Phần 1: Vãn Hi (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày điều dưỡng, thân thể Lam Hi Thần đã khôi phục gần như khỏe hẳn.

Từ ngày mơ hồ đáp ứng Giang Trừng, sau đó, thời gian của Lam Hi Thần không phải nghỉ ngơi, chính là nghỉ ngơi, vẫn là nghỉ ngơi.

Trong lúc điều dưỡng, Giang Trừng giữ người ở lại trong phòng ngủ của mình, tự thân đến chăm lo toàn bộ sinh hoạt hàng ngày, hoàn toàn không để người khác nhúng tay, phục vụ giống như đang cung phụng phật. Nếu không phải chính y kiên trì, e rằng ngay cả tắm rửa Giang Trừng cũng đều muốn làm.

Về sau Lam Hi Thần tại nơi ở của Giang Trừng đi dạo, đi nhiều càng đi càng sai hướng, đợi đến khi y phát hiện được, y đã đi đến chỗ xa nhất của Đoạn Liên Hồ. Tại chỗ đó, y tìm thấy một cái bình đài* được giấu kín, ba mặt bình đài bị lá sen tươi tốt bao quanh, một mặt còn lại có thể ngắm toàn bộ Liên Hoa Ổ từ xa, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ, đặc biệt là vào lúc mặt trời lặn, dưới ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống, mặt hồ nước lấp lánh sóng sánh, trên hồ vài chiếc thuyền đang chèo về bến, mang cho Lam Hi Thần một cảm giác rất ấm áp.

(*) Bình đài: bệ, đài bằng phẳng.

Lúc Giang Trừng đi tìm Lam Hi Thần, y đã đứng trên bình đài đấy nửa ngày, thấy y đứng một mình đã lâu, y phục của y bị gió thổi bay phấp phới, ánh sáng trời chiều phảng phất như phủ lên một lớp kim phấn ở trên người y, khiến y càng trở nên tuấn tú phiêu dật. Giang Trừng ngắm nhìn mãi không nhịn được nữa, tiến lên phía trước, ôm lấy người lập tức hôn xuống, Lam Hi Thần cũng không cự tuyệt, y nhu thuận dựa vào trên người nam nhân, trúc trắc non nớt đáp lại yêu cầu của nam nhân.

Cách ngày, Giang Trừng ở trên bình đài dựng lên cái lán trúc, trong lán bày một cái ghế nằm thoải mái, một cái bàn dài, thấp với một bộ dụng cụ trà đầy đủ đặt ở trên bàn, bên cạnh còn có một cái bếp lò hình hoa sen rất tinh xảo. Giang Trừng còn đặc biệt làm một cái giá sách nhỏ, trên giá xếp toàn là cổ tịch và khúc phổ.

Từ đó, gần hai phần ba thời gian trong một ngày của Lam Hi Thần đều ở nơi này trôi qua, trải qua ngày tháng trà đến đưa tay, cơm đưa đến miệng, cực kì hài lòng.
Ở một phía khác, từ sau ngày Lam Vong Cơ theo Ngụy Vô Tiện 'Đóng cửa bảo ban' đó, so với mọi khi người càng trở nên lãnh túc trầm mặc (nghiêm túc ít nói), nếu như chỉ đứng yên, hoàn toàn không khác gì Quỷ Tướng Quân đứng đó, chỉ khổ hai tiểu bối Tư Truy và Cảnh Nghi. Một bên là tông chủ, không được đến gặp mặt. Một bên khác là Hàm Quang Quân, căn bản không muốn nhìn mặt a.

Kim Lăng so với hai người bọn họ cũng không hơn chỗ nào, cữu cữu không mắng cậu, không nổi giận với cậu, không đánh gãy chân cậu, cậu... Thất lạc rồi!

Cậu cô đơn, nhìn hai người Lam gia mặt ủ mày chau, đột nhiên có loại cảm thán người cùng lưu lạc thiên nhai, cuối cùng ba người dứt khoát trở thành huynh đệ cùng khổ đi, thế giới trưởng bối quá khó hiểu, vẫn cứ đi bắt gà rừng sau núi thì hơn. À, tiện đường mang theo Quỷ Tướng Quân đi luôn, hắn có thể giúp đỡ đuổi gà rừng.

Ngụy Vô Tiện cũng rất khó xử. Lam Trạm vì quan hệ của hắn, đối với Giang Trừng có nhiều lời không nói ra. Đóng cửa đàm đạo ngày đó, biết rằng huynh trưởng cùng Giang Trừng lại có mập mờ, y trên miệng không nói, nhưng động tác gảy cầm sau đó nhìn giống như túm dây đàn, Ngụy Vô Tiện nhìn đều cảm thấy cái cổ ngưa ngứa, tuy nhiên tiếng đàn phát ra vẫn hoàn toàn dễ nghe như trước.

Hôm nay, ở trong lán trúc, Lam Vong Cơ cúi đầu gảy đàn vì huynh trưởng điều khí dưỡng thần, đợi một khúc đàn xong, hắn cũng không đem đàn thu lại, trái lại tùy tay mà gảy, đàn lên một khúc nhỏ ngẫu nhiên.

"Vong Cơ có chuyện muốn nói với ta à?" Vận chuyển linh lực một vòng tiểu chu thiên*, Lam Hi Thần mở mắt, buồn cười nhìn đệ đệ mình gẩy dây đàn, ôi... Vong Cơ rõ ràng không cao hứng đây mà.

(*) Tiểu chu thiên (vòng trời nhỏ): Còn gọi là Nhâm Đốc mạch, trong tu luyện của Đạo giáo, con người được coi là "tiểu vũ trụ", mạch nhâm nối với mạch đốc tạo thành một tiểu chu thiên. Mạch nhâm thuộc âm có một đầu tại huyệt Bách hội (giao nhau giữa đường nối 2 đỉnh vành tai với đường dọc sống mũi lên đỉnh đầu) Một đầu khác tại huyệt Hội âm (Điểm giữa bộ phận sinh dục với hậu môn) Từ huyệt Bách hội chạy xuống sống mũi, xuống cổ, xuống ngực bụng qua bộ phận sinh dục tới huyệt Hội âm theo đường thẳng phân đôi cơ thể là mạch nhâm. Từ huyệt Bách Hội chạy xuống gáy, dọc theo sống lưng qua hậu môn tới huyệt Hội âm phân đôi cơ thể là mạch đốc. Ngoài ra còn có đại chu thiên (vòng trời lớn): là toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.

"... Huynh trưởng và Giang Trừng... Thực sự nghiêm túc?"

"Cái này sao..."

Đưa tay lấy ấm trà vì hai người rót thêm trà nóng, Lam Hi Thần nâng chén trà, nhìn nước trà trong suốt trong chén, chậm rãi nói.

"Hắn nói, hi vọng có thể cho hai bên một cơ hội, hắn... Rất nghiêm túc."

"Vậy huynh trưởng thì sao?" Ngưng đánh đàn, Lam Vong Cơ cũng cầm chén trà lên nhấp một ngụm... Mùi vị là Tiền Phong Tuyết Liên mà huynh trưởng yêu thích.

"Vong Cơ, ta từng gặp một giấc mơ, trong mơ có ta, có Đại ca, có A Dao..." Khẽ vuốt thành chén trà, Lam Hi Thần từ tốn kể lại giấc mơ đó. Lam Vong Cơ không nói chuyện, chỉ uống trà, nhíu mày, thẳng đến khi Lam Hi Thần nói đến ở trong mơ, Giang Trừng hôn y, y tỉnh rồi, lại bởi vì bị dọa mà cho hắn một cái tát.

"Huynh trưởng lần này, quả thực được hắn giúp đỡ cho rất nhiều." Có điều hắn cũng đã ăn không ít đậu hũ của huynh trưởng.

"Vong Cơ... Đệ đang cười." Liếc đệ đệ một cái, Lam Hi Thần nhấp một ngụm trà, không ngờ Vong Cơ lại có thể cao hứng như thế vì y cho Giang Trừng một tát.

"Khụ khụ... Cho nên, huynh trưởng, ngươi thực sự cùng Giang tông chủ có..."

"... Là bất ngờ, cũng là ta không có mạnh mẽ từ chối. Vong Cơ, chuyện của Đại ca và A Dao, để lại cho ta rất nhiều nghi hoặc đối với chính mình, không biết đối xử với bản thân như thế nào, để ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nói thật, nếu như lúc đó ta ở Cô Tô, sợ rằng sẽ bị giam lỏng tại chỗ, bị cấm chế đóng kín." (ý chỗ này hình như là Lam Đại sẽ bị nhốt ở Hàn Thất, có cấm chế xung quanh ngăn cản thoát ra.)

Đặt chén trà xuống, Lam Hi Thần nhìn về phía Lam Vong Cơ, ánh mắt ôn nhuận có kiên định ít khi thấy, Lam Vong Cơ nhất thời lại thất thần.

"Đoạn thời gian này, hắn đối xử với ta cực kỳ để tâm, hắn tính tình ngay thẳng, lời gì cũng dám nói, ta đều bị hắn mắng đến mấy lần, nhờ phúc của hắn, ta gần như nhanh quên trước đây vướng mắc như thế nào với chuyện của Đại ca và A Dao."

"Vốn là không liên quan đến huynh trưởng."

"Ha ha ha, phải a, hắn cũng nói như vậy." Nghĩ đến người kia đảo một cái ánh mắt xem thường sau khi mắng mình, đột nhiên lại giống như nhớ đến cái gì, một mặt cuống quýt không biết giả thích làm sao nhưng lại còn muốn gắng gượng giả vờ bình tĩnh, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng ôm lấy chính mình, dáng vẻ liều mạng nói yêu thích, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy buồn cười lại lo lắng, cảm giác được để ở trong lòng cưng chiều đó, thật sẽ khiến cho bản thân trầm mê đấy.

"Vong Cơ, ta không biết con đường ta và Giang tông chủ có thể đi được bao xa, hắn có ý, ta đáp ứng hắn, ta muốn cùng hắn thử xem sao." Cho hắn một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội.

"... Nếu huynh trưởng kiên quyết... Ta sẽ cố gắng hết sức." Lấy đàn qua, Lam Vong Cơ mặt không biểu cảm gảy gảy dây đàn, Lam Hi Thần thấy đệ đệ như vậy, không nhịn được cảm thấy buồn cười, đây là đang biệt nữu (hục hặc) với nhau sao.

Lắc đầu, Lam Hi Thần lấy ra Liệt Băng, nghĩ nghĩ, cúi đầu thổi ra một khúc nhạc, Lam Vong Cơ sau khi yên lặng lắng nghe, biểu tình có một chút ít nhu hòa, ngón tay đè lên dây đàn uyển chuyển, âm điệu phát ra hòa nhập vào trong tiếng tiêu.

Giang Trừng vừa mới cùng hạ nhân bàn giao công việc xong, vốn muốn trực tiếp đi đến lán trúc tìm người, kết quả đi chưa được bao xa, thì bị người kêu dừng lại.

"Giang Tông chủ, có mật báo ta muốn cùng ngài nói." Dâng lên một tờ giấy trong tay, người đến là khách khanh của Vân Mộng. Vị khách khanh này thủ đoạn giải quyết khá tốt, làm việc rất lanh lẹ. Gần đây Giang Trừng có ý định hay là xin mời hắn làm tổng sự của Vân Mộng, đối với hắn cũng rất là kính trọng. Vừa nghe hắn nói có chuyện, lập tức quay người, ra hiệu cho hắn đến thư phòng nói chuyện.

"Người sắp xếp ở Lan Lăng truyền đến tin tức, người của Kim Thị bàng hệ (chi khác, không thuộc dòng chính) có ý định vào ngày Kim tiểu công tử kế nhiệm cướp quyền, trước mắt đang liên hệ một nhóm người, bí mật mưu đồ khởi sự."

Một bên nghe một bên coi hết tờ giấy người ta đưa, Giang Trừng khẽ hừ lạnh một tiếng, nói.

"Xem ra ở trên Kim Lân Đài, một vài người không cho roi chỉ đem nhốt lại, xem ra là khách khí quá rồi."

"Tông chủ, thật ra, chuyện Kim tiểu công tử kế vị này, ta cho rằng, trọng điểm vẫn là đặt ở lập uy, hơn nữa không chỉ là Vân Mộng Giang thị, mà cần có thế lực lớn mạnh khác làm."

"...Cô Tô Lam Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị... Vẫn có cái khác sao?" Ngón tay ở trên mặt bàn gõ gõ, dung mạo Giang Trừng tuấn tú cương nghị lúc này xem ra lại có chút âm trầm, lạnh lùng.

"Tông chủ, trong lòng ngài so với ta càng rõ ràng, trợ lực tốt nhất là cái gì."

"...Phải a... Trợ lực tốt nhất..." Nhìn nhẫn bạc trên ngón tay, Giang Trừng cho người lui ra, một mình ngồi ở trên ghế thái sư, nhắm mắt rơi vào trầm tư.

Lam Hi Thần sau khi tắm rửa xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, cầm lấy cuốn cổ tịch buổi chiều chưa xem xong, ngồi dựa trên ghế quý phi trong phòng, lặng lẽ đọc sách.

Sau khi bị Giang Trừng cương quyết giữ lại trong phòng ngủ của hắn, Lam Hi Thần cũng quen với việc được đối đãi như thế, thậm chí còn dựa theo bố trí ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, để một giá sách lớn ở trong phòng, bên trên xếp đầy thư tịch và cầm phổ Giang Trừng tự mình đi mua hoặc thu thập thay y.

Lật sang một trang khác, Lam Hi Thần nhìn thời gian, lúc này Giang Trừng lẽ ra phải quay về phòng rồi mới đúng. Từ sau khi y chuyển vào phòng ngụ lại, Giang Trừng mọi khi đều sẽ trở lại phòng trước giờ Hợi hai khắc, rồi cùng y tán gẫu, đợi y ngủ rồi, hắn lại rời đi xử lý công sự. Lam Hi Thần từng cùng hắn nói qua, nếu có việc, không cần cố ý trở lại bồi y, nhưng Giang Trừng chỉ nghiêm chỉnh đáp lại y một câu:

"Bồi nam nhân của chính mình là việc đương nhiên, không phải cố ý."

Lam Hi Thần xấu hổ ngậm miệng không nói, thẳng thừng lên giường đi ngủ sớm.

Nhưng hôm nay, Giang Trừng rõ ràng trở về muộn.

Bản thân không chú ý đã đem người đặt vào trong lòng rồi, Lam Hi Thần thả quyển sách xuống, đang lúc nghĩ xem nên ra ngoài tìm người hay không, ngoài phòng đã truyền đến tiếng cửa đóng mở.

"Trở về rồi." Ra khỏi nội sảnh, Lam Hi Thần nghênh đón Giang Trừng đi về phía y, rất tự nhiên, Giang Trừng vươn tay ra, Lam Hi Thần cũng cùng lúc đưa tay đặt vào tay hắn, để hắn nắm lấy, dắt mình quay trở lại ghế quý phi trong nội sảnh ngồi xuống.

"Hôm nay thân thể tốt chứ? Có chỗ nào khó chịu không?" Tuy biết mỗi ngày Hàm Quang Quân đều sẽ dành một khoảng thời gian cố định vì Lam Hi Thần đánh đàn điều tức, nhưng mỗi lần Giang Trừng gặp y, mở cửa, câu thứ nhất vẫn là trước tiên hỏi tình trạng thân thể.

"Ta đã khỏe hơn rồi, sáng mai ta để Vong Cơ không cần vì ta điều tức nữa. Còn ngươi đây, có tâm sự?" Hai người ngồi gần nhau, tay vẫn còn đan vào một chỗ, Lam Hi Thần cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, tâm tư đều đặt ở trên Giang Trừng đang có tâm sự.

"... Có một việc... Ta muốn cùng ngươi bàn bạc một chút..." Cầm lấy ngón tay thon dài trong lòng bắt đầu thưởng thức, Giang Trừng khép hờ đôi mắt, giọng nói khô khốc lại trầm khàn, cùng Lam Hi Thần chậm rãi nói ra toàn bộ sự việc buổi chiều hắn đang suy xét.

"... Ngươi cảm thấy, ta làm như thế đúng sao?" Cúi thấp đầu, bàn tay nắm tay y căng thẳng, Lam Hi Thần nhìn nam nhân trước mặt, lại nhìn mu bàn tay vì bản thân hắn căng thẳng mà nổi lên gân xanh, y vươn người lại, dùng một cái tay khác ôm lấy đầu nam nhân, kéo vào trong lòng mình, ôn nhu nói.

"Ta không can thiệp vào việc ngươi muốn làm, đối với quyết định này của ngươi, ta chỉ có thể nói, khiến ta đau lòng, lại làm cho ta cao hứng."

Đau lòng ngươi khổ sở, lại cao hứng vì ngươi có thể buông xuống.

Giang Trừng nghe thấy nào có thể không hiểu?

Buông tay y ra, một đôi tay lại vội vàng đổi sang ôm lấy vòng eo gầy yếu. Vùi đầu vào eo của nam nhân, ngửi được mùi nhã hương thanh đạm, Giang Trừng nghẹn ngào nói.

"Cảm ơn ngươi... Lam Hi Thần..."

Cảm ơn ngươi, lúc này ở bên cạnh ta, cảm ơn ngươi, bằng lòng làm bạn ở bên cạnh ta...

Nến đã cháy hết, Giang Trừng tối nay không có giống mọi hôm sau giờ Hợi sẽ rời khỏi Đoạn Liên Hồ đi xử lý công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro