Phần 1: Vãn Hi (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngụy công tử tới thật đúng lúc a." Thản nhiên uống trà, giống như thiên biến vạn hóa trên đài đều không có vấn đề gì với hắn. Lam Hi Thần thoáng nhìn qua bóng dáng Giang Trừng đứng thẳng, trong lòng hơi hơi đâm đau.

Lam Vong Cơ nhìn thấy nam tử lười nhác lại thích đùa giỡn lưu manh trên mái nhà kia, nhìn bộ dáng hắn ngồi, chẳng phải là năm ấy khi hắn tự tách mình ra trước, muốn men theo trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, vừa lúc bị y bắt lấy, chẳng phải bộ dáng hắn ngồi trên mái nhà uống hết một vò Thiên Tử Tiếu sao?

"Di Lăng Lão Tổ? Ngươi tới làm cái gì?"

"Làm gì? Tham gia đại điển kế vị của gia tộc a!" Bắn ngón tay ra, Ôn Ninh trực tiếp nhảy xuống mái nhà, sau khi hạ xuống lực đạo thật lớn đem gạch đất ở Kim Lân Đài miễn cưỡng giẫm ra hai dấu. Theo sau là một thân ảnh tiêu sái....

Không, đương nhiên không có khả năng có cái thân ảnh tiêu sái gì, khối thân thể này của Ngụy Anh linh lực thấp đến dọa người, mái hiên cao như vậy, hắn nhảy xuống chắc chắn ngã chết. Cho nên hắn để cho Ôn Ninh nhảy xuống trước, sau đó thay hắn kéo đến đây thang gỗ đã sớm chuẩn bị tốt, từng bước chậm rãi đi xuống.

Ngoại trừ Lam thị Song Bích, tất cả mọi người đen mặt.

Hiện tại là cái tình huống gì?

"Ai nha, mái hiên này làm cao như vậy làm gì?" Đi xuống thang gỗ, Ngụy Anh nhìn thoáng qua mái hiên cao cao kia, rất không khách khí trách một tiếng. Mùi vị khinh bỉ kia.... Ai ai ai, không ít người Kim gia đều cắn chặt răng, làm sao bây giờ? Rất muốn đánh hắn a a a!

Vỗ vỗ tay, sửa sang lại ống tay áo, Ngụy Anh hiên ngang dắt theo Ôn Ninh, hai người từ phía góc tối cạnh tường chậm rãi đi ra, lúc hai người xuất hiện ở chỗ đèn cung đình chiếu rọi, tất cả mọi người không khỏi thầm than, ngay cả Hàm Quang Quân nhìn thấy Ngụy Anh ánh mắt đều mang theo tia tán thưởng, hứng thú.

Diện mạo Mạc Huyền Vũ kế thừa tuấn mỹ của Kim gia, mà hắn hiện tại, tóc đen được buộc lên cao cao chỉ dùng một cái kim cô đơn giản để buộc, một thân đỏ đen xen kẽ nhuộm thấm trang phục, tay áo, lưng đeo Trần Tình, trên mặt quần áo điểm thêm kim sức linh kiện đơn giản, làm cho hắn càng toát lên dáng vẻ phong lưu tiêu sái, dáng người ngạo nghễ. Ôn Ninh ở phía sau hắn mặc dù mặc trang phục giống như hắn nhưng vạt áo trước ngực mở rộng ra cho đến thắt lưng, thêm một luồng hơi thở mạnh xơ xác, tiêu điều. Không thể không nói, Giang Trừng lệnh tú nương thay hai người chuyên môn thêu chế chính trang, thật sự phù hợp với khí chất bên ngoài của hai người.

Hai người một đường đi tới, chính là không có người dám tiến lên ngăn cản, đánh thẳng một mạch, đi thẳng đến trước đài, Ngụy Anh nhìn thoáng qua Hàm Quang Quân, trong ánh mắt có vẻ đắt ý, nhìn thấy Hàm Quang Quân cũng không chịu được dương lên một cái mỉm cười nhạt đến cơ hồ nhìn không ra, thật sự là.... Giống như một đứa nhỏ.

Khi mà Ngụy Anh đi qua thảm đỏ đi thẳng đến trước đài, trên đường không ít người mất sắc khi nhìn thấy một đôi thanh tâm linh của Vân Mộng Giang thị rủ xuống trên thắt lưng của hắn. Đây là chuyện gì? Hắn không phải cùng Giang gia đoạn tuyệt quan hệ sao? Hiện tại đến tột cùng là biến hóa ra sao?

"Đại điển kế vị của gia tộc? Ngươi nói bậy bạ gì đó? Kim thị ta cùng với ngươi có quan hệ gì a?" Môn sinh Kim thị 'tài đại khí thô thiên hạ ta lớn nhất' tiếp tục không khách khí chỉ vào Ngụy Anh nói, hiện trường nhiều danh sĩ tiên gia như vậy, gã mới không sợ hai người này đâu. Nhưng thật ra Kim Như Đình một bên giống như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt sát khí liền trở nên trắng bệch. Không thể nào.....

"Quan hệ? Đương nhiên là có quan hệ a. Ta là thúc thúc của Như Lan, là con riêng của Kim Quang Thiện, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Kim Quang Dao, bởi vì đoạn tụ nên bị đuổi ra ngoài. Đại điển kế vị tông chủ trong tộc, các người đã quên mời ta thì không sao, bản thân ta nhớ rõ đến đây. Lại nói, các ngươi mời khách là mời như thế nào? Cư nhiên lại quên ta, thật là, cấp bậc lễ nghĩa này là càng ngày càng không tốt a."

Một chuỗi dài lưu loát, đem gia sự bê bối mất mặt của Kim thị một hơi nói hết. Không ít người Kim thị nghe đến mặt mũi trắng bệch.

"Ngươi... Ngươi..."

"Như Lan a, thúc thúc ta rất nghèo, bình thường còn phải dựa vào người khác nuôi, thật sự là không lấy ra tiền mua lễ vật cho ngươi, cho nên a, đành phải mang theo Ôn thúc thúc của ngươi vội vàng thêm vào nhân số, chuyện này ngươi sẽ không trách ta đi?"

Đi đến trước cầu thang đài, Ngụy Anh đứng một bên Giang Trừng, hai người đứng trái phải, trung gian kẹp một đám môn đồ Kim thị. Kim Như Đình thấy tình thế này, trong lòng thất kinh không tốt, trận chiến này quả nhiên là lai giả bất thiện* a.

*Lai giả bất thiện: có ý cường điệu người tới không có ý tốt, phải cảnh giác phòng bị.

"Cùng đến với Huyền Vũ thúc thúc chỉ có một con lừa nhỏ, Như Lan là hiểu rõ, không trách thúc thúc. Thúc thúc bằng lòng đến ăn mừng vì Như Lan, Như Lan đã là cảm kích vạn phần."

Chậc chậc chậc! Xem lời nói này, là tạ ơn hắn vẫn là trát hắn a? Cùng đến chỉ có Tiểu Bình Quả có sai sao? Giang Trừng hỗn đản, đều là ngươi, giáo dục con nít lung tung, Kim Lăng đều bị ngươi dạy hư!

Ngụy Anh trừng mắt liếc Giang Trừng một cái, Giang Trừng cũng đáp trả trừng mắt liếc hắn một cái.

Như thế nào như thế nào? Nói sai rồi sao không? Ngươi ở Cô Tô để cho Lam thị nuôi, ở Vân Mộng để cho Giang thị nuôi, ở Lan Lăng làm không tốt cũng là Kim Lăng nuôi! Bằng không ngươi tới nuôi a! Ngươi cho là giáo dục con nít thì dễ dạy lắm sao?

Ánh mắt hai người giao tiếp, đã là bổ chém đem đối phương mắng một chút, nhưng người bên ngoài nhìn thấy, cái này rõ ràng chính là trao đổi đồng bọn, đứng lên vì người khác.

"Thúc thúc cái gì! Ngươi xuất thân đê tiện, lai lịch không rõ. Lại không có chính thức nhận tổ tông, chưa thêm vào Kim thị ta, cũng không biết xấu hổ nói là người nhà Kim gia?" Môn đồ Kim thị 'tài đại khí thô, thiên hạ ta lớn nhất' khuôn mặt đỏ bừng chỉ vào Ngụy Anh mắng. Kim Như Đình nghe gã mắng, trong lòng thầm kêu hỏng bét, cũng không còn kịp rồi.

"Há..... Vậy hôm nay ngươi muốn ta nhận tổ quy tông sao? Ngươi muốn Di Lăng Lão Tổ từ đó cải danh Kim Huyền Vũ, lấy thanh danh của Kim gia tu quỷ đạo, luyện tẩu thi, đồ thán sinh linh?" Nghiêng đầu, Ngụy Anh cười đến rét lạnh. Một lời nói này, lại gợi lên trí nhớ kinh khủng không chịu nổi của mọi người, để cho hắn lấy họ Kim? Kim thị chẳng phải cùng với diệt vong không có gì khác biệt?

"Kim Quang Thiện đã chết, ngươi thật sự là con cháu Kim thị thì cũng đã mất người có thể chứng nhận, Kim thị ta là nhất phái danh môn tiên tông, nhất định không thể có hạng người tu quỷ đạo như ngươi." Một gã lão già đứng lên phản đối Kim Lăng cao giọng nói, những lời gã nói cũng không ít người phụ họa.

Chuyện giỡn chơi, để cho hắn lấy danh hiệu Kim thị đi ra ngoài làm loạn, Kim thị sớm muộn gì cũng bị người thảo phạt mất.

"Ta không phải là con cháu Kim thị, ở trong lòng mọi người rõ ràng, không sao cả, dù sao ta cũng không nghĩ là phải nhận. Chính là.... Này, Kim tông chủ là người Kim gia hoàn toàn xứng đáng, huyết thống chính gốc, kế vị hợp lí, ta muốn nghe rõ ràng, chư vị dòng họ muốn phản là có lý do gì?" Học khoanh tay đứng giống Giang Trừng, Ngụy Anh xoay người nhìn về phía một vòng người Kim thị đứng lên phản đối. Ôn Ninh ở phía sau cũng nhìn theo về phía một đám người kia, con ngươi tĩnh mịch kia vừa nhìn, không ít người đã nhuyễn chân, ngồi xuống ngay tại chỗ.

"Ngươi đã nói chính mình không muốn trở về Kim thị, vậy việc riêng của Kim thị đương nhiên không liên quan đến ngươi, ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác?" Kim Như Đình nghe hắn nói không muốn nhận tổ quy tông, lập tức đả xà tùy côn thượng*, chính là muốn nhanh chóng đem phiền toái này bỏ đi, nhưng cố tình hắn không phải ai khác mà chính là Ngụy Vô Tiện, người làm Lam Khải Nhân phẫn nộ!

*Đả xà tùy côn thượng: lợi dụng thời cơ đột kích đối phương.

"Há, là như vậy, ta tuy rằng không muốn quay về Kim thị nhưng ta cùng Vân Mộng Giang thị quan hệ không phải là đơn giản, Giang thúc thúc đối đãi vô cùng tốt, ta xem như là con nuôi của Giang thúc thúc, ta cùng với Giang Trừng cũng xưng Vân Mộng Song Kiệt đâu. Tên Như Lan vẫn là sư tỷ của ta để cho ta đặt, cho nên a, xấu hổ, thân là cữu cữu, ta nghĩ, ta hẳn là có thể biết lý do các ngươi vì cái gì phản Kim Lăng?" Khi nói chuyện còn cố ý xoa xoa thanh tâm linh trên thắt lưng, một bộ dạng ngươi xem có đủ không? Ngươi nhìn thấy được không? Ta có thanh tâm linh a.... ha ha ha....

Lại là một phen làm cho Kim Như Đình muốn đem tảng đá đập vào lời nói của Ngụy Anh. Giang Trừng cùng Kim Lăng nghe Ngụy Anh đàm luận xong, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng cũng đem hắn đạp ngàn vạn lần.

Xem như con nuôi? A cha ta căn bản là xem ngươi là con trai, xem ta là nhặt được! Ngươi còn cố ý ở trên miệng vết thương của ta rắc muối! Ta trở về nhất định thả chó cắn ngươi!

Tên của ta ngươi đặt? Thật sự là đủ rồi! Vì cái gì tên của ta phải là ngươi đặt a?? Nương là muốn nghĩ gì a? Hơn nữa ngươi nói ra làm chi? Như vậy thật mất mặt a! Trở về ta nhất định kêu Tiên Tử cắn ngươi!

".... Giang tông chủ...." Kim Như Đình đem mục tiêu chuyển hướng đến Giang Trừng, hô một tiếng, Giang Trừng cũng không thèm nhìn tới hắn thản nhiên đáp một câu.

"Ta đã nói rồi, hôm nay ta chỉ thuần túy là đến đây vì Kim tông chủ chúc mừng."

Cữu cữu ta đây mặc kệ chuyện gì, cữu cữu kia của Kim Lăng muốn xen vào là chuyện của hắn!

"..... Đây là muốn đe dọa mọi người phải thừa nhận vị trí tông chủ của Kim Lăng? Cường thủ hào đoạt* như vậy, chính là tác phong của Vân Mộng cùng Di Lăng Lão Tổ?"

*Cường thủ hào đoạt: cưỡng ép, chiếm đoạt.

"Đúng đúng đúng, cường thủ hào đoạt!" Môn sinh Kim thị 'tài đại khí thô thiên hạ ta lớn nhất' còn nói. Ngụy Anh nhìn gã, đột nhiên mỉm cười hỏi.

"Vị này.... Không biết nên xưng hô như thế nào?"

"Ta? Ta gọi là Kim Bảo, phải...."

"Ôn Ninh!"

Ra lệnh một tiếng, Ôn Ninh xông lên trước, một tay xách Kim Bảo nâng lên. Không nghĩ tới Quỷ Tướng Quân đột nhiên làm khó dễ, Kim Bảo ngây ra một lúc lập tức như giết heo mà gào thét lên.

"Cứu mạng a! Ta sắp chết! Quỷ Tướng Quân muốn giết ta a! Cứu mạng a!"

Kim Bảo kêu rất thê lương nhưng không có người dám đi ra phía trước cứu gã, nguyên lai những ngưới đứng ở trước mặt kêu gào tất cả đều bị lôi kéo lăn lộn chạy đến dưới cầu thang, chỉ chừa lại một Kim Như Đình sắc mặt trắng bệch đứng ở chỗ cũ nhìn Kim Bảo bị nâng lên.

"Cường thủ hào đoạt? Các ngươi cưỡng bức một người có danh nghĩa chính thống kế thừa thoái vị như vậy, chẳng lẽ không tính là cường thủ hào đoạt? Không đúng? Ha hả! Di Lăng lão tổ ta làm việc còn quản các ngươi đúng hay không đúng sao? Chuyện hài!"

Ánh mắt lạnh như băng, Ngụy Anh rút Trần Tình ra, cây sáo ở trên tay hắn lưu chuyển tung bay, trên cây sáo kia là tua rua đỏ tựa như một đường huyết quang, xem ra rất nhiều người toát ra mồ hôi lạnh.

"Ta chì cần một lý do, một cái lý do hợp lý khiến Kim tông chủ phải thoái vị!" Tay dừng lại, cầm Trần Tình, mắt lạnh lẽo quét ngang một vòng về phía người Kim thị, những người đứng lên rõ ràng bị hắn nhìn đến tất cả đều một trận phát lạnh mềm chân ngồi xuống, không bao lâu đều không còn ai đứng lên.

"Xem ra là không ai phản đối, Ôn Ninh." Hét lớn một tiếng, mọi người ở đây nghĩ đến lúc Quỷ Tướng Quân cần có con tin tươi sống đập chết, thì Ôn Ninh chính là đem người thả xuống dưới, còn thực lễ độ thay gã sửa sang lại quần áo.

"....."

"....."

Cái này là tình huống gì a a a?

"Kim Bảo phải không? Ngươi phản đối Kim tông chủ kế vị sao?" Ngụy Anh cười hiền lành nhưng ở trong mắt Kim Bảo tựa như con quỷ vẫy tay với gã vậy, gã hô to một tiếng xoay người trực tiếp chạy đến Kim Lân Đài, phản ứng này ngược lại làm cho Ngụy Anh ngây dại.

"Hắn làm sao vậy? Phản ứng này là đồng ý vẫn là không đồng ý a?"

"Một phiếu trống! Kim Như Đình, hiện tại chỉ còn mình ngươi đang đứng, ngươi là phản đối? Vẫn là tán thành?"

Phản đối? Tán thành? Tình huống như thế này, hắn còn có thể nói tán thành hoặc phản đối sao? Các ngươi căn bản là ở đây dùng vũ lực bức người, khi dễ hắn là một vai diễn nhỏ công lực thường thường a! Hơn nữa, hắn bất quá là một "xa tiền tốt*", đáng giá như vậy sao? Kim Như Đình im lặng thay chính mình lau nước mắt.

*Xa tiền tốt: trong cờ vua quân tốt đứng trước quân xe: xung phong phía trước hy sinh mình đổi lấy thắng lợi.

".... Như Đình không có dị nghị, Như Đình chúc mừng tông chủ yên vị, nguyện Kim Lân ta trường tồn." Tình thế không ai cưỡng ép lại quậy tiếp thì người tiếp theo bị Quỷ Tướng Quân nâng lên sẽ biến thành hắn. Kim Như Đình hướng Kim Lăng xoay người làm một cái đại lễ sau đó liền không cử động. Mắt Kim Lăng híp lại, cậu ngồi thẳng cao giọng nói.

"Nối tiếp lời nói may mắn của Như Đình, bắt đầu!"

"Tạ ơn tông chủ!"

Một tiếng bắt đầu, một tiếng tạ ơn, Kim Như Đình đối với Kim Lăng hành lễ tông chủ, Kim Lăng cũng đáp lễ lại với Kim Như Đình. Môn đồ Kim thị còn lại nhìn thấy một màn này liền biết hôm nay bức vị đã không thành, xem ra.... Chỉ có thể bàn bạc lại kĩ hơn.

Mà những người này không nghĩ tới chính là, bắt đầu ngày mai, cuối cùng bọn họ không vào được Kim Lân Đài.

Mọi người thấy tiết mục bức vua thoái vị đã kết thúc, trong lòng cảm thấy thật sự là tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vốn tưởng rằng có thể còn có yêu sách gièm pha linh tinh gì đó, kết quả, bất quá là một hồi tuồng cữu cữu thúc thúc bảo vệ cháu trai, tuy nói Di Lăng Lão Tổ cùng Quỷ Tướng Quân khiến cho người khác sợ hãi, nhưng người ta nói chính là đến xem lễ chúc mừng, huống hồ là ở địa bàn của người ta gây chuyện, nhìn xem Giang tông chủ cùng Kim tông chủ kia..... Hay là thôi đi, có nợ có thể để ngày mai tính, hiện tại nếu tính sổ mà làm không tốt thì cuối cùng bị bắt thu dọn chính là mình.

"Kim tông chủ!"

Gần lúc mọi người chuẩn bị tan cuộc tiếp tục vui chơi giải trí, một âm thanh trong trẻo lại kéo tới cái nhìn chăm chú của mọi người. Dưới đài, hai bóng áo trắng sóng vai đứng, không phải chính là Cô Tô Lam thị sao?

Một ít người tự cho là nghe được tin tức bí mật nên tinh thần lại tới. Như thế nào như thế nào? Tông chủ Lam thị rốt cục lên tiếng? Cuối cùng quyết định thảo phạt Kim thị rửa nhục sao? Đây mới là chống lại Di Lăng Lão Tổ nha?

Lam Hi Thần nhìn Kim Lăng trên đài, hai tay ôm quyền cúi chào, Kim Lăng cuống quít đứng lên đến dưới đài, hai tay nhẹ nhàng nâng Lam Hi Thần dậy.

"Lam tông chủ không cần đa lễ, hôm nay, thật sự là đa tạ Lam tông chủ quang lâm Kim Lân Đài." Không biết vì cái gì, Kim Lăng cảm thấy cái đại lễ này của Lam Hi Thần đối với cậu.... Rất không tự nhiên, không tự nhiên đến mức làm cho cậu không tự giác được lập tức đi xuống dưới tự mình nâng người dậy, hành động như vậy làm cho Giang Trừng ở một bên rất là vừa lòng.

Ừm, không tồi, biết cữu mụ (mợ) lớn nhất, tiểu tử này tiến bộ.

Một bên là người Kim thị, thấy tiểu tử này đối với người ngoài còn kính trọng hơn đối với người trong nhà, mặt đều đen lại! Này là thói đời gì? Cánh tay khuỷu tay cong ra ngoài sao?

*Cánh tay khuỷu tay cong ra ngoài: không đứng về phía người nhà mà theo phe người ngoài.

"Kim tông chủ khách khí, Lan Lăng cùng Cô Tô luôn luôn giao hảo, ngày đại điển của Kim tông chủ, dù thế nào cũng muốn tới chúc mừng." Như trước cười rất ôn hòa, Lam Hi Thần vỗ nhè nhẹ đầu vai Kim Lăng. Cảm nhận được ý quan tâm đến từ trưởng bối, Kim Lăng thật muốn hô to.

Vì cái gì cữu cữu của ta không phải là Trạch Vu Quân a?

"Lam tông chủ có tâm, Giang Trừng ở đây tạ ơn." A a a... Thật muốn ôm y một cái a...

"Hàm Quang Quân có tâm, Ngụy Anh ở đây tạ ơn." A a a.... Thật muốn dính lên a...

Nhìn thấy trên mặt hai người nhẫn nhịn đến vặn vẹo, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, một người nhịn cười không được vừa cười ra, một người vẫn duy trì khuôn mặt lạnh như băng vạn năm không thay đổi nhưng nét biểu cảm có thoáng dịu chút.

"Kim tông chủ, lần này đến chúc mừng, ta còn chuẩn bị một phần lễ khác, nếu như không bỏ qua, vậy ta thay Kim tông chủ tấu lên một khúc coi như là chúc mừng, như thế nào?"

"Các người tấu lên một khúc cho ta?" Kim Lăng không ngừng kinh ngạc, mọi người ở đây nghe những lời này đều kinh ngạc.

Cô Tô Lam thị thích nhạc, mỗi môn sinh đều thành thạo âm luật, Liệt Băng của Trạch Vu Quân cùng Vong Cơ cầm của Hàm Quang Quân đều là linh khí nhất phẩm nổi danh, mà nay bọn họ cư nhiên ở trên đại điển kế vị của nhà người ta, vì tông chủ mới nhậm chức tấu lên một khúc? Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra a.

"Lam thị thích nhạc, ta mong muốn lấy vật phái chúng ta yêu thích nhất vì Kim tông chủ tấu lên một khúc, bày tỏ hai phái hữu nghị trường tồn, tiên giới vĩnh an, không biết Kim tông chủ nguyện ý không?"

"Nguyện ý, nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý! Ta.... Ta thật cao hứng!" Liều mình gật đầu đồng ý! Lam tông chủ cùng Hàm Quang Quân vì chính mình tấu khúc ư! Đây là chuyện nhiều phong nhã rất có mặt mũi a! Còn hơn hai người khác, một chỉ biết vung roi mắng người, một chỉ biết khua môi múa mép chỉnh người, cái này thật sự là tốt đến tận trời đi.

Trong lòng Kim Lăng trực tiếp nâng địa vị của Lam Hi Thần lên tận trời cao. Cái này cũng đã định rồi, ngày sau trong lòng Kim Lăng chỉ có cữu mụ, còn những người khác đều sắp xếp vị trí cơ bản.

"Kia, xin đợi ta đi xuống chuẩn bị một chút."

"Đi đi đi, Như Anh."

Thấy Như Anh dẫn môn đồ Lam thị rời bữa tiệc, Như Huyền lập tức hỏi.

"Có cần phải chuẩn bị bàn cạnh chủ vị cho Giang tông chủ, Ngụy công tử không?

"Chuẩn bị, chuẩn bị, chuẩn bị! Đương nhiên phải chuẩn bị! Lam Trạm nhà ta phải đánh đàn cho ta nghe mà." Ngụy Anh lập tức gật đầu như giã tỏi.

"Đương nhiên phải chuẩn bị, Lam Hi Thần phải vì ta thổi tiêu mà." Giang Trừng hiếm khi phụ họa.

"...." Kim Lăng đen mặt! Cái này là cữu cữu thúc thúc gì? Các ngươi còn có tình người không? Lam tông chủ người ta rõ ràng nói là tấu cho ta nghe! Hai lão già các ngươi không biết xấu hổ đoạt của ta?

Vừa nghe đến Lam Hi Thần vì tông chủ mới nhậm chức tấu khúc, nhóm nhạc quan cùng vũ giả đều dừng diễn tấu cùng nhảy múa, tự động ngồi chờ ở một bên, đây chính là cơ hội rất hiếm có, có thể mở mang kiến thức diễn tấu của Lam thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro