Phần 1: Vãn Hi (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note : Một vài nhân vật được tham khảo từ Kiếm Võng 3 (Kiếm Tam) ^///^

Gân mạch màu đen đã tràn đến trên khuôn mặt trắng nõn của Lam Hi Thần, có thể nhìn thấy bên ngoài lớp da không phải xanh chính là đen, lại càng không cần nói đến bị ẩn dưới lớp da kia, xao động kì dị làm cho người ta khiếp sợ.

"Lam Hi Thần. . . . . . Lam Hi Thần!"

Lúc bóng dáng Lam Hi Thần xuất hiện trong mắt hắn, Giang Trừng liền nhào qua phía trước. Hắn quỳ một gối bên cạnh Lam Hi Thần, thất thần gọi tên Lam Hi Thần, hắn muốn đem y nâng dậy ôm ở trong lòng, chính là hắn không dám, Lam Hi Thần động cũng không động, ngay cả hô hấp đều giống như chết rồi, hắn không dám đụng vào y, hắn sợ hắn đụng tới, ôm lấy, đã là một khối thi thể!

"Trong thân thể Trạch Vu Quân có gì đó, Lam Trạm. . . . . . Lam Trạm?"

Ngụy Anh nhìn thoáng qua tình trạng của Lam Hi Thần, sắc mặt nặng nề nhìn về phía Lam Trạm, sau đó lùi lại kinh hãi nhìn Lam Vong Cơ đứng thẳng không động không nói, khuôn mặt không biểu tình nhưng mà lúc này nhìn qua lại lạnh như băng, âm u làm cho kẻ khác phải sợ hãi, hắn sợ đến mức lặp tức sà vào lòng y, ôm chặt thắt lưng của y, không ngừng kêu tên của y.

"Lam Trạm! Lam Trạm! Trạch Vu Quân còn sống! Ngươi không cần như vậy! Trước hỏi người đó rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì, tỉnh lại một chút! Ngươi phải nhanh cứu huynh trưởng của ngươi! Trạch Vu Quân sẽ không vì chuyện này mà chết đi! Lam trạm, ngươi nghe ta nói không?"

". . . . . ."

"Lam trạm! Ngươi phải cứu huynh trưởng của ngươi! Ngươi nghe không?" Nóng nảy, Ngụy Anh lôi kéo vạt áo của Lam Vong Cơ, hướng chỗ có dấu vết kia há miệng trực tiếp cắn xuống, cảm giác đau đớn làm cho Lam Vong Cơ chân nhoáng lên một cái, y ôm lấy Ngụy Anh, thực dùng sức khụ vài cái.

"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi có sao không?"

Nhìn thấy người không còn cứng ngắc, Ngụy Anh thở ra một hơi thật lớn, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lam Trạm, còn may..... Còn may.....

"..... Cảm ơn." Dùng sức ôm Ngụy Anh ra xa một chút, ánh mắt Lam Vong Cơ khôi phục sáng trong, y nhìn huynh trưởng nằm trên mặt đất, xoay người đi đến chỗ Tô Lan.

"Ngươi làm cái gì?" Tô Lan bị Tử Điện trói ở trên đá chậm rãi nâng đầu lên, linh lực tu vi của gã cũng không cao, liên tục chịu hai lần công kích mãnh liệt vừa rồi, gần như muốn lấy đi nửa cái mạng của gã. Gã nhìn người trước mắt mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm túc, đột nhiên, gã cười ha hả. Máu tươi ở khóe miệng không ngừng chảy xuống, Tô Lan nhìn Lam Vong Cơ, cười càng lớn.

"Khụ khụ. . . . . . Có đau khổ không? Nhìn Lam tông chủ biến thành như vậy...... Khụ khụ khụ......"

"Ngươi làm cái gì?"

Nhìn Lam Hi Yhần, lại nhìn về phía Lam Vong Cơ, tiếp theo Tô Lan cười nói. "Vốn là ngươi..... Mục tiêu của ta vốn là ngươi, người phải nằm ở chỗ đó thống khổ vùng vẫy phải là ngươi! Khụ khụ, đáng tiếc a.... Lam tông chủ phải chịu tội thay ngươi.... Khụ khụ, ngươi đều nhìn thấy...... Lúc y nghe thấy mục tiêu của ta vốn là ngươi thì tức giận bao nhiêu..... Ha ha ha ha....."

Tô Lan cười lớn, gã nhìn Hàm Quang Quân ngạc nhiên còn thêm sắc mặt lại hóa xanh, cười đến nước mắt đều chảy ra.

"Ngươi làm cái gì?" Hét to một tiếng, Ngụy Anh đứng ở hành lang nhìn thấy tay trái Lam Vong Cơ nhấc lên đèn lồng đá bên cạnh, tay chạm vào, đèn lồng đá vỡ làm đôi, hắn không nén khỏi thở hốc vì kinh ngạc.

Lam Vong Cơ tức giận.

"Ta sẽ không cho ngươi biết!"

Không có bị quái lực này đe dọa, hoặc là đến bước đường cùng, Yô Lan cái gì cũng không sợ, thanh âm của gã khàn khàn rống lớn, ánh mắt tàn nhẫn.

Không ngó ngàng tới Tô Lan, Lam Vong Cơ xoay người bước đi, Tô Lan thấy lập tức gọi y trở lại.

"Ta sẽ không cho ngươi biết ta làm cái gì! Ta muốn cho ngươi nhìn thấy y chết! Ta muốn ngươi nhìn thấy Lam tông chủ bị tra tấn đến chết! Ta muốn ngươi bởi vì y chết thay ngươi mà đau khổ cả đời! Ha ha ha ha!"

"Ngươi không hỏi? Ngươi mặc kệ sống chết của Lam tông chủ?"

Bước chân không ngừng, Hàm Quang Quân chỉ lạnh lùng trả lời gã một câu.

"Lời nói của ngươi không còn đáng giá."

Người mê muội, nhiều lời cũng vô ích. Trong mắt y, có gã hay không có gã cũng không khác biệt.

"Hàm quang quân!"

Không để ý tới tiếng gào thét sau đầu, Lam Vong Cơ đi tới bên cạnh Ngụy Anh, hai người cùng nhìn nhau không nói. Ngụy Anh cầm tay y lên, hai người đi tới bên cạnh Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ quỳ xuống bên người huynh trường, không lên tiếng.

"...... Các ngươi không cần bỏ cuộc mau như vậy, chắc chắn còn có cách....."

Nhìn thấy hai người không nói chuyện, Ngụy Anh vò đầu muốn an ủi bọn họ, nhưng lời này nói ra một chút khí thế cũng không có, Lam Hi Thần cứ như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra, hung nhiều lành ít.

"Giang Trừng, ngươi....."

"Vì cái gì luôn như vậy?"

". . . . . ."

"Người quan trọng với ta, vì cái gì luôn rời khỏi ta? A cha, a nương...... Tỷ tỷ.... Sau đó là ngươi, hiện tại, Lam Hi Thần đều rời đi.... Vì cái gì người ta yêu, người ta coi trọng, cuối cùng đều bỏ ta mà đi?"

Nâng lên đầu, sắc mặt Giang Trừng mờ mịt, ánh mắt trống rỗng giống như ngay cả linh hồn đều bị rút ra. Ngụy Anh vốn cứng rắn, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Hắn mất đi rất nhiều, Giang Trừng mất đi cũng không ít. Mà nay, hắn ít nhất có một Lam Trạm, mà Giang Trừng...

"Nơi này lại làm sao? Người này lại là ai? Tử Điện a!?".Kim Lăng cuối cùng cũng đuổi kịp, bị cảnh tượng trước mắt làm cho dừng lại, tình huống hiện tại là làm sao ?

"Ngụy công tử!"

Ôn Ninh đi đến bên cạnh Ngụy Anh, nhìn tình hình trước mặt, Lam tông chủ đó...

"Trạch Vu Quân bị tính kế, không biết là dùng cách gì..."

"Ôn tiểu công tử." Linh Song đến cùng lúc với Kim Lăng và Ôn Ninh, sau khi quan sát tình huống của Lam Hi Thần, giống như nghĩ đến điều gì, nam nhân đi bên cạnh hắn kêu một tiếng liền mang theo Hắc Bạch đi qua, hắn quan sát người bị Tử Điện trói trên đá, lại nhìn sang Lam Hi Thần nằm trên mặt đất, hướng Ôn Ninh hỏi.

"Người nằm ở trên đất... Có thể để ta xem không?"

"Huynh muốn... Ngụy công tử! Có thể để Linh Song công tử kiểm tra cho Lam tông chủ được không?". Ôn Ninh giống như nhớ ra cái gì, vội vàng hỏi y.

"Hắn!?"

"Đúng, Linh Song công tử là y sư, y thuật không thua tỷ tỷ."

Một y sư không thua Ôn Tình?

Câu này của Ôn Ninh khiến Lam Vong Cơ chấn động, thình lình ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Linh Song. Linh Song cũng không chút sợ hãi nào mà gật đầu nói với Lam Vong Cơ.

"Ta cũng có thể coi là một y sư không tồi, ta đối với cổ* ở trong người Lam tông chủ có chút hứng thú, có thể để ta nhìn xem không?"

(*) Cổ: Cổ trùng hay còn gọi sâu độc, côn trùng, động vật nhỏ dùng để hại người hoặc cứu người (hiếm). Ai hay đọc truyện bối cảnh cổ trang chắc sẽ từng gặp.

Cổ?

Sau khi nam nhân nói ra danh từ mà mọi người chưa từng nghe qua bao giờ, đám Ngụy Anh liền biết Lam Hi Thần còn cứu được, Lam Vong Cơ đứng dậy, hướng về Linh Song làm một đại lễ.

"Xin cứu huynh trưởng ta."

"Từ từ, đừng như vậy, ta sợ nhất là bị mỹ nhân khách khí đó, ta..."

"Khụ khụ!"

"Ặc... Trước để ta nhìn xem đi."

"Xin mời! Giang Trừng, nhanh tránh ra, Giang Trừng!?"

Giang Trừng không động đậy, chỉ lẳng lặng cúi đầu quỳ, Ngụy Anh cuống lên đành gọi Kim Lăng.

"Nhanh! Mau đến kéo cữu cữu ngươi ra."

Kim Lăng cùng Như Huyền đi đến muốn kéo Giang Trừng ra, lại không ngờ Giang Trừng rút Tam Độc ra, mắt lộ ra hung quang gầm lên.

"Đừng chạm vào ta! Ta không muốn rời khỏi y, ai cũng không thể đem y từ bên cạnh ta mang đi!"

"Ngươi điên rồi à?"

Ngụy Anh thực sự phát cáu rồi, cái thằng này, điên cũng nên nhìn hoàn cảnh nào chứ!?

"Tránh ra!"

Lam Vong Cơ nâng tay, một sợi dây đàn bay ra quấn lấy cánh tay cầm Tam Độc của Giang Trừng, hắn liền kéo mạnh một cái, Giang Trừng bị Lam Vong Cơ kéo bay qua, người còn chưa kịp phản ứng, Lam Vong Cơ đã dùng một tay túm vạt áo hắn, đem người kéo dậy rồi quăng ngã trên đất, hành động một hơi liền xong, mới quay lại nhìn mọi người vẫn đang đần ra.

Đây là lực đạo dã man gì vậy? ...

"Đừng làm lỡ thời gian cứu huynh trưởng. Ngụy Anh!"

"Vị công tử này, xin huynh mau xem."

Trong lòng Ngụy Anh lặng lẽ vì Giang Trừng thắp một ngọn nến, âm thanh ngã trên đất kia, nghe đã thấy đau thôi rồi.

Linh Song đi đến ngồi xuống bên cạnh Lam Hi Thần, hắn quan sát vết dao trên cánh tay trái, lại gần ngửi ngửi, sau đó liếc nhìn đôi rắn song sinh bên người.

"Thế nào? Có cách giải?"

"Cái này..."

"Vô dụng thôi. Trừ ta ra, không có người giải được thứ ở trong người Lam Tông chủ đâu." Tô Lan nở nụ cười yếu ớt, thứ đó, toàn bộ môn phái tu tiên không người nào giải được, Lam Hi Thần chắc chắn chết.

"... Đúng là trừ hắn ra không ai giải được cái thứ này thật !" Linh Song liếc qua Tô Lan, gật đầu nói.

"Vậy... thế?"

"Có điều đáng tiếc là thứ này với ta mà nói không phải việc gì khó a."

"Khoan???" - Vị đại ca này, huynh không thể nói một lần liền xong sao?

"Không thể nào! Ngươi đang lừa người!"

Linh Song nhìn Ngụy Anh tiếp tục nói.

"Ta có thể cứu y, nhưng mà, các ngươi dám để một người không quen biết chút nào như ta cứu y à?"

"Dám!" Ngụy Anh không dám tùy tiện trả lời, nhìn Lam Trạm, Lam Trạm liền không nói hai lời liền đáp ứng.

"Hắc Bạch." Đạt được sự đồng ý, Linh Song khẽ gọi một tiếng, song sinh xà nhanh chóng trườn đến phần đầu Lam Hi Thần, đầu của Hắc Bạch để ngay tại đỉnh đầu Lam Hi Thần, lưỡi rắn phát ra tiếng 'tê tê', nhìn chằm chằm vào người Lam Hi Thần.

Linh Song cởi áo choàng ra đưa cho thanh niên lạnh lùng phía sau, chỉ thấy toàn thân phục sức dị vực màu tím của hắn khác với tiên môn tông phái hiện nay, một nửa thân trên gần như để trần, chỉ có bên trái mặc một đoạn không giống tay áo, bên phải chỉ để trang sức quấn quanh cánh tay, thân dưới chỉ dùng vải quấn quanh, một bên chân vẫn còn lộ ra một nửa, quấn đầy trang sức bằng bạc, nếu như Cô Tô Lam Khải Nhân ở đây, chắc chắn là sẽ quát to một tiếng "Y phục hở hang, chép lại Lễ Huấn."

"Liệt Tâm Cổ trong người y, ta có thể dùng tiếng sáo bức nó ra, nhưng trong quá trình này sẽ không dễ chịu."

Một cây sáo hình rồng xanh ở trong tay Linh Song xoay chuyển, mang theo một mạt tím nhạt lấp lóe. Hắn kề miệng khẽ thổi vào cây sáo, một tiếng sáo cao vút thanh thúy liền vang lên, nhưng cùng với tiếng sáo khẽ vang, thân mình của Lam Hi Thần lại run rẩy dữ dội, trùng cổ bên trong bất an bắt đầu động đậy khắp nơi, Lam Hi Thần kêu lên đau đớn, nhưng một tiếng kêu này, lại làm cho Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng toàn thân chấn động.

Vẫn còn sống, chưa chết...

Giang Trừng cuối cùng cũng hồi thần, cũng không quản vừa rồi mình bị ngã có bao nhiêu khó coi, hắn đẩy Lam Vong Cơ ra, gần như bò lăn xông qua, thanh niên lạnh lùng đi cùng Linh Song lập tức đứng chắn trước mặt Giang Trừng, đồng thời trong tay xuất hiện một món vũ khí kỳ lạ vừa giống cung lại vừa giống nỏ, đầu nhọn nhằm thẳng vào Giang Trừng.

"Đừng lại gần hắn."

"Hắn... Lam Hi Thần y..." Thấy Lam Hi Thần lại rên lên một tiếng đau đớn, tim Giang Trừng sắp nổ tung, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn thanh niên, đau khổ ngập tràn trong mắt, người chưa từng trải qua sẽ không cách nào hiểu được.

"Lúc trùng cổ bị ép ra là lúc nguy hiểm nhất, nếu như ngươi ở cạnh hắn, trùng cổ có khả năng chọn ngươi làm túc chủ ký sinh vào cơ thể ngươi, vậy nên trước khi Linh Song cho phép, ai cũng không thể lại gần."

"Nhưng y đang rất đau khổ!" Chỉ có thể đứng một bên nhìn y chịu khổ, chính mình không thể giúp đỡ, đây tính là gì? Như vậy mà vẫn còn tư cách nói muốn là người bảo vệ y cả một đời ư?

"... Nếu đổi lại ngươi xảy ra việc gì, y sẽ không đau khổ sao?"

"..."

Một câu liền làm cho Giang Trừng không còn lời nào để nói, hắn nhìn Lam Hi Thần khó nhọc thở dốc, cuối cùng không nhịn được gào một tiếng rồi vô lực quỳ xuống trên đất, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần, hắn bắt chính mình phải nhìn rõ, một điểm biến hóa cũng không bỏ qua, như muốn đem sự việc hôm nay khắc thật sâu vào trong linh hồn của mình.

Đây là một lần cuối cùng! Đây là lần cuối cùng hắn phải nhìn Lam Hi Thần chịu khổ! Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ để y phải chịu một chút thương tổn nào! Hắn thề!

"Đợi chút đi, nói về cổ, không ai thắng được Linh Song đâu."

Sau khi đem vũ khí đeo trở lại, thanh niên chuẩn bị quay đi, Ngụy Anh mở miệng lập tức hỏi.

"Nhìn vị công tử đây cũng có hiểu biết về cổ, không biết xưng hô như thế nào? Hai vị lại là người vùng nào tới?"

"... Đường Tĩnh, Tĩnh trong nhật tĩnh tứ phương. Ta cùng Linh Song tới từ Thục Trung." Chỉ đơn giản trả lời một câu như vậy, Đường Tĩnh lại quay người chuyên chú nhìn bóng lưng đang đứng thổi sáo kia, trong mắt nồng đậm ôn nhu quyến luyến không rời.

"Ngụy công tử, nhiều năm trước Linh Song công tử từng đến Kỳ Sơn, cùng tỷ tỷ đàm luận y thuật một tháng trời, tỷ tỷ đối với hắn cực kỳ tán thưởng." Ôn Ninh vội vàng tiến lên giải thích với Ngụy Anh.

"Có thể được Ôn Tình coi trọng, tất nhiên không kém, hơn nữa, thái độ hắn đối với ngươi, giống như bạn tốt nhiều năm không gặp, chỉ với điểm này, ta còn muốn cùng hắn quen biết một chút."

"Công tử..." Trong lòng Ôn Ninh cảm động không ít.

Đột nhiên một tiếng kêu vang lên, tiếng sáo của Linh Song cũng đổi thành cao vút, chói tai , đồng thời Đường Tĩnh rút ra vũ khí bên người chĩa vào Lam Hi Thần vì đau đớn đang không ngừng giãy giụa, trong nháy mắt hô hấp tất cả mọi người ngừng lại. Mà Tô Lan vẫn luôn giương mắt nhìn Linh Song lúc này gần giống như điên cuồng mà hét lên.

"Dừng tay! Dừng tay! Không cho cứu y! Ta không cho phép ngươi cứu y! Khụ, khụ, khụ! Dừng tay! Ta bảo ngươi dừng tay!" Bất chấp dòng điện của Tử Điện tăng thêm, Tô Lan liều mạng cử động thân thể, nhưng hắn càng chống lại, Tử Điện càng trói chặt, hắn cảm thấy bản thân giống như sắp bị siết chết, nhưng hắn vẫn không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi.

Hắn không cam lòng! Hắn chỉ còn kém một chút nữa thôi! Lam Hi Thần vì cái gì có thể gặp may được cứu trợ như vậy? Mà tông chủ của hắn sẽ cứ chết đi bi thảm như thế?

Đường Tĩnh nhìn thấy hắn gào thét dữ quá, không muốn hắn làm hỏng chuyện của Linh Song, vũ khí trong tay răng rắc một tiếng, quay sang nhắm thẳng vào Tô Lan, ngón tay khẽ bóp, một loạt kim bạc bắn ra giống như mưa ngâu, Tô Lan chỉ kịp kêu một tiếng liền ngừng, đầu vô lực rũ xuống, lại ngất đi.

"Cẩn thận một chút, trùng cổ sắp bị bức ra." Lại 'rắc' một tiếng tiếp, Đường Tĩnh vừa nhắc nhở mọi người, vũ khí trong tay lại nhắm vào Lam Hi Thần.

"A a a... A!" Lam Hi Thần đã chuyển từ nằm nghiêng sang nằm ngửa, toàn thân xanh đen, cánh tay trái của y càng sưng to hơn gấp bội, bên dưới miệng vết thương phập phồng dữ dội, Linh Song thấy thế liền chỉnh tiếng sáo cao hơn, Hắc Bạch vây quanh thân thể Lam Hi Thần chuyển động, khi đến chỗ tay trái, hai cái đầu ngừng lại bất động ở phía trên, mắt rắn màu vàng kim nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, cuối cùng, dưới tiếng sáo áp bức, một con sâu màu trắng to như ngón cái của đàn ông trưởng thành chậm rãi ló đầu ra thăm dò.

Liệt Tâm Trùng ló ra được một nửa liền không động đậy nữa, đầu sâu màu trắng không ngừng ngọ nguậy, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, lại giống như không muốn rời khỏi ký chủ hiện tại, nó ngọ nguậy một lúc lâu, lại có tư thế chậm rãi lùi trở về, Linh Song vừa thấy lập tức thay đổi tiếng sáo, tiếng sáo mềm mại giống như tiếng thì thầm của người yêu, mang theo chút mê hoặc, sâu trắng dừng một lúc, thân mình lại từ từ bò ra, đợi đến khi cả người con sâu này chui ra khỏi thân thể Lam Hi Thần, mọi người không khỏi cảm thấy kinh tởm một hồi.

Con sâu kia đầu to thân nhỏ, hơn nữa một nửa cơ thể mọc đầy những sợi lông tơ màu đen nhỏ, mảnh giống như chân, trên một đường nó bò ra, lập tức có mùi hôi thối bốc lên, Linh Song vừa thổi sáo, vừa lùi về phía sau, Liệt Tâm Trùng giống như bị mê hoặc, bò một tý lại dừng một lúc, dần dần bò ra xa Lam Hi Thần, mà Hắc Bạch ở một bên giống như tượng đá, động cũng không động, chỉ có bốn con mắt nhìn chằm chằm theo Liệt Tâm Trùng, đến khi Liệt Tâm Trùng bò ra cách Lam Hi Thần khoảng ba bước, nó đột nhiên dừng lại không động đậy, sau đó quay đầu muốn chui lại vào trong người Lam Hi Thần.

Tiếng sáo của Linh Song chợt cao vút chói tai, trong lúc hai ngón tay ấn nhả, âm thanh thay đổi nhanh đến nỗi Ngụy Anh cũng không nhịn được thầm than như vậy không sợ sái khớp ngón tay à?

Liệt Tâm Trùng bị tiếng sáo quấy nhiễu, tốc độ chững lại, mà Hắc Bạch chờ ở một bên đã mở miệng, đầu rắn màu đen nhanh gọn lẹ đem Liệt Tâm Trùng cắn chặt, lại ngẩng đầu, họng rắn nuốt một cái, chính là ăn sống nuốt tươi luôn.

Linh Song thấy Hắc Bạch ăn xong Liệt Tâm Trùng, tiếng sáo lại thay đổi, tiếng sáo du dương êm ả giống như trấn an, mình rắn của Hắc Bạch theo tiếng sáo lắc lư, sau một lát thì từ từ ngừng lại, cuộn người nằm lên phần cổ rắn mà ngủ.

"Cứu người." Thu lại cây sáo hình rồng xanh, Linh Song thở hắt ra một hơi, quay đầu nói với mọi người đang chờ phía sau.

Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ đồng thời lao lên phía trước, vốn Lam Vong Cơ nhanh hơn nửa bước đột nhiên dừng chân, mà toàn bộ tâm thần Giang Trừng đều đặt ở trên người Lam Hi Thần nên căn bản không chú ý đến. Hắn chạy lên trước, khuỵu đầu gối xuống, cẩn thận từng ly từng tý đem Lam Hi Thần nâng lên.

Lam Hi Thần đã hoàn toàn mất ý thức, toàn thân y vốn xanh đen, tuy vệt đen đã có dấu hiệu biến mất, nhưng gân xanh vẫn còn nổi lên rõ rệt, làm cho y thoạt nhìn quả thật giống như là một bản sao tẩu thi khác của Ôn Ninh. Mà chỗ cánh tay trái của y vì miệng vết thương mở rộng, máu tươi màu đỏ thẫm bắt đầu trào ra, Giang Trừng lập tức xé ống tay áo bịt vết thương lại, đồng thời đem người ôm lên đi về sân viện sau núi.

"Lam Trạm, các ngươi đi trước đi, ta cùng vị công tử này nói chuyện phiếm chút." Thấy Lam Trạm quay lại nhìn y, Ngụy Anh khẽ cúi đầu đáp lại một câu, Lam Trạm gật đầu lập tức quay người rời đi.

"Kim Lăng, ngươi cũng đi đi, ngươi nên làm chuyện gia chủ phải làm." Ý tứ chính là, rèn luyện ngươi không cần để ngày mai, hiện tại bắt đầu được rồi.

"Ta hiểu rồi." Kim Lăng gật đầu, đầu tiên đi đến trước mặt Tô Lan, duỗi tay ra, cậu đã từng được Tử Điện nhận chủ nên rất dễ dàng đem Tử Điện thu về trong tay, cậu hướng Như Huyền nói vài câu, Như Huyền gật đầu xong tiến về phía trước đem người cõng lên đi về một phương hướng khác, Kim Lăng lại đi về hướng sân viện sau núi kia, cuối cùng trên hành lang chỉ còn lại Ngụy Anh bốn người bọn họ, còn có một con rắn đang tiêu thực.

"Linh Song công tử, cảm ơn ngươi đã cứu giúp." Hướng Linh Song làm một đại lễ, hắn cứu được không chỉ là Lam Hi Thần, còn có Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ.

"Đừng khách khí, y sĩ luôn có y đức, cứu người vốn là bổn phận, ngươi cũng đừng kêu cái gì công tử, cứ trực tiếp gọi ta Linh Song là được rồi." Linh Song xua tay, vẫn cười điềm nhiên như cũ.

"Nếu đã như thế, có thể hay không lại mời Linh Song lần nữa ra tay, giúp thân thể Trạch Vu Quân khôi phục bình thường?"

"Linh Song công tử, ta cũng cầu xin huynh, huynh có thể giúp đỡ Lam tông chủ không?" Ôn Ninh bên cạnh theo Ngụy Anh chắp tay khom người nói.

"... Ôn tiểu công tử, ngươi... Ổn chứ?" Không trả lời, Linh Song chỉ nghiêng đầu, một tay nâng cằm đột nhiên hỏi một vấn đề không rõ, đôi mắt màu vàng ở trong đêm tối toát ra ánh nhìn thấu triệt.

Không đoán được hắn sẽ hỏi như thế nên cả Ngụy Anh và Ôn Ninh đều ngẩn người.

Ngươi khỏe không? Ngươi trải qua tốt chứ? Những người này đối xử với ngươi, tốt sao?

"Ta rất tốt, mọi người đối với ta cũng rất tốt." Ôn Ninh gật gật đầu trả lời.

"Thực sự?"

"Có thể ở bên cạnh người ta muốn bảo vệ nhất, ta đã rất thỏa mãn. Ta thích nhìn dáng vẻ lúc mọi người cao hứng, Linh Song công tử, xin huynh hãy cứu lấy Lam Tông chủ.'

"... Ôn Ninh... Ngươi..."

"Tính tình của Ôn tiểu công tử vẫn giống với trước kia không có thay đổi ha."

"Ha ha..." Ôn Ninh xấu hổ gãi đầu, tuy rằng hoàn toàn không nhìn ra hắn thẹn thùng.

"Yên tâm đi, cứu người nào có chuyện cứu một nửa? Nếu các ngươi không ngại, ta đương nhiên bằng lòng chữa trị cho Lam tông chủ mà."

Nhìn thoáng qua linh xà bắt đầu vặn vẹo thân thể, Linh Song gật đầu nói.

"Hắc Bạch cũng khá ổn rồi, vậy làm phiền các ngươi dẫn đường."

"Cảm ơn ngươi, Linh Song, Ôn Ninh, nhanh lên nào." Ôn Ninh thấy vẻ mặt Ngụy Anh hưng phấn nhìn mình, tiếng 'vâng' lên đến miệng lại nuốt xuống, nghi hoặc hỏi.

"Công tử, ngươi không biết sân viện Lam thị nghỉ ngơi đi thế nào sao?"

"..."

Ngụy Anh đáp lại Ôn Ninh chỉ có một cái mỉm cười .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro