Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Conan và Kaito bước vào nhà bác tiến sĩ Agasa với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Khi họ bước vào, họ thấy những khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trong phòng khách trong khi nói chuyện.

Yukiko, Yusaku, Heiji, Chikage[1], Agasa, Haibara và ba đứa trẻ nhìn họ cùng một lúc.

"Cậu đã sẵn sàng chưa, Kudo - kun?" Habara nói tiếp cận cậu với một nụ cười nhẹ.

"Cậu có thể trở lại cuộc sống của cậu ngay bây giờ." cô nói.

Có lẽ đó là tình cảm mà cậu cảm thấy khi ôm cô gái này thật chặt. "Cảm ơn, Haibara." Cậu nói và nữ nhà hóa học vòng tay ôm lấy Conan với một nụ cười. "Không có gì, Kudo - kun," cô trả lời.

Nói chuyện với viên thuốc từ cô, cậu quay sang đối mặt với những đứa trẻ bằng một nụ cười dịu dàng. "Tớ vẫn là bạn của các cậu, phải, ngay cả khi tớ không còn ở kích thước như các cậu?"  Cậu ấy hỏi.

"Tất nhiên! Cậu vẫn sẽ là người lãnh đạo của chúng tớ!" Ayumi nói, ôm chặt lấy cậu. Genta và Mitsuhiko cũng tham gia nhóm ôm nhau.

"Đúng vậy, nhớ cậu!" Tất cả họ đều nói đồng bộ "Tớ cũng sẽ nhớ anh chàng của các cậu. Hãy nhớ rằng, bất cứ điều gì xảy ra, vấn đề này sẽ chỉ ở lại giữa chúng ta. Không ai khác có thể biết về điều này ngoài những người trong phòng này. Tớ tin tưởng cậu giữ bí mật của tớ an toàn, được chứ?"

"Cậu có thể tin ở chúng tớ!"  Mitsuhiko nói, ưỡn ngực ra. "Chúng tớ sẽ bảo vệ bí mật của cậu dù bất kể điều gì!" Cậu nhóc nói thêm. Ayumi và Genta cũng đồng ý trước khi rời xa cậu.

Conan nhìn Heiji và gật đầu. Chàng trai từ Osaka cười toe toét và giơ ngón tay cái lên, chúc cậu may mắn.

Yukiko ôm chặt lấy cậu và cậu cho phép vì cậu sẽ không biết mình có sống sót sau sự biến đổi này hay không. "Chúc may mắn, Shin - chan."

"Cảm ơn, kaa - san."

Và cái nhìn cuối cùng với Kaito, cả hai đều chia sẻ một nụ cười bí mật mà không bị mọi người trong phòng chú ý.

Conan lấy quần áo người lớn và đi về phía phòng một cách lo lắng, cảm thấy rất hy vọng và sợ hãi cùng một lúc.

Cậu trút bỏ quần áo và nuốt viên thuốc xuống cổ họng, cảm thấy vết bỏng còn sót lại sau khi nó đi xuống thực quản và xuống bụng.

Phản ứng của thuốc giải độc gần như ngay lập tức khi cậu cảm thấy xương và cơ bắp của mình tan chảy, căng ra khá đau đớn, định hình cơ thể cậu trở lại như trước khi cậu co rút.

Khi vết bỏng tàn lụi, cậu nằm đó trên sàn nhà, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển để lấy hơi. Sau những gì cảm thấy như hàng giờ đối với cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng ngồi dậy, nhìn vào bàn tay với sự điềm tĩnh của mình, uốn cong mọi cơ bắp cậu ta có thể.

Tôi đã quay lại, cậu nghĩ với một niềm vui sướng, từ từ đứng dậy với đôi chân yếu ớt, cố gắng lấy lại thăng bằng. Cậu mặc quần áo và đi về phía chiếc gương toàn thân mà Haibara đặt trong phòng thí nghiệm của cô cho cậu.

Cậu mỉm cười khi thấy không có gì sai trước khi đi lên cầu thang, ra khỏi phòng thí nghiệm.

"Này các cậu, nhớ tôi không?" Shinichi cười toe toét khi cậu đưa tay vuốt tóc, bước qua cánh cửa.

Kaito là người đầu tiên phản ứng, phóng mình về phía Shinichi trong một cái ôm thật chặt, vùi mặt vào cổ cậu. "Cậu đã hét lên ở đó, Meitantei."

Shinichi cười khẽ, nhẹ nhàng cảm giác cổ họng cậu như thế nào và ôm anh lại thật chặt. "Bây giờ tôi ổn rồi, Kaito. Thật đau, chắc chắn, nhưng tôi không sao. Tôi thậm chí không nhận ra mình đã hét lên cho đến khi anh đề cập đến nó một cách thẳng thắn."

Kéo Kaito ra khỏi Shinichi, Yukiko ôm cậu vào lòng trong khi khóc nức nở. "Đứa bé đáng thương của tôi! Con có ổn không?"

Mặc dù cậu đang rên lớn, cậu vẫn ôm cô lại. "Con ổn, mẹ à. Đừng khóc." Cậu nói trước khi bị kéo đi một lần nữa.

"Kudo" Heiji vừa nói vừa kéo cậu vào một cái ôm ấm áp của người anh em. "Hattori," Shinichi ngân nga, vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"Đừng bao giờ làm tôi sợ như thế! Ahou!" Heiji nói khi hắn bị kéo đi với một cái nhíu mày khó chịu và người đồng nghiệp của hắn nhếch mép, "Barou, như thể tôi sẽ chết một cách dễ dàng."

"Shinichi nii - chan! Anh đang ở đây!" Bọn trẻ hét lên sung sướng, ôm lấy đôi chân của mình với tất cả sức lực. "Này, những đứa trẻ. Tất nhiên là anh ở đây, ngớ ngẩn. Thế thì anh sẽ đi đâu?" Cậu ôm chầm lấy họ, xoa lưng để an ủi họ, biết họ đã kinh hoàng đến mức nào.

"Chào mừng trở lại, Shinichi." Bố cậu nói.

"Thật tốt khi được trở lại."

"Mẹ nghĩ rằng con có thể muốn gọi cho ai đó, Shin - chan," Yukiko nói với ánh mắt tinh nghịch trong mắt cô, đưa điện thoại của mình về phía cậu.

Papa Jigen.

Shinichi bừng sáng và cầm lấy điện thoại, nhấn nút gọi khi cậu nhập số nhưng rất ngạc nhiên, cậu nghe thấy một chiếc điện thoại reo từ cửa ra vào của ngôi nhà.

Quay lại, cậu cảm thấy nụ cười của mình tăng lên khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa. "Ba!" Cậu nói một cách trẻ con, quàng tay ôm lấy người đàn ông lớn tuổi.

Jigen cười và vòng tay quanh eo Shinichi, ôm cậu âu yếm. "Này, nhóc. Ba thấy con đã lấy lại được cơ thể của mình,"

"Mhm! Con nghĩ ba sẽ không ở Nhật Bản cho đến vài ngày nữa? Ba có cho rằng mình sẽ ở Vespania ngay bây giờ không?" Shinichi hỏi một cách lãng quên để trừng mắt Kaito gửi về phía Jigen sau lưng cậu.

"Chúng ta đã ở Nhật Bản vài ngày và Yukiko đã gọi cho Fujiko vài giờ trước để nói với con vài về việc con quay trở lại cơ thể của con," Jigen nói, lóe lên một lời xin lỗi trước khi một giọng nói gọi tên ông từ phía sau Jigen, khiến Shinichi tái mặt vài sắc thái trắng hơn.

"Shinichi - kun ~" Fujiko nói với giọng điệu tán tỉnh, xuất hiện phía sau Jigen là Lupin và Goemon.

Trước khi cậu có thể rời đi, Kaito lập tức vòng tay ôm lấy cậu, đưa ánh mắt khó hiểu về phía nhóm trộm. "Tôi không thể tin rằng họ đã nhận nuôi cậu, Nichi [2]," Anh bĩu môi.

"Tôi không thể tin rằng mình bị bao vây bởi những tên trộm quốc tế", Shinichi nói, rõ ràng đang hoang mang trước sự kiện này.

"Eh? Là chú!" Ayumi chỉ vào Lupin trong sự công nhận: "Cô cho chúng cháu ngủ sau khi chúng cháu uống trà của cô!" Genta nói, chỉ vào Goemon. "Với thuốc ngủ!" Mitsuhiko kết thúc câu nói của họ và Shinichi ré lên kinh hoàng.

"Mọi người đã làm gì?"

Lupin và Goemon tái mặt khi Shinichi gửi cho họ một ánh sáng tối. "Cô đã cho những đứa trẻ này uống thuốc ngủ? Sao cháu không biết điều này?"  Cậu liếc nhìn lũ trẻ, tất cả đều trốn đằng sau Haibara trong sợ hãi.

"Khi nào?" Cậu ta vỗ chân thất vọng, khoanh tay trước ngực.

"Khi vụ cướp mà Kaitou KID sử dụng một khẩu súng thật thay vì súng thẻ thông thường của anh ta đã xảy ra," Haibara thông báo.

"Nếu ký ức của anh không lừa dối anh, anh nghĩ anh đặc biệt nói rõ rằng các em không được đi bất cứ nơi nào mà không có anh hoặc Haibara đi với các em và cậu có căn cứ không?" Shinichi mắng.

"Bác Agasa!" Cậu ta trừng mắt nhìn ông già, người đứng thẳng lưng khi thiếu niên gọi ông ta. "Cháu nghĩ rằng cháu đã nói với bác cụ thể là không khuyến khích họ! Nếu có bất cứ điều gì xảy ra trong khi cháu không ở đó thì sao? Em thật may mắn khi không có kẻ trộm tốt. Nếu họ là kẻ bắt cóc thì sao?" Shinichi gầm gừ.

"Nhưng-" Tất cả bọn họ đều phản đối mặc dù Haibara đã ngăn họ lại. "Kudo - kun nói đúng. Nếu họ là kẻ bắt cóc thì sao? Tôi không có khả năng làm bất cứ điều gì trong cơ thể của một đứa trẻ và Kudo - kun đang bận rộn với một vụ án. Trong số các cậu có thể đã gặp rắc rối thực sự. "

"Chúng tớ xin lỗi..." Agasa và bọn trẻ xin lỗi.

Shinichi thở dài, dụi dụi mũi vì căng thẳng, không chú ý đến ánh mắt thích thú của người khác gửi cho cậu vì thái độ của mẹ cậu.

"Tất cả các em đều có căn cứ. Trong một tuần. Haibara, hãy chắc chắn rằng Hakase đừng làm bất cứ điều gì cho bọn trẻ. Tôi sẽ gỡ bỏ hình phạt khi tất cả các em học được bài học của mình để không gặp rắc rối có thể khiến mình bị giết", cậu nói với một cái lườm dữ dội. "Các em có nghe thấy không? Tất cả các em đều có căn cứ cho đến khi có thông báo mới."[4]

Kaito mỉm cười và khẽ kéo cậu. "Thông minh lên, Nichi. Họ chỉ là những đứa trẻ. Tất cả những gì họ muốn là vui vẻ."

Ánh mắt của Shinichi kinh hoàng khi nó được hướng đến Kaito, người cố gắng lùi lại trong sợ hãi, tránh xa anh.

"Tôi đã từng là đứa trẻ bằng tuổi chúng nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi đã gặp quá nhiều rắc rối dẫn đến cái chết có thể xảy ra, Kuroba Kaito."

***

[1] Không biết mọi người có biết Chikage là ai không, chứ tôi thì không biết, thật đấy!

[2] Nichi ở đây là, Shinichi nếu là tôi đoán đúng.

[3] cả Fujiko, Jigen, Lupin và Goemon thì mọi người chắc cũng biết rồi nhỉ?

[4] Không chỉ riêng các dòng này và cả các dòng trên đều dịch ra khó hiểu, tôi cũng chả biết phải thay đổi cách xưng hô như thế cho đúng, bởi lẽ tôi không biết ai đang nói hướng về ai nên cũng không biết phải thay đổi như thế nào =)))

Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một đứa học sinh, tiếng Anh thì ngu lắm, không biết vì sao lại đi xin dịch nhưng mà cũng chỉ vì muốn thử bản thân, mà dịch cũng không có khó khăn là bao chỉ là mất nhiều thời gian, hơn nữa có vài từ tôi còn phải dùng google dịch làm cho nhanh, hẹn tới hẹn lui cũng phải ra chapter cho đàng hoàng không thể để mọi người chờ đợi được, thật xin lỗi mọi người nhưng vẫn mong mọi người đọc vui vẻ. Arigatou (๑•ᴗ•๑)♡

14420

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro