây làm gì?"

"Ai vậy chị?" – Thảo khều Hân.

"Là con Trúc đó." – Hân trả lời.

Mai bất ngờ khi nghe đến tên Trúc, liền bước lên nói:

"Ê con kia, tao ko ngờ là mặt mày cũng dày thật, gây ra bao nhiêu đó chuyện rồi mà giờ còn dám vác mặt đến đây nữa. Anh Quân đang đau khổ lắm rồi, mày còn muốn ảnh đau khổ thêm nữa hả?"

"Mình ... mình ..." – Trúc nói – "Mình chỉ muốn đến thăm Quân thôi."

"Quân ko cần mày đến thăm đâu." – Phong nói – "Nếu như mày thực sự lo lắng cho Quân thì điều tốt nhất mà mày có thể làm là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Quân nữa."

"Phong nói đúng đó, tốt nhất mày nên về đi." – Thy nói.

"Mình xin các bạn đấy, các bạn làm ơn cho mình vào thăm Quân đi. Mình chỉ muốn thăm Quân thôi chứ ko có ý ..."

"Đến giờ mày vẫn ko hiểu hả?" – Mai cắt ngang lời Trúc – "Dù mày có làm gì đi nữa thì người mà anh Quân chọn là Trang chứ ko phải là mày."

"Mày thử suy nghĩ lại đi," – Hân nói – "Quân đã từng đặt trọn niềm tin vào mày, vậy mà mày chỉ xem tình cảm của Quân như là 1 trò vui để tiêu khiển, làm Quân mất niềm tin vào tình yêu, lại còn bày đủ thủ đoạn hại Quân & Trang nữa. Thử hỏi loại người như mày có xứng đáng vs tình cảm của Quân ko?"

"Khỏi nói nhiều nữa Hân." – Nam nói – "Loại người như nó có nói bao nhiêu lần thì cũng ko hiểu đâu. Long, phụ tao lôi con chó này ra ngoài, đừng để cho thằng Quân nghe thấy tiếng sủa của nó nữa."

"Ok!" – Long nói & cùng Nam tiến tới. Trúc bị Long & Nam lôi xềnh xệch ra ngoài, ko chống cự được. Trước khi Trúc biến khỏi tầm mắt thì Lam đã kịp buông lời dọa:

"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tụi tao nữa. Nếu còn thấy mày thì đừng trách tại sao tao ko nói trước!"

Ko được vào, Trúc ngồi ở ghế đá ko ngừng lo lắng cho Quân. Lòng Trúc hiện giờ nóng còn hơn lò Bát Quái, đứng ngồi ko yên. Ngồi được 1 lúc lâu thì thấy đám kia đi ra cùng mẹ Quân. Do vị trí mà Trúc ngồi bị hàng cây che mất nên mọi người ko thấy Trúc, song Trúc vẫn nghe được bên kia nói chuyện.

"Chào cô tụi con về." – Cả đám đồng thanh.

"Ừ!" – mẹ Quân nói– "Mấy cháu về đi, để cô ở lại đây vs Quân là được rồi."

"Chẳng lẽ ko còn cách nào để chữa cho Quân sao?" – Lam nói.

"Bác sĩ nói muốn chữa cho Quân thì phải thay giác mạc." – Duy đứng kế bên nói.

"Vậy thì 1 trong số tụi mình hiến giác mạc cho Quân đi." – Trang nói.

"Ảnh ko chịu đâu Trang." – Mai nói – "Nếu anh Quân biết chuyện tụi mình hiến giác mạc để cứu ảnh thì ảnh sẽ đau khổ vì làm liên lụy tới tụi mình Trang ạ. Mai hiểu rõ anh Quân, ảnh ko bao giờ muốn liên lụy tới bất kì người thân nào của ảnh đâu."

Cả đám cứ thế ra về, ai cũng mang 1 tâm trạng nặng nề mà ko hay biết rằng Trúc đã nghe hết tất cả.

5 ngày sau, bệnh viện thông báo là có người tình nguyện hiến giác mạc. Nghe bác sĩ nói là của 1 người vừa mới mất, trước khi chết người đó có ước nguyện như vậy. Nghe tới đó, Quân & tất cả mọi người đều vui mừng ko thể tả.

Ca phẫu thuật thành công, Quân đã có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, thấy mẹ, thấy bạn bè & thấy cả Trang. Vs Quân lúc này thì ko còn gì có thể hạnh phúc hơn nữa.

Sau khi tốt nghiệp ĐH, Quân cùng Trang & Mai trở về HN. Hôm đó bạn bè đến chia tay nhau, đám con trai bên này thì cười nói bình thường, đám con gái bên kia thì khóc sướt mướt, làm như là ko bao giờ gặp lại nữa vậy.

Cả đám đứng đó mà ko ai hay có 2 người từ xa đang nhìn về phía họ. Là 1 nam 1 nữ, người con trai chính là Tuấn, người con gái thì ko biết là ai vì cô ta đeo kính đen, đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang.

Khi Quân, Trang & Mai lên máy bay thì Tuấn quay sang nói vs cô gái:

"Họ lên máy bay rồi, ta về được chưa?"

"Ừ." – Cô gái trả lời rồi Tuấn nắm tay cô ta dắt đi.

"Tạm biệt anh, Quân." – Cô gái thầm thì và bỏ khẩutrang ra, chắc mọi người cũng đoán được đó là ai rồi phải ko.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro