Phần 1: Vãn Hi (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..... Huynh trưởng khi nào đã chạy đi mua?"

"A? Vong Cơ, ngươi nghe được? Ta còn nghĩ ngươi cùng Ngụy công tử mắt đi mày lại, sẽ không chú ý tới đâu?"

Làm bộ dạng thực kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, quả nhiên nhìn thấy trên trán Lam Vong Cơ toát ra một cái hắc tuyến, Lam Hi Thần trong lòng cười, mà mặt cũng cười, y như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, trêu chọc đệ đệ lại đặc biệt vui vẻ a?

"Huynh trưởng, ngươi....." Nói còn chưa nói xong, chủ vị Kim Lân Đài liền truyền đến một trận ồn ào, hai người đồng thời nhìn lại, quả nhiên, gây sự đã tới cửa.

"Kim Lăng, ngươi mấy tuổi? Trong dòng tộc có khối người so với ngươi càng có năng lực và tư cách, ngươi không cảm thấy là ngươi cần phải nhường cho người có tài có đức hơn sao?"

Đứng ở phía trước Kim Lăng có khoảng bảy, tám người, trên trán mỗi người đều điểm chu sa, phát biểu chính là một người có tướng mạo không tồi, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác tài đại khí thô*, thiên hạ ta lớn nhất.

*Tài đại khí thô: 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.

"Tiên môn không ít người thừa kế vị trí tông chủ, tuổi cũng không quá lớn, không phải sao?" Nghiêng người lười biếng ngồi trên chủ vị, hai chân Kim Lăng bắt chéo, một tay đỡ trán, trạng thái kia cùng với cữu cữu của cậu quả thực giống nhau như đúc.
Lão Tổ nào đó trong tối quan sát không khỏi cắn răng một cái, cái gì không học, cố tình đi học cái bộ dáng gợi đánh này của cữu cữu nó?

"Đó cũng là vì bọn họ vốn ít người, không có mấy người có thể lên nắm quyền, không giống như Kim thị chúng ta, người tài ba xuất hiện lớp lớp, không nói ai khác, chính là biểu thúc của ngươi, cũng đã đủ đảm đương vị trí tông chủ."

"Biểu thúc? Biểu thúc nào? Ta có rất nhiều biểu thúc nên không biết ngươi nói là người nào?" Phiền chán khiến lông mày nhăn lại, bắt đầu từ ngày cậu xác định là người thừa kế có quan hệ huyết thống chính đáng nhất, cậu liền có thêm một đống biểu ca biểu thúc tạp nham xuất hiện, hiện tại là như thế nào? Trên trán tùy tiện điểm thêm cái chấm đỏ thì có thể làm người Kim thị? Có thể lên làm tông chủ?

"Ngươi rất không lễ độ! Biểu thúc có thể đảm đương vị trí tông chủ, đương nhiên chỉ có...."

"Kim tông chủ có biểu thúc năng lực tốt như vậy sao? Như thế nào mà tới bây giờ ta vẫn không có nghe nói qua?" Ngẩng đầu bước lên cầu thang, Giang Trừng cũng không đi đến bên cạnh chủ vị, hắn chính là đứng bên cạnh đám người đó, ánh mắt không hờn không giận hỏi.

"Giang..... Giang tông chủ..... Ngươi...... Ngươi đừng làm càn.... Nay.... Hôm nay ở đây, chính là có rất nhiều người.... Ngươi.... Ngươi...." Vừa thấy đại phiền toái đi đến, vài người thiếu chút nữa mềm chân, nghe âm thanh Tử Điện tỏa ra, hình ảnh sét đánh tung tóe còn lưu lại trong ấn tượng của bọn họ, không ai hy vọng âm thanh kia dừng ở trên người chính mình, biến mình thành miếng thịt khô a.

"Làm càn!? Hôm nay là ngày đại điển của Kim tông chủ, ta nào dám làm càn chứ? Bất quá là tò mò , bất ngờ khi Kim tông chủ có biểu thúc có năng lực tốt như vậy, nên đặc biệt đến chiêm ngưỡng một chút mà thôi."

Chiêm ngưỡng??

Ngươi nói giống như đang nhìn dung nhan người chết a!

Ngươi, tên hỗn đản này!

"Giang tông chủ, bất quá ngươi chỉ là họ ngoại, hôm nay gia sự của Kim thị chúng ta, thỉnh Giang tông chủ nhận thức thân phận, lúc này không được làm trò cười cho thiên hạ." Một người khác từ chỗ dưới đi ra, áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng, trán điểm chu sa, người đó xuất hiện làm cho sắc mặt Giang Trừng tối sầm lại.

Nếu nhắc tới trong nội bộ Kim thị có kẻ làm cho Giang Trừng cảm thấy khó giải quyết nhất, thì người này là một trong số đó, hắn tuy chỉ là dòng bên, nhưng vai vế có lợi là biểu ca của Kim Lăng. Kim Quang Dao chết, bên trong Kim thị vì tranh quyền đoạt vị, không ít dòng bên điều động người đến Kim Lân Đài, người này chính là người được một trưởng bối trong tộc điều động vào.

Kim Như Đình! Linh lực bình thường, tài hoa bình thường, nhưng đối với môn quy gia pháp lễ huấn Kim thị rõ như lòng bàn tay, nói có sách, mách có chứng, thứ tự rõ ràng, thường thường làm cho người ta á khẩu không trả lời được, có khi khiến Giang Trừng không khỏi hoài nghi, đầu óc hắn có phải dùng môn quy Kim thị mà làm thành? Tùy tiện phun một câu nếu không là thứ nhất pháp, thì là thứ nhất huấn.

"Gia sự Kim thị, tự nhiên là Kim thị tự lo liệu, ta đã nói rồi, bất quá ta là tò mò vị biểu thúc đầy triển vọng của Kim tông chủ thôi."
Hừ! Hôm nay ông đây không đấu với ngươi, ta để người khác đấu với ngươi! Hừ hừ hừ.

"..... Hôm nay Giang tông chủ khiêm nhường a." Kim Như Đình không nghĩ tới Giang Trừng lại đáp trả dễ chịu như vậy, cùng người ngày xưa cầm Tử Điện ở Kim Lân Đài đi một vòng, thái độ đúng là thu liễm rất nhiều a.

"Thân là nhất môn chi chủ, ta vốn chính là người thật khiêm nhường a." Người nào không đụng chạm ta, ta nhất định không đụng chạm người đó, người nào nếu đụng chạm ta, ta vung roi thả chó cắn chết người đó!

"....."

"....."

"Một khi đã như vậy, thỉnh Giang tông chủ di chuyển ngồi xuống đi, hiện tại chúng ta muốn nói chính là việc riêng trong nhà, lúc này ngài ở đây, e rằng không tiện."

"Đi a, không thành vấn đề." Nói hết lời, Giang Trừng vẫn như trước đứng khoanh tay, nửa bước không đi, trán Kim Như Đình nhảy dựng, lập tức muốn đuổi người.

"Giang tông chủ..."

"Ta nể mặt một lần, nếu lại tiếp tục yêu cầu thì có chút quá mức nha." Ngụ ý, hắn sẽ không thay Kim Lăng ra mặt, nhưng hắn cũng sẽ không cách Kim Lăng quá xa. Tâm tư Kim Như Đình vừa chuyển, vốn định tiếp tục há mồm, nhưng đột nhiên đè xuống.

Giang Trừng sẽ không thay Kim Lăng ra mặt, chính là hôm nay hắn đích xác sẽ không ra tay. Chỉ cần hắn không ra tay, mà bọn họ lại có thể làm cho Kim Lăng thoái vị, hắn đứng ở chỗ nào thì có gì khác nhau?

Kim Như Đình hướng ánh mắt đến người mới vừa mở miệng sai khiến, người nọ nhận được chỉ thị, đang muốn nói thì Kim Lăng giành mở miệng trước.

"Hiện nay ta đã là tông chủ Kim thị, các ngươi nói chuyện với ta chẳng lẽ không nên chiếu theo lễ pháp? Như Đình, ngươi tối hiểu biết môn quy Kim thị, nói xem, bọn họ hiện tại nói chuyện với ta hoàn toàn không có một chút quy tắc, vậy nên xử trí như thế nào?"

Không nghĩ tới tính tình Kim Lăng ngày nào chỉ biết sinh khí đùa giỡn, hiện tại lên tiếng cư nhiên lợi hại như vậy, mọi người đều ngốc tại chỗ, mặt khác ngay cả khách khứa đang nhìn trò hay cũng đều bắt đầu chú ý đến diễn biến phía sau.

"..... Thân là tông chủ, tự nhiên phải phục chúng. Nếu đa số mọi người bên trong môn phái đối với ngươi không phục, dùng môn quy áp chế bất quá chỉ làm cho lòng người trở nên gay gắt, chỉ càng tăng thù địch thôi." Kim Như Đình dừng một chút mới mở miệng, ý tứ thực rõ ràng, ngươi không thể đảm nhiệm tông chủ, nói chuyện với ngươi không cần quy tắc cũng đúng.

"Đa số? Hơn nữa, bất quá là cá nhân ngươi! Như vậy có thể đại biểu đa số người đối với ta không phục? Lan Lăng Kim thị ta hiện giờ vậy mà chỉ còn không đến hai mươi con mèo nhỏ này thôi sao?"

Kim Lăng nói lời này làm cho Lão Tổ trong góc tối không khỏi dựng thẳng lên ngón tay, lần này, chẳng phải là có thể đem người có suy nghĩ gian dối cùng nhau bắt một lượt? Chỉ cần những người đó ngu ngốc tự mình đứng lên thôi.....

"Ta sẽ không phục!"

"Ta cũng vậy!"

"Ta cũng không phục!"

"Ngươi không đủ tư cách!"

"Ỷ vào nâng đỡ của người ngoài, ngươi không xứng!"

Âm thanh bắt đầu nổi lên, một người lại một người đứng lên, cả gia tộc Kim thị đứng lên phản đối Kim Lăng, cư nhiên chiếm hơn một nửa! Khách ngoài nhìn thấy trong lòng không ngừng kêu gào phấn khích.

Giang Trừng không có quay đầu nhìn, nhưng nghe động tĩnh kia, sắc mặt càng thêm xanh mét, mặc dù Kim Lăng duy trì tư thế không thay đổi nhưng tay nắm chuông vàng đã siết chặt hết mức, chỉ có song sinh tử đứng phía sau Kim Lăng biểu tình không thay đổi nhìn mấy người đứng lên, trong lòng yên lặng ghi nhớ từng người.

"Những người này sao lại như vậy..... Kim công tử thật cố gắng, bọn họ như thế nào có thể nói cậu ấy như vậy?"

Nhìn thấy phía đối diện một người lại một người đứng lên, Lam Tư Truy nhìn mà tâm đều luống cuống, Kim Lăng vẫn thực cố gắng, vì cái gì bọn họ không thể cho Kim Lăng cơ hội này, còn muốn ở trong trường hợp có người ngoài mà nặng nề bắt nạt Kim Lăng như vậy?

"Oa.... Thoạt nhìn giống như là làm phản a ...!" Lam Cảnh Nghi một bên nhìn phía trước, gần như một nửa người đã đứng lên, có chút không nói nên lời.

"..... Các ngươi đây là muốn làm phản?" Không tức giận ngược lại cười, bộ mặt này của Kim Lăng cực kì giống Giang Trừng. Nhưng ánh mắt hoàn toàn không mang ý cười lại mang theo một tia thâm trầm lạnh như băng, nhìn một vòng những môn đồ Kim thị đang đứng lên, lạnh đến lòng bàn chân của bọn họ toát lên một trận lạnh cả người.

Khác với ánh mắt lạnh rét châm biến khi nhìn người của Giang Trừng, ánh mắt của Kim Lăng lại mang theo tĩnh mịch, lạnh lẽo không phù hợp với tuổi của cậu. Bên cảnh cảm thụ áp khí không giống với xưa kia, Kim Như Đình đột nhiên có một loại cảm giác chính mình đang ở phía sai lầm.

Kim Lăng tuổi nhỏ, nhưng cũng là chính thống của Kim gia. Mẫu thân của Kim Lăng tuy rằng ôn nhu, uyển chuyển nhưng tổ mẫu của cậu là Ngu Tử Diên, một nữ tử rắn rỏi, khí khái vung roi Tử Điện không chút khách khí nương tay, Kim Lăng..... Quả thật chính là một quả hồng được nhào nặn?

"Hừ! Chúng ta liền phản ngươi! Xem còn có ai dám nói cái gì!" Môn sinh Kim thị 'tài đại khí thô thiên hạ ta lớn nhất' chống eo, rất không khách khí lớn tiếng nói.

"Ai nha, tới sớm không bằng tới đúng lúc a! Nghe một chút, chúng ta vừa mới nghe được cái gì a?" Một thanh âm trêu tức miễn cưỡng vang lên, mọi người ở Kim Lân Đài chính là xem diễn kịch đến phấn khích, một thanh âm thình lình làm cho bọn họ ngây cả người, nghĩ thầm rằng là ai tới lúc này. Bỗng một tiếng hoảng sợ đội đất kêu lên, chính là hô to.....

"Quỷ Tướng Quân? Di Lăng Lão Tổ?"

Kim Lân Đài nổ tung.

Trên mái nhà, hai bóng dáng một đứng một ngồi, người đứng thân hình thẳng tấp, người ngồi một chân gập lại, một chân buông xuống đung đưa qua lại. Đúng là Ôn Ninh cùng Ngụy Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro