CHAP 12 (FINAL): SAD ENDING

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5 năm sau, Quân trở thành tổng giám đốc trong công ty của ba Quân; Trang là thư kí riêng của Quân; Mai làm quản lý 1 nhà hàng 3 sao; Ly trở thành nhà thiết kế độc quyền cho công ty Sea Collection; Hạo & Mạnh trở thành những lập trình viên của FPT Telecom; Duy là bác sĩ trưởng khoa dược của bệnh viện Chợ Rẫy; Lam trở thành cô cảnh sát thông minh, giỏi giang, bao nhiêu vụ trọng án đều do Lam giải quyết hết; Long thì thay ba tiếp quản vũ trường của gia đình mình; Hân trở thành tiếp viên hàng ko của công ty VN Ariline; Nam làm quản lý nhà hàng trong khách sạn New World; Thảo trở thành giáo viên môn Văn & dạy trong chính trường cũ của mình; Thy được tuyển vào vũ đoàn Hoàng Thông do lần biểu diễn của nhỏ trong dịp lễ 20/11 năm nào, hồi đó anh trưởng nhóm từng học tại trường Thy về thăm trường thì thấy Thy nhảy rất xuất sắc & đạt yêu cầu nên đã ngỏ lời mời nhưng Thy chưa chấp nhận vội vì lí do còn phải lo học, bình thường nếu có show thì đi diễn còn ko thì trông coi quán cà phê của nhà mình; Phong giờ cũng là cậu chủ của tập đoàn gia đình mình.

Cuộc sống cứ thế tiếp nối, và rồi cái gì đến rồi cũng sẽ đến, các cặp đôi của chúng ta lần lượt làm đám cưới theo thứ tự: Long–Hân, Phong–Thy, Quân–Trang, Hạo–Mai, Nam–Thảo, Mạnh–Ly; và hôm nay là đến đám cưới của cặp Duy–Lam. Quân, Hạo & Mạnh vào Nam ăn cưới bạn.

Hôm đó, Lam trong bộ đồ cưới nhìn nữ tính hơn, ko giống như vẻ tomboy ngày nào nữa & còn đẹp hơn cả Ly mà theo đánh giá của cả nhóm thì Ly là người đẹp nhất trong các cô gái. Duy thì khỏi nói, bình thường đã đẹp trai rồi, nay còn mặc vest đen vào nữa làm tăng vẻ đẹp đó lên gấp bội lần.

Khi MC dẫn chương trình cho lễ cưới hôm đó bước ra thì trừ Hạo & Mạnh ra, nhóm của Quân rất bất ngờ, đó chính là Tuấn. Thì ra Tuấn hiện nay đang làm MC cho các buổi tiệc của nhà hàng này.

Trong lúc mọi người đang dự tiệc, Tuấn & Quân ra 1 góc nói chuyện.

"Dạo này mày vẫn khỏe chứ? Có zk con gì chưa?" – Tuấn hỏi.

"Ừ! Tao khỏe. Zk con có rồi." – Quân trả lời.

Tự dưng Quân nhớ tới 1 người nên buột miệng hỏi:

"Con Trúc dạo này thế nào?"

"Trúc ..." – Tuấn nói, mặt buồn bã – "... nó mất rồi."

"Có chuyện gì vậy?" – Quân ngạc nhiên.

"2 năm trước, khi đang đi trên đường thì nó bị 1 chiếc xe hơi chạy ẩu tông vào nó, vì chấn thương quá nặng nên ..." – Tuấn nói rồi im lặng 1 hồi, Tuấn nói tiếp – "Có 1 chuyện tao muốn nói vs mày."

"Chuyện gì?"

"Chuyện liên quan đến Trúc."

"Tao ko muốn nghe." – Quân lạnh lùng.

"Mày nhất định phải nghe." – Tuấn cương quyết.

"Tại sao tao lại phải nghe chuyện của 1 đứa mà tao hận chứ?"

"Vì mày mang ơn nó."

"Cái gì?" – Quân ko tin vào lỗ tai mình – "Mày đang nói cái quái gì vậy?"

"Trúc dặn tao nếu có gặp lại mày thì ko được nói ra, nhưng giờ nó mất rồi nên tao mới nói." – Tuấn nói – "Chính Trúc là người đã hiến giác mạc cứu mày."

"Cái gì?!!! Mày đang đùa vs tao à?!!!" – Quân hết sức ngạc nhiên.

"Nghe tin mày bị tai nạn, Trúc có tới bệnh viện thăm mày nhưng tụi thằng Duy ko cho nó vô. Đợi tụi nó về hết, Trúc mới tới gặp mẹ mày xin hiến giác mạc cho mày. Tụi mày ko biết chuyện đó vì nó đã nhờ mẹ mày cùng các bác sĩ giữ kín chuyện này."

Tuấn lấy ra 1 phong thư khá cũ trong túi quần ra nói:

"Tao lúc nào cũng mang nó bên mình vì hi vọng 1 ngày nào đó sẽ gặp lại mày để đưa tận tay mày. Đừng cho ai khác xem nhé, nhất là zk mày."

Quân cầm phong thư bỏ vào túi quần. Khi về đến nhà nghỉ, đợi Mạnh & Hạo ngủ hết, Quân mới lấy phong thư Tuấn đưa xem. Đó là bức thư Trúc viết trong đêm trước ngày mà Quân & Trúc phẫu thuật. Trúc đã nói hết nỗi niềm của mình trong bức thư:

"Quân à, em ko mong anh đọc được bức thư này, vì khi ấy là lúc em ko còn nữa, hoặc là ko còn được nhìn thấy anh nữa, thế nhưng em vẫn viết, em ngốc lắm đúng ko?

Trong những ngày qua kể từ lần cuối ta gặp nhau, em đã suy nghĩ rất nhiều về những điều anh nói. Anh nói đúng, em chưa hề biết cảm giác thực sự yêu 1 người là như thế nào, từ trước đến nay em chỉ toàn được người khác thích thôi nên ko hề biết được cảm giác đó. Chính vì vậy mà em đã đem tình cảm của anh ra làm trò đùa, để rồi đến khi em yêu 1 người rồi lại bị chính người đó đem tình cảm của mình ra làm trò đùa như vậy, em mới hiểu được cảm giác của anh. Xin lỗi vì đã làm tổn thương anh.

Anh nói đúng, vì em mà anh suýt đánh mất 1 người con gái tốt như Trang. Trang rất tốt, tốt hơn em rất nhiều. Chính vì vậy khi thấy vẻ mặt đau khổ của Trang khi anh gặp nạn, em đã tình nguyện hiến mắt của em cho anh vs hy vọng anh sẽ sống hạnh phúc vs Trang. Em biết anh sẽ ko chấp nhận lấy đôi mắt của em, ko bao giờ tha thứ cho em nhưng em vẫn nguyện làm vậy vì em yêu anh dù cho có chuyện gì xảy ra.

Em ko mong rằng nếu như anh đọc được bức thư này sẽ quay lại vs em, em chỉ mong anh sống hạnh phúc vs Trang là em đã mãn nguyện lắm rồi. Còn em, em sẽ giữ mãi tình yêu dành cho anh đến suốt cuộc đời này. Hứa vs em sống thật hạnh phúc nhé, người duy nhất trên thế gian này em yêu."

Trên bức thư có 1 vài chỗ bị nhòe đi, Quân đoán là Trúc đã khóc khi viết nó. Quân lặng người đi, mắt cũng cay cay. Giờ Quân mới hiểu là Trúc thực sự yêu mình nhiều đến như vậy, song Quân cũng cảm thấy có lỗi trong cái chết của Trúc. Nếu Quân ko hận Trúc nhiều đến thế thì sự việc đâu có tệ đến mức này. Mọi thù hận trong lòng Quân như được xóa bỏ hết, Quân bây giờ mới thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình khi xưa. Ký ức chợt ùa về trong Quân & cứ lặp đi lặp lại như 1 cuốn băng tua đi tua lại vậy.

Sáng hôm sau, Quân, Mạnh & Hạo đang chờ ở sân bay thì Tuấn xuất hiện trên tay cầm 1 cái hộp. Tuấn đưa cho Quân rồi dặn khi nào về đến nhà thì hẵng mở ra. Khi về, đợi Trang ngủ, Quân mới mở cái hộp ra xem thì thấy toàn bộ là quà mà Quân tặng Trúc khi cả 2 còn học cấp 3, ko thiếu 1 món nào, từ dây chuyền, kẹp tóc, lắc tay ...

Quân tựa mình vào ghế, ngẩng mặt lên rồi thì thầm trong lòng:

"Trúc ơi! Trúc cứ yên tâm, Quân hứa sẽ sống thật hạnh phúc, sẽ luôn đối xử tốt vs Trang, nếu đó là 1 cách để an ủi linh hồn Trúc. Ở trên đó hãy bình yên nhé, người con gái đầu tiên Quân yêu."

Quay trở lại vs hiện tại, phần lời nói bị gió thổi bay đi của Quân chắc mọi người cũng đoán ra được phần nào rồi. Quân & Trang hiện tại có 1 bé gái & đang rất hạnh phúc bên nhau. Chiếc hộp chứa những món quà & bức thư của Trúc được Quân cất rất cẩn thận. Đối vs Quân, chúng như là kỉ vật của Trúc.

***40 năm sau***

Lúc này ở công viên, có 2 ông bà già đang ngồi tựa vào nhau nhìn 1 bé trai khoảng 10 – 12 tuổi đang chơi đùa cùng những đứa trẻ khác. Ông lão có 1 vết sẹo dài ở mé phải trán vẫn hiện rõ dù đã bị những nếp nhăn che đi. Bỗng cậu bé chạy lại phía họ & nói:

"Ông ngoại ơi! Ông cột dây giày giùm con."

Ông lão hiền từ cúi xuống cột lại dây giày cho cháu. Sau khi ông cột xong, chú bé vui mừng rồi chạy lại chơi vs bạn mình. Bà lão quay sang nói vs ông:

"Hy vọng thằng bé sau này lớn lên sẽ ko giống như ông ngoại nó lúc xưa."

"Bà này! Chuyện qua lâu rồi mà."

"Tôi đùa thôi." – bà lão nói – "À đúng rồi, ko biết giờ này Trúc ra sao rồi nhỉ?"

"Sao bà lại nhắc đến Trúc?"

"Tôi ko biết nữa, chỉ là tự nhiên thấy nhớ rồi buột miệng nói ra thôi." – bà nói. Ông lão ko nói gì mà chỉ ngước mặt lên trời rồi thở dài.

Tối hôm đó, khi bà đã ngủ, ông lấy ra 1 phong thư đã cũ, bên trong có 1 bức thư, cuối bức thư có chữ kí mang tên "Trúc". Vâng, đôi zk ck già này chính là Quân & Trang. Đã 40 năm rồi, họ vẫn yêu thương nhau, vẫn hạnh phúc bên nhau. Lâu lâu Quân vẫn lấy phong thư Tuấn đưa cho năm nào ra xem.

Xem lại bức thư xong, Quân đi ra ngoài ban công. Bầu trời đêm nay cũng chỉ có duy nhất 1 ngôi sao đang tỏa sáng. Quân ngắm ngôi sao đó 1 lúc lâu rồi chạm tay vào mắt & nói 1 lời rất nhỏ chỉ đủ cho mình Quân nghe:

"Quân đã thực hiện được lời hứa năm nào rồi đấy Trúc. Hy vọng nếu còn có kiếp sau thì chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé. Khi đó chúng ta sẽ là bạn, những người bạn thật tốt, đừng như kiếp này nhé."

Và ngôi sao bỗng chớp sáng.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro