Chương 1: Trùng sinh mạt thế (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Trùng sinh mạt thế (1)

"chạy mau!'

Tình thế hỗn loạn một người đàn ông cao gầy đang hướng về phía nhóm người đang hoảng hốt ngẩn người nhìn đám zombie phá thành công vào tấn công.

Dị năng giả liên tục phóng ra các cột sáng đủ màu bao gồm: Thủy, hỏa, thổ, kim, mộc.

Đột nhiên một con zombie lao về phía này tấn công một phụ nữ đang chạy trốn, thấy vậy hắn không kịp suy nghĩ lao ra tấn công tiếc là không kịp còn bị cào một phát trên cánh tay màu đồng chằn chịt vết thương.

" Không! Đội trưởng bị zombie cào rồi ' một người trong đó gào lên, mọi người không thể tin được quay lại nhìn

"Thẩm Triệt tay cậu" Minh Ca thốt lên với vẻ không thể tin được

"Không có gì" Thẩm Triệt an ủi với ánh mắt kiên định dường như hắn vừa quyết định gì đó

Cùng lúc đó

"Nguy rồi cứu hộ không đến kịp bây giờ làm sao '

" Máy bay là máy bay "

Nhóm người tán loạn chạy về phía trực thăng, đàn zombie đuổi theo phía sau

Thẩm Triệt liên tục phóng ra đao băng lao về phía con zombie đang liều mạng chạy về phía trực thăng hô to với nhóm người ' mọi người mau lên trực thăng ở đây có tôi hỗ trợ '

Minh Ca hỗ trợ sát bên liên tục phóng ra vòng lửa thiêu cháy nhóm zombie đang lao về phía Thẩm Triệt ' nhưng anh thì sao"

"Mau lên tôi không trụ được nữa"

Một người đàn ông khác áo đen rách be bét kéo Minh Ca "cậu mau lên đi đừng kéo chân anh Triệt"

"Cậu còn không mau đi muốn chết ở đây thế à" Thẩm Triệt vẻ mặt kiên quyết trả lời

"Được vậy anh hãy mau lên mọi người cần anh ' nói rồi cùng chạy cùng người đàn ông áo đen kia

Thẩm Triệt cảm thấy lúc này thật thanh thản anh vung tay cho đóng băng cả một mảng lớn zombie rồi dùng hết tinh thần phóng ra tinh thần lực giết chết zombie đầu đàn người đàn ông rồi nổ tung

" Không! Anh không thể làm như vậy "Minh Ca thốt lên muốn lao ra nhưng bị mọi người cản lại

" Anh ấy!.. tự bạo rồi ' người áo đen là bạn chí cốt của Thẩm Triệt tên Lăng Mộ ngỡ ngàng Mọi người run rẩy nhìn về hướng đó

Máy bay cất cánh bay về căn cứ tiếp theo..

* * *

"Không ' sau khi xem xong quyển tiểu thuyết máu chó đầy đầu Trịnh Băng khóc như một vũn bùn trôi mưa ba ngày bất động trên giường

" Đậu xanh! Sao tác giả có thể máu chó đầy đầu như vậy "

" Nam phụ Thẩm Triệt chết quá oan uổng rõ ràng là con nhỏ nữ chính mở cổng thành cho đám zombie chạy vào mà, thật đáng ghét huhuhu "

Trịnh Băng là một con cuồng tiểu thuyết như mạng đang nằm chờ chết vì ung thư vú thời kỳ cuối

" Xin chào tôi là bác sĩ xin cô hãy chuẩn bị tâm lý và yêu cầu người nhà làm thủ tục cho cô ' bác sĩ đi vào cầm bệnh án ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô

Nội tâm cô gái: Hơ bà đây bộ ăn hết của ông à sao lạnh lẽo thế kia

"Tôi không có người thân, xin cứ chuyển tôi vào nhà xác cảm ơn' Trịnh Băng mặt không biểu tình thốt lên

Bây giờ bác sĩ mới hơi nhau mày ' được vậy cô hãy nghĩ ngơi mọi thủ tục đã làm xong cô có thể về nhà '

Nội tâm cô gái ; biết bà đây sắp chết rồi mà còn đuổi về nhà nữa cơ bộ sợ chậc nhà xác mấy người sao

" Không tôi muốn ở đây tận hưởng "cô gằn từng chữ với bác sĩ

"..'bác sĩ không nói gì im lặng rời đi

Cả căn phòng rơi vào trong im lặng

Trịnh Băng lại rơi vào trầm mặc. Cô một nữ nhân viên nhà vàng với 20 năm kinh nghiệm rửa chén lại chết vì căn bệnh ung thư vú

Thật trớ trêu chẳng có một ai thương tiếc cô không người thân, sinh ra là một đứa trẻ mồ côi được các sơ nuôi nấng đến năm 18 tuổi cô ra tự lập lại không có kiến thức và địa vị cô làm lao động tay chân kiếm vài đồng lẻ sống qua ngày.

Buồn cười thay người tốt đúng là luôn chết sớm mà, không đâu lại được hưởng hưu non khi mới 30 tuổi vì căn bệnh hiểm nghèo lại chẳng có bảo hiểm bệnh viện đúng là biết thời thế.

"Hazzz" cô nằm ườn trên giường bệnh thở dài trong vô vọng rồi ngủ thiếp đi khi nào không hay.

Hình như cô đã mơ một giấc mơ dài, mơ về khi còn bé trong cô nhi viện được các sơ thương cho ăn rất nhiều bánh kẹo, người tốt tới thăm cô nhi viện cũng rất thích cô vì thế các bạn nhỏ rất ghét cô. Cô thường bị đánh đập nhưng cô không bao giờ nói với các sơ.

* * *

Trịnh Băng chưa bao giờ cảm thấy đau đầu như hiện tại tuy bị bệnh đã mấy tháng nay, cô nằm trên giường co người lại ôm đầu rên khẽ.

"Hmm' tay cô sờ soạn khắp giường cảm thấy thật mềm mại, từ khi nào cái giường của bệnh viện lại bự như vậy.

Cô mở mắt ra đập vào mắt là trần nhà kiểu tây thứ thật đặc biệt nó còn mạ vàng, cô ngơ ngác quên cả cơn đau đầu ngồi bậc dậy.

Vì chưa hiểu cách đăng truyện còn nhiều sai sót mong mọi người chỉ dẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro