Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó không phải là như thế này.

"Kid!" Một giọng nói trẻ con vang lên, nó thuộc về Edogawa Conan. Cậu hét lên trong kinh hoàng khi Gin bắt đầu bắn vào anh. Vodka đã nằm chết bên cạnh, cơ thể yếu ớt [1]. "Không! Rời khỏi nơi này!."

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh trước khi cậu ngất đi, đầu đập mạnh và máu chảy ra từ cánh tay cậu một cách liên tục.

"Tantei - kun!" Là điều cuối cùng cậu nghe thấy, Kid gọi cậu.

***

Conan tỉnh dậy ở bệnh viện trong bốn ngày sau đó, mắt không nhìn thấy rõ và tâm trí mờ nhạt [2] từ lượng morphine được tiêm vào cơ thể cậu.

Cậu nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng từ bên trái và cậu mệt mỏi tập trung vào một người Mori Ran.

"Conan - kun! Em không sao chứ? Thật là, em làm chị lo lắng lắm đấy!" [3] Cô nói, đôi mắt tím [4] rưng rưng, cô gỡ mặt nạ dưỡng khí của cậu ra và cầm lấy ly nước với ống hút trước mặt. "Uống cái này..."

Conan uống nước qua ống hút và Ran kéo chiếc cốc đã cạn nước ra, đặt lại chiếc mặt nạ "Ngủ đi, Conan - kun! Trong em rất mệt đấy!"

"K - Kid..." Cậu thì thầm, giọng nói hơi bị bóp nghẹt vì mặt nạ dưỡng khí, đôi mắt nhìn quanh phòng chỉ nhìn thấy ba của Ran, Kogoro và người bạn thân nhất của cô, Sonoko trong căn phòng, cậu thất vọng.

"Kid?" Cô lặp lại, lau nước mắt. "Chị không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta. Cậu ta đã đến bệnh viện cùng em và gọi cho chúng ta bảo rằng em đã nhập viện. Em đang nghĩ gì vậy, Conan - kun? Em có thể bị giết!"

"Đ - điện thoại..." Cậu nói bằng giọng nhỏ nhẹ khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng khó tả của Ran, cậu đưa mắt nhìn chiếc thoại bên cạnh và cậu đưa tay ra để nắm lấy nó với sự cứng rắn không bị thương.

Cuối cùng cậu nắm lấy nó một cách run rẩy và bấm số mà cậu thuộc lòng, cả số cá nhân và doanh nghiệp [5]. Kéo mặt nạ ra khỏi miệng.

Quá mệt mỏi để giữ nó, cậu đặt nó cạnh cậu, để chế độ loa lớn.

"Tantei - kun? Cậu còn thức không?"

"Hừm" Conan phát ra một tiếng khẳng định nhẹ nhàng, không chú ý đến cái nhìn ngạc nhiên của ba người trong phòng với cậu.

Conan - kun biết số điện thoại của Kid. Tại sao em ấy không báo cáo tên trộm đó cho lực lượng đặc nhiệm?

"Tôi rất tốt, tantei - kun. Cậu cần nghỉ ngơi sau đó tôi sẽ đến thăm cậu sớm, được chứ?"

Thiếu niên thu nhỏ khẽ rên rỉ như một đứa bé, không thể lên tiếng vì cổ họng đau rát nhưng mà cậu muốn cho anh biết ngay cả khi không có lời nói nào giữa họ.

Chỉ là cách họ đang có.

"Vì vậy, cậu muốn tôi tiếp tục cuộc trò chuyện cho đến khi cậu ngủ?" Tiếng ồn khẳng định.

"Cậu không muốn nghỉ ngơi ngay bây giờ?" Một tiếng ồn khẳng định khác [6].

"Cậu có muốn tôi hát cho cậu nghe không, tantei - kun?"

Một giai điệu nhẹ nhàng có thể nghe thấy được từ đầu dây bên kia sau vài giây im lặng, mềm mại và ngọt ngào. Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu, Conan ngủ ngay lập tức với một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.

Khi bài hát của anh kết thúc, Kid thở dài qua điện thoại và Conan đã đi ngủ từ lâu.

"Chúc ngủ ngon, tantei - kun. Ngủ ngon nhé!"

Cuộc điện thoại kết thúc.

***

Phải mất một thời gian khá lâu để cậu hồi phục trước khi cậu có thể về nhà, Ran không muốn cậu ra ngoài mà không có bất kỳ sự giám sát của người lớn nào.

Hôm nay được cho là một ngày bình thường đối với Conan khi cậu đang làm bài tập về nhà, Ran làm việc của cô và bác Kogoro đang xem TV thì bất ngờ có ai đó gõ cửa văn phòng.

"Ra ngay đây, xin chờ một chút!" Ran nói khi cô đi ra mở cửa và gần như làm cô bất ngờ "S - Shinchi?"

"À... Tôi nghĩ rằng cậu đã nhầm người. Tôi là Kuroba Kaito. Tôi đến gặp Conan." Anh nói khi anh bước vào phòng với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi [7].

"Ơ, Conan - kun?" Ran khóa cửa lại và nhìn anh trong sự do dự.

"Kaito nii - chan!' Conan đứng dậy và chạy hướng về anh như một đứa trẻ thực sự. Cậu chàng trai với mái tóc xù mỉm cười và bế chú bé thám tử nhỏ vào vòng tay của mình. "Conan, anh nhớ em, em yêu [8]. Em đã nghe những gì đã xảy ra ở Shinichi! Em có sao không?"

"Mhm! Giờ em ổn rồi! Em cũng nhớ anh, nii - chan!" Cậu nói trong khi siết chặt vòng tay nhỏ bé quanh cổ Kaito.

"Làm thế nào cậu biết thằng nhóc này?" Kogoro đột nhiên hỏi, những đặc điểm rõ ràng thể hiện sự nghi ngờ của ông, giống như cô con gái.

Kaito cười rạng rỡ với hai người nhà Mori. "Ồ, cháu là bạn trai của Shinichi! Rất vui được gặp bác!" Anh nói, cảm thấy đứa trẻ trong vòng tay ngạc nhiên và căng thẳng.

Khuôn mặt Ran nhợt nhạt và trong ốm yếu "B - bạn trai...? N - nhưng...?"

"Dù sao đi nữa" Kaitou nói, cố gắng chuyển hướng họ sang chủ đề khác, "Cháu đang đưa Conan đến sống với cháu. Hy vọng bác không phiền vì cháu đã xin phép bố mẹ cậu nhóc và họ nói đồng ý. Cậu nhóc thậm chí còn không nói với cháu rằng cậu nhóc đã sống ở Nhật Bản trong suốt thời gian này, Conan!" Kaito nhăn mặt với một một cái nhíu mày vui tươi.

Chắc thuốc giải độc được hoàn thiện, phải không? Cậu cần nói lời tạm biệt của cậu với hai người này ngay bây giờ. Conan nhìn chằm chằm vào Kaito và nhận được tin nhắn mà cậu đang cố nói với anh.

"Em xin lỗi, Kaa - san đã gửi em đến đây! Em sẽ nhanh chóng đóng gói đồ đạc của mình, nii - chan!" Conan nhìn Ran hướng về phòng mình để đóng gói đồ đạc cho mình. Cậu nhanh chóng rút điện thoại và gửi tin nhắn cho Ai.

Edogawa Conan

Thuốc giải độc có thể thực hiện được?

Haibara Ai

Tôi khẳng định Kid đang ở chổ của cậu ngay bây giờ. Tôi đã hoàn thành thuốc giải độc. Kid đã nhận được APTX 4869 trước khi toàn bộ phòng thí nghiệm của tôi có thể bị phá hủy.

Anh ấy đến gặp tôi và tôi đưa nó cho anh ta. Vì tôi đã nói với anh ấy rằng Mori - chan sẽ không để cậu rời khỏi tầm mắt của cô ấy, anh ấy đã đến đón cậu.

Edogawa Conan

Một lời cảnh báo nhỏ sẽ là tuyệt vời, Haibara.

Cậu cất điện thoại và bắt đầu đóng gói đồ đạc. Cậu có thể nghe thấy người bạn thời thơ ấu của mình khóc nức nở trong phòng khách và cậu cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cậu cần phải ra đi, cậu cần phải lấy lại cơ thể và nếu đây là cách, cậu sẽ thực hiện nó.

"Cậu không thể đưa Conan - kun đi!" Ran nức nở "Làm ơn đừng mang em ấy rời khỏi tôi!"

"Tôi rất xin lỗi vì sự kiện bất ngờ này Mori - chan, nhưng tôi phải đưa Conan đi cùng. Shinichi nói với tôi rằng cậu sẽ gắn bó với Conan-"

"Tôi luôn xem em ấy như em trai tôi!"

Conan thở dài khi nhặt hành lý. Chà, đã đến lúc đưa bài học diễn xuất của mẹ tôi vào sử dụng rồi.

Cậu cười rạng rỡ khi kéo hành lý của mình ra khỏi phòng. "Em đã sẵn sàng, nii - chan! Shinichi nii - chan sẽ ở bên em chứ?"

"Anh không biết, em yêu. Anh ấy nói anh ấy sẽ như vậy. Mẹ anh, Yukiko - chan và Yusaku - san đang ở đó nên anh nghĩ anh ấy sẽ làm được. Họ rất vui mừng được gặp em sau một thời gian dài."  Kaitou cười thầm. [9]

Kaitou thở dài và bế Conan, người che giấu khuôn mặt của mình tránh xa Ran và Kogoro vào cổ của chàng thiếu niên [10] trong mắt. "Tôi nghĩ rằng tuyên bố trước đây của cậu là một lời nói dối. Cậu đã không nghĩ Conan là em trai của cậu. Cậu đã gắn bó với em ấy quá nhiều để chăm sóc..."[11] Anh ta đi ra ngoài, lấy hành lý bằng tay kia.

"Bởi vì Conan đã nhắc bạn quá nhiều về Kudo Shinichi!"

Ran chỉ đứng đó với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi Kaito rời khỏi văn phòng với Conan, chào tạm biệt hai người nhà Mori chỉ để tỏ ra lịch sự.

"Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cô ấy!" Kaito xin lỗi khi họ lên xe sau khi đặt hành lý vào cốp xe.

"Không sao đâu..." Conan thở dài. "Dù sao thì anh cũng phải làm thế. Cô ấy bắt đầu hơi suy nghĩ nhiều về tôi và nó bắt đầu làm tôi cảm thấy hơi khó chịu."

"Tôi không đổ lỗi cho cậu, Meitantei. Nó hơi đáng sợ khi cô ấy cứ luôn suy nghĩ về cậu."

"Cả tôi và anh, Kuroba. Cả tôi và anh..."

"Vậy... bạn trai hả? Cậu thích tôi đến thế sao?"

"Anh có đỏ mặt! Vậy anh có thích tôi không!"

"Meitantei!"

***

[1] Chỗ này là "Vodka dead next to his weakend body." Có nghĩ là "Vodka chết bên cạnh cơ thể của anh ấy." Tui cũng không biết dịch sao cho chính xác, tui cố gắng tránh dịch và bỏ đi mấy từ không phù hợp với câu nên đọc có hơi khó hiểu, tui thật sự xin lỗi o(iДi)o.

[2] Chỗ này là "Mind fuzzy" Tui đã lên google tìm thử từ đồng nghĩa nhưng chỉ thấy được mỗi từ "Tâm trí mờ nhạt" Nên đọc nó cũng khó hiểu, hehe ಥ‿ಥ.

[3] Tui chỉ thêm vài từ "Chị em" Cho tình cảm thôi chứ câu chính xác là "Lo lắng thật đấy" :((.

[4] Chỗ đó tác giả đã ghi là violet dịch ra nên mình để mắt màu tím :v

[5] Tui không hiểu là tại sao có chữ doanh nghiệp nhưng bản gốc là "Bussiness" ;;; nên dịch cho sát nghĩa rồi đó mọi người ơi.

[6] Tiếng ồn ở đây là tiếng rên rỉ bé bé của Conan nha mọi người.

[7] Không phải nụ cười nhẹ nhàng, dịch ra là nụ cười nhếch nhác mà nghe nhếch nhác nó kì quá nên đành cho nhẹ nhàng vào .-.

[8] Thấy em yêu cứ kì kì mà thôi kệ bản gốc ghi "Darling" mà Σ(゜゜)

[9] Câu này có hơi khó hiểu.

[10] Chỗ đó là "male's" Mà thấy người đàn ông thì thấy Kaito hơi già nên thôi chàng trai trẻ cho đẹp ngôn đẹp từ ಠಿ_ಠ.

[11] Câu này cũng hơi khó hiểu, tui xin lỗi ╥﹏╥

Vậy là xong chapter đầu tiên của fic này, trình độ dịch của tui không hay như các tác giả khác nên mọi người chịu khó đọc, thật xin lỗi nếu nó có sai sót. Và rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Arigatou (。・ω・。).

11320

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro